Sau khi rời khỏi chỗ hai chị em Tô Bối, Tạ Dân Hiên chưa đi được mấy bước đã bị Tống Tâm Di ngăn lại.
"Có việc gì?" Tạ Dân Hiên lại trở về bộ dạng cà lơ phất phơ của mình.
"Thật ra cũng chẳng có chuyện gì cả." Tống Tâm Di miễn cưỡng cười: "Chỉ là muốn hỏi tại sao cậu lại kêu gọi bỏ phiếu cho bạn học Tô mà thôi."
Vài năm trước, Tống Ngạn Thành vì mối quan hệ làm ăn nên thường xuyên đến thăm hai nhà Tạ, Diệp, bởi vậy bọn trẻ ba nhà từ nhỏ đã quen biết nhau.
Trong mắt Tống Tâm Di, cô cùng Diệp Thần và Tạ Dân Hiên có thể tính là thanh mai trúc mã, chỉ là cô và Diệp Thần thân nhau hơn một chút.
Nhưng thực tế thì, Tống Tâm Di lại thích Tạ Dân Hiên hơn.
Cô đã rất nhiều lần ám chỉ với Tạ Dân Hiên, thậm chí còn lén lút kẹp một tờ giấy vào vở của Tạ Dân Hiên để thổ lộ, nhưng Tạ Dân Hiên từ trước đến giờ chưa từng đáp lại, thậm chí sau đó, cậu ta còn dần dần xa lánh cô và Diệp Thần.
Thế nhưng bọn họ không phải vẫn là bạn bè hay sao?
Năm ngoái tại thời điểm diễn ra "cuộc bình chọn hoa khôi", mặc dù Tạ Dân Hiên không bỏ phiếu cho cô, nhưng cũng chẳng bỏ phiếu cho người khác. Tống Tâm Di cảm thấy như thế cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng lần này, Tạ Dân Hiên không chỉ bỏ phiếu cho Tô Bối, mà còn kêu gọi bỏ phiếu giúp cô tal
Dựa vào cái gì chứ!
"Tô Bối là bạn học lớp A7 với tôi, tôi đương nhiên phải bỏ phiếu cho cậu ấy rồi." Tạ Dân Hiên thờ ơ nói.
"Cậu nói dối! Từ trước đến nay cậu có bao giờ tham gia mấy cái hoạt động như này đâu!", Tống Tâm Di nhìn Tạ Dân Hiên với đôi mắt ửng đỏ rồi nói tiếp: " Cậu không muốn để tớ tham gia "biểu diễn mở màn" có phải không?"
Nghe vậy, Tạ Dân Hiên nhếch mép cười: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Cậu ta kêu gọi bỏ phiếu cho Tô Bối chỉ đơn thuần là do cậu ta muốn làm thế thôi, dù sau đó cũng là vì cái trò muốn phân cao thấp với tên ngốc Tô Tiểu Bảo, từ đầu đến cuối thật sự chẳng liên quan gì tới Tống Tâm Di cả.
Nhìn Tống Tâm Di ở trước mặt này, Tạ Dân Hiên có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, sau đó lách qua người cô rồi rời đi luôn.
"Cậu thích cô ta có đúng không?" Tống Tâm Di ở sau lưng Tạ Dân Hiên gào lên một câu.
Nghe vậy, bước chân Tạ Dân Hiên dừng lại trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng chẳng thèm phản ứng lại Tống Tâm Di.
Cậu ta thật sự chẳng thích Tống Tâm Di.
Bởi vì Diệp Gia và Tạ Gia có mối quan hệ thân thiết, cậu ta và Diệp Thần ban đầu cũng có thể tính là bạn tốt, thế nhưng sau đó đột nhiên xuất hiện một đứa con gái bánh bèo đi theo, Tạ Dân Hiên lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Cậu ta chẳng vui vẻ gì khi cùng Tống Tâm Di đi chơi, nhưng Diệp Thần lại muốn đi cùng cô ta, thường xuyên qua lại, Tạ Dân Hiên dứt khoát không tìm Diệp Thần chơi nữa.
Đều là những chuyện xa lắc xa lơ hồi còn bé rồi, Tạ Dân Hiên còn chẳng buồn quan tâm đến, nhưng Tống Tâm Di cứ hết lần này đến lần khác chạy qua chạy lại trước mặt, muốn cậu ta chú ý đến cô nàng. ...
