Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác (Dịch)
  4. Chương 17: Em không thích ở lại đây 1

Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác (Dịch)

  • 113 lượt xem
  • 1349 chữ
  • 2024-07-19 18:14:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hai chị em cũng coi như được sắp xếp ổn thỏa.

Do Trần Đức đến đón quá đột ngột, không hề giải thích rõ hơn về việc sắp xếp cho hai đứa bé, bác Phúc cũng không tiện tự mình đưa ra chủ ý, chỉ đành tạm thời để cho hai đứa bé ở trong gian phòng dành cho khách trên lầu hai.

Căn phòng không lớn lắm, có điều ánh sáng vừa đủ, không gian thoáng đãng, những vật dụng cơ bản trong nha, phương tiện sinh hoạt đều có đủ.

Đi vào trong phòng, quan sát bố cục của căn phòng một lượt, trong lòng Tô Bối cảm thấy yên tâm.

Ngược lại thì Tô Tiểu Bảo lại giống như bước vào trong một nơi xa lạ không thuộc về mình, đâu đâu cũng cảm thấy mất tự nhiên, cứ đứng nguyên ở cửa ra vào không hề nhúc nhích.

"Ngây ra đó làm gì nữa." Tô Bối đặt chiếc cặp sách xuống, rồi lại chạy qua kéo cái cặp sách mà Tô Tiểu Bảo đang đeo ở sau lưng.

Ở bên trong đều để hành lý mà hai đứa bé mang từ nhà theo.

Trước tiên là Tô Bối lôi cuốn sách bài tập đặt ở ngăn bên ngoài, còn có mấy quyển sách giáo khoa lôi ra xếp thành một chồng ngay ngắn đặt lên trên chiếc bàn duy nhất ở trong căn phòng, lôi ra một vài cái chai lọ ở trong cặp sách, còn có mấy vật dụng hằng ngày bình thường cần dùng đến của hai đứa bé, tìm một nơi thích hợp ở trong phòng rồi đặt chúng ngay ngắn.

Đồ đạc mà hai đứa bé đem theo từ ngôi nhà cũ trước đó không có nhiều, có điều những thứ đồ này sau khi được Tô Bối đặt ngay ngắn cẩn thẩn, thì cả căn phòng liền giống như có thêm nhiều màu sắc, thêm sức sống.

Cuối cùng là quần áo của hai đứa.

Mặc dù chỉ có mấy bộ đồ, Tô Bối vẫn phân ra rồi gấp lại rất gọn gàng, chỉnh tê, đặt ở trong tủ quần áo, quay đầu về phía Tô Tiểu Bảo, nói: "Tô Tiểu Bảo, tủ quần áo vừa hay có hai ngăn, chị dùng bên phải, để ngăn bên trái đặt quần áo của em."

"Còn có cái này nữa, chị để ở phía dưới tấm đệm, nếu em cần dùng thì cứ việc lấy." Tô Bối quơ quơ chiếc hộp sắt ở trong tay.

Đó là chiếc hộp dùng để đựng tiền ở trong ngôi nhà cũ trước đây, hiện giờ bên trong còn để hơn hai nghìn tệ dùng làm lộ phí, tiền còn dư lại đều ở trong đó.

Tô Tiểu Bảo: "..."

Chị thật sự coi nơi đây là nhà mình rồi sao?

Nhìn Tô Bối đều sắp xếp, đặt đồ đạc mà bọn họ mang tới một cách ngay ngắn rồi, còn phân ra các phần rõ ràng đủ kiểu đủ loại, trong lòng Tô Tiểu Bảo cảm thấy kỳ kỳ, không thoải mái cho lắm.

"Chị dự định ở lại đây thật sao?" Tô Tiểu Bảo không nhịn được mà sầm mặt xuống hỏi.

"Đúng vậy", Tô Bối đáp lại, nhìn cái vẻ mặt đang hiện rõ rành rành ba chữ "Không thoải mái" của cậu bé, Tô Bối liền nói với giọng nghiêm túc: "Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ sống ở đây một thời gian rất dài."

Bất ngờ xảy ra mà Tô bối nhắc tới, chính là Tần Thiệu bị nam chính hạ bệ, hai đứa bé phải cùng ông ta lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.

"Em không thích ở đây." Nói một cách chính xác thì cậu không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu.

"Hơn nữa, chị cũng không thích." Tô Tiểu Bảo lại nhìn chằm chằm vào Tô Bối, nói từng câu từng chữ.

Do chúng là chị em sinh đôi, sự căng thẳng và bất an đối với hoàn cảnh xa lạ của Tô Bối, cậu có thể cảm nhận được.

Nghe thấy vậy, Tô Bối vẫn tiếp tục trải tấm chăn trên giường ra, không hề phủ nhận.

Thả tấm chăn ở trong tay xuống, Tô Bối đi tới ôm chặt lấy Tô Tiểu Bảo, cọ cọ khuôn mặt lên trên người của đối phương, rầu rĩ nói một câu: "Chị chỉ muốn tốt cho em mà thôi."

Không cần phải nghỉ học, không cần đi làm thêm, không bị thương, cũng không cần bị nhốt trong tù...

Tô Tiểu Bảo không hề biết những lo lắng ở trong lòng của Tô Bối.

Có điều, bỏ đi, nếu Tô Bối đã muốn ở lại đây, vậy thì họ ở lại đây là được rồi.

Cậu sẽ bảo vệ chị của mình thật tốt.

"Chị đừng sợ, có em ở đây, em..."

Tô Tiểu Bảo khẽ mở miệng, đang muốn nói thêm vài câu để Tô Bối thấy yên tâm, thì vào lúc này, Tô Bối buông cậu ra, đồng thời khuôn mặt nhăn nhó bịt mũi lại. "Tô Tiểu Bảo, người em hôi quá đi."

Tô Tiểu Bảo: Em... Ai kêu chị tự lại ôm em làm cái gì?

"Mùi bốc ra từ trên người chị thì có." Tô Tiểu Bảo lườm Tô Bối một cái.

Hai đứa bé di chuyển từ thành phố N tới thành phố B, nào là chen chúc trên xe bus, rồi lại chen chúc trên tàu hỏa. Trên đường đi lại chẳng có nơi nào để tắm rửa. Đi cả một chặng đường như vậy, không hôi mới lạ.

Tô Bối hình như đã hiểu vì sao Tần Thiệu lại có ánh mắt chê bai như vậy rồi.

Đặc biệt là hai đứa hiện giờ trông vẫn còn lôi thôi dơ dáy.

Nhìn khắp mặt của Tô Tiểu Bảo đều là bụi, Tô Bối cố gắng hết sức kìm nén để không bật cười thành tiếng.

Bụi ở trên mặt của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều là do Tô Bối lúc xuống khỏi xe lửa đã cố tình bôi lên, cô sợ là ba ba còn chưa tìm thấy thì đã gặp phải đám đàn ông bỉ ổi giống như cái tên đạo diễn gì đó ở trên tàu hỏa.

Trong tiểu thuyết đã từng nhắc tới Tần tiên sinh có tính ưa sạch sẽ.

Tô Bối vốn chưa từng nghĩ qua việc dùng bộ dạng như vậy để đi gặp người cha đẻ làm trùm phản diện nhà mình, chỉ đáng tiếc kế hoạch không theo kịp sự thay đổi quá nhanh chóng, còn chưa ra khỏi trạm, hai đứa bé đã bị dân phòng của ga tàu hỏa tóm được rồi, sau đó liền được Trần Đức trực tiếp dẫn tới trước mặt của Tần Thiệu.

Xem ra, lần gặp mặt này với Tần tiên sinh, hai đứa bé biểu hiện chưa được tốt cho lắm. -Tô Bối lắc lắc đầu, trong lòng thầm than vấn.

"Ở đằng sau cánh cửa kia có lẽ là nhà vệ sinh, Tô Tiểu Bảo, em mau đi tắm rửa sạch sẽ đi."

"Ờm"" Tô Tiểu Bảo nhận lấy bộ quần áo sạch mà Tô Bối đưa cho, rất nghe lời đi vào nhà vệ sinh.

Đúng rồi, Tô Tiểu Bảo cũng có tính ưa sạch sẽ, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

Vào bữa cơm tối, bác Phúc gọi hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến phòng khách của biệt thự.

Nơi đây là nơi ăn cơm hàng ngày của Phúc bá.

Lúc này, trên bàn ăn bày ra ba đĩa thức ăn, một món canh, còn có hai bộ bát đũa mới thêm vào.

"Tiên sinh thích yên tĩnh, người đến làm công hoàn thành xong công việc liền có thể rời đi, trong nhà này, ngoài tiên sinh ra, bình thường chỉ có một mình ông ở đây." Bác Phúc đi ở đằng trước, nói, cũng xem như một kiểu dặn dò đối với hai đứa bé: "Mấy ngày này các cháu sẽ ăn cơm cùng ông ở phòng khách, bên này chính là phòng khách, bên đó là nhà bếp...

"Các cháu..."

"Cháu tên là Tô Bối, đây là em trai song sinh của cháu, tên là Tô Tiểu Bảo." Thấy bác Phúc hình như không biết nên gọi họ như thế nào, Tô Bối liền tự giới thiệu bản thân với đối phương.

"Tiểu Bảo Bối sao?" Phúc bá cười cười. nhưng lại thầm suy nghĩ: Họ "Tô"? Trong nhà người tiếp xúc với tiên sinh, hình như cũng không có ai họ Tô.

"Ai đặt tên cho các cháu vậy?”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top