Nhìn bóng lưng Tạ Dân Hiên xa dần, Tống Tâm Di vẫn còn đứng yên ở chỗ đó.
Cô nói cậu ta thích Tô Bối, thế mà cậu ta lại không hề có ý phủ nhận.
Nghĩ đến điều này, Tống Tâm Di vô cùng tức giận, chỉ hận không thể ngay lập tức đến xé xác ả tiện nhân Tô Bối.
"Tô Bối." Nhẩm trong miệng cái tên này, tay Tống Tâm Di siết chặt lại khiến móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay. ...
Tô Bối hoàn toàn không hề hay biết những gì đang xảy ra ở đây.
Lúc này, Tô Bối đang cùng Tô Tiểu Bảo đi về phía cổng trường, trong lòng cô nghĩ không biết khi nào Tần tiên sinh mới trở về.
Hôm nay lúc lên mạng, Tô Bối thấy thông báo "Cuộc thi Hồng Khách" ba ngày sau sẽ bắt đầu thi đấu, cô muốn chờ Tần Thiệu trở về để hỏi xem ông có thể cho cô mượn máy tính trong phòng sách hay không.
Tô Bối chẳng hề biết rằng, Tần tiên sinh đã đến thành phố B từ một giờ trước rồi. ....
Tần tiên sinh trở về rồi.
Tin tức này Tần thị cũng chẳng hề dấu diếm cái gì, bọn họ muốn những kẻ sau lưng đang có ý đồ xấu với tập đoàn Tần thị biết khó mà lui. Những kẻ này hiển nhiên là bằng một cách nào đó biết được tin Tần tiên sinh bị trọng thương, từ đó mới nổi lên ý đồ ra tay với việc kinh doanh của Tần thị. Thậm chí Trần Đức còn gióng trống khua chiêng ở sân bay, sắp xếp một vài hoạt động công khai trả lời câu hỏi của đám phóng viên.
Tất nhiên là những người được phỏng vấn cũng chỉ có Trần Đức cùng với một nhóm vệ sĩ mà thôi.
Ban đầu, Trần Đức vẫn còn lo lắng, tiên sinh xuất viện sớm có chỗ nào không thỏa đáng hay không, nhưng sau khi nhìn thấy tiên sinh, Trần Đức đã yên tâm hơn rồi. Tần tiên sinh tinh thần khá tốt, tâm trạng cũng không tệ.
Trên xe.
Trân Đức báo cáo với Tần tiên sinh tình hình công ty mấy ngày gần đây và việc điều tra tình trạng của Tống thị.
"Buổi tối hôm đó những kẻ chúng ta bắt được đều là những người vì tiền bán mạng, từ miệng của họ cũng không lấy được quá nhiều bằng chứng có lợi để tố cáo Tống Ngạn Thành. Tuy nhiên, theo lời tiên sinh dặn dò, cấp dưới đã điều tra ra Tống Ngạn Thành nửa tháng trước đã từng có qua lại với Hồng Nguyệt."
Hồng Nguyệt cũng không phải là một tổ chức sạch sẽ gì.
Tống Ngạn Thành làm ăn bình thường không làm, lại nhất định muốn đi theo kiểu bàng môn tà đạo này, Trần Đức cảm thấy thật nực cười.
"Tiếp tục điều tra."
"Vâng." Trần Đức biết: tiên sinh lần này có lẽ sẽ không bỏ qua cho Tống Ngạn Thành.
"Tiên sinh, ngài lần này đã gặp gỡ thiếu đổng sự của Lận gia rồi?" Trần Đức hỏi.
Đây là do hắn đã nghe được từ trợ lý bên đó nói.
Đêm hôm đó Tần Thiệu bị tấn công, thiếu đổng sự của Lận gia đúng lúc cũng đang trên đường đến sân bay, có thể nói, người Tần Thiệu mang bên mình có thể thuận lợi khống chế nhóm côn đồ, sau đó đưa Tần Thiệu vào viện nhanh đến vậy cũng nhờ vào người bên Lận gia ra sức giúp đỡ.
Tần Thiệu: "Đúng là đã giúp đỡ một chút."
Để có thể làm cho Tần tiên sinh nói ra lời này, chứng tỏ Lận gia đã giúp đỡ không ít việc.
Trân Đức suy nghĩ một chút.
"Nghe nói lễ mừng thọ Lận lão gia là vào tháng sau, nếu không thì tôi thay tiên sinh chuẩn bị một phần quà mừng thọ?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận