Nhưng Phó Khiết đột nhiên nhớ ra lời dặn của giám đốc, phải tạo một môi trường làm việc bình thường cho Giang Ỷ Phi, nói cách khác chính là không có bất cứ đặc quyền gì, đồng thời cũng đừng để cô rơi vào vòng thị phi.
Đúng là trò chơi của kẻ lắm tiền.
Nếu quan tâm thế thật thì giữ trong nhà cho rồi, để cô ra ngoài chịu khổ cực làm gì?
Phó Khiết ho khan một tiếng: “Cô ấy đến bệnh viện. Bệnh viện gọi điện báo, mẹ cô ấy được đưa vào phòng cấp cứu rồi.”
Tiểu Thái ngẩn người: “Hả? Mẹ chị ấy mắc bệnh gì thế ạ?”
“Không biết, nhưng sức khỏe của mẹ cô ấy không được tốt. Cô ấy rất hiếu thảo, chuyện của mẹ đều muốn tự mình giải quyết.”
Đôi mắt của Tiểu Thái sáng rực, “Vậy chị Ỷ Phi suốt ngày xin nghỉ cũng vì muốn chăm sóc mẹ sao? Giám đốc của chúng ta đúng là người tốt.”
Phó Khiết cười khẽ: “Đúng vậy, giám đốc của chúng ta đúng là người tốt. Lúc trước có quen biết với gia đình Ỷ Phi, thấy cô ấy vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ nên giúp được chút nào hay chút đó. Vậy mới để cô ấy đến tòa soạn của chúng ta làm việc. Ít nhất thì có thể xin nghỉ phép thoải mái, không cần chịu sự dè bỉu của người khác hay phải lo nghĩ chuyện mất việc.”
Tiểu Thái khẽ gật đầu.
Nghe “chân tướng” ấy mọi người đều cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ chuyện hóa ra lại như thế. Con người vốn là những sinh vật kỳ quái. Khi đặt đối phương cùng một cấp bậc với bản thân, chúng ta sẽ đánh giá khắt khe, phóng đại rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, từ đó tăng thêm lòng oán hận với đối phương. Nhưng nếu đặt người ấy vào vị trí yếu kém hơn, bản thân sẽ lập tức dâng lên sự đồng tình cũng như lòng thương cảm.
Một mình Giang Ỷ Phi cùng người mẹ bệnh tật sống qua ngày, không trụy lạc đến mức dựa dẫm vào đàn ông mà lại cố gắng làm việc, như vậy đã được xem là một cô gái vô cùng mạnh mẽ rồi. Đối với một người như thế, không ngờ lúc trước bọn họ lại nói ra biết bao lời suy đoán ác ý, cho nên giờ đây trong lòng không tránh khỏi cảm thấy buồn bã và áy náy.
Phó Khiết cười lạnh trong lòng, người ta cần các cô, các cậu phải thương xót sao?
****
Giang Ỷ Phi vội vã chạy không kịp thở đến bệnh viện.
Lúc lên xe taxi, vẻ mặt cô hết sức căng thẳng, tròng mắt đỏ hoe, tài xế nhìn thấy còn phải giật mình.
Biết Giang Ỷ Phi muốn đến bệnh viện vì mẹ cô đang trong phòng cấp cứu, ông liền chạy xe với tốc độ nhanh nhất, thậm chí tiền xe cũng không nhận, còn bảo cô nhanh chóng vào trong.
Trên đường, cô còn kể với tài xế rằng mình không có bố, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, giờ đây mẹ đang trong phòng cấp cứu, nếu bà có mệnh hệ gì thì cõi đời này chỉ còn lại mình cô thôi.
Nghe đến đây, bác tài bất giác nhớ đến đứa con gái cũng trạc tuổi cô, con bé đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, thế là trong lòng ông không tránh khỏi cảm thấy bùi ngùi.
Bệnh viện lúc nào cũng đầy ắp người, Giang Ỷ Phi cố gắng chạy thật nhanh, xoay trái rẽ phải rồi tiến vào một tòa nhà nhỏ.
Tòa nhà này nhìn từ bên ngoài chẳng có gì khác biệt với những nơi khác, nhưng những người biết đến sự tồn tại của nó có lẽ đều sẽ thầm mắng một câu xã hội ngày nay đúng là có sự phân biệt giai cấp. Vì cho dù phía trước đầy ắp bệnh nhân, thiếu nhân viên điều trị nghiêm trọng, nhưng bệnh nhân ở trong tòa nhà này sẽ luôn được hưởng đãi ngộ cũng như điều kiện trị liệu và phục vụ tốt nhất.
Giang Ỷ Phi không đợi thang máy mà men theo cầu thang bộ, chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Sau khi mở cửa thoát hiểm, hai chân cô vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt lập tức rơi như mưa.
Nếu mẹ thật sự có chuyện gì, cô không biết mình sẽ ra sao nữa.
Lên đến nơi, Giang Ỷ Phi chẳng biết bản thân phải làm gì, cứ máy móc đi đến bên ngoài phòng cấp cứu.
Cửa chính đóng kín khiến cô bất giác thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ rằng sau khi đến bệnh viện, bác sĩ sẽ thông báo với cô tin tức đáng sợ kia.
Một tay cô chống lên tường, nặng nề thở hắt ra, hồi lâu sau mới phát hiện thì ra còn có một người đang ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
Cô nhìn người kia, trong phút chốc bỗng nhớ ra điều gì đó. Bệnh của mẹ tuy nghiêm trọng, nhưng gần đây vẫn luôn ổn định, tại sao hôm nay lại đột nhiên phải đưa vào phòng cấp cứu?
Cô đi đến trước mặt Giang Ỷ Lam, thần sắc cực kỳ khó coi.
Tuy hai người là chị em ruột, nhưng năm đó bố mẹ ly hôn, lúc Giang Ỷ Lam lựa chọn theo bố rời đi, hai chị em cô cũng mỗi người một ngả, nhiều năm không gặp, đã chẳng còn chút tình cảm chị em thắm thiết nào.
“Chị đã nói gì với mẹ?”
Giang Ỷ Phi cắn môi nhìn vào người chị gái trên danh nghĩa kia.
“Tôi có thể nói gì? Sức khỏe của bà ấy vốn không tốt, chẳng lẽ cô còn muốn trách tôi à?”
Trong lòng Giang Ỷ Lam lúc trước quả thật có chút sợ hãi và áy náy, nhưng vừa nhìn thấy Giang Ỷ Phi thì thái độ liền tỏ ra chán ghét và bực bội.
“Dì Tôn đâu?”
Đó là người được mời về để chăm sóc cho bà Lâm Thu Yến, theo lý mà nói dì ấy phải luôn ở bên cạnh bà, bây giờ bà được đưa vào phòng cấp cứu nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của dì Tôn đâu, chuyện này rõ ràng không bình thường.
“Tôi bảo dì ấy đi mua đồ ăn rồi, tôi đang đói.”
“Chị bảo dì ấy ra ngoài rốt cuộc là muốn làm gì?”
Cả người Giang Ỷ Phi run lên, cô chỉ về hướng phòng cấp cứu, “Bây giờ người nằm trong đó là mẹ ruột của chị, người đã sinh thành và nuôi dưỡng chị đấy. Từ nhỏ mẹ đã yêu thương chị hết mực, khi xưa chị bỏ rơi bà ấy tôi không nói, bây giờ còn đến giày vò bà ấy, rốt cuộc chị có lương tâm hay không?”
“Yêu thương tôi hết mực? Cô nói hay quá nhỉ, cả bố lẫn mẹ có ai không chiều chuộng cô hơn chứ? Còn nữa, cô đừng ăn nói khó nghe như thế, cái gì mà tôi bỏ rơi mẹ, là mẹ và bố ly hôn, chúng ta người theo bố, người theo mẹ thôi.”
Giang Ỷ Phi nhắm nghiền hai mắt, bố mẹ thương yêu ai hơn, có lẽ bây giờ chẳng cần phải tranh luận thêm nữa.
Trong gia đình từng hạnh phúc ấy, rõ ràng cô nhỏ hơn Giang Ỷ Lam tận năm tuổi, nhưng câu nói thường xuyên nhất của mẹ không phải bảo Giang Ỷ Lam nhường nhịn cô, mà là cô hãy nhường nhịn chị ta, lúc hai chị em còn sống chung, người nấu cơm, dọn dẹp luôn là Giang Ỷ Phi cô đây.
Cô hít sâu một hơi: “Vậy rốt cuộc chị đã nói gì với mẹ?”
Sự áy náy của Giang Ỷ Lam bỗng chốc tan biến, chị ta đứng dậy đi đến trước mặt Giang Ỷ Phi, khuôn mặt hơi mập mạp vì nụ cười đầy ác ý đó mà trở nên khó coi vạn phần: “Cô thật sự muốn biết sao?”
“Nói đi.”
“Em gái tốt của chị, chị không nói là muốn giữ thể diện cho em thôi, không muốn em phải gánh tội làm mẹ ruột của mình tức chết, sao em lại không biết điều thế?”
Giang Ỷ Lam nhéo mặt cô, rất muốn nhéo thật mạnh khuôn mặt ấy, cũng giống như lúc nhỏ cố tình trách cô không nghe lời, danh chính ngôn thuận tát vào mặt cô, cảm giác ấy thật sảng khoái: “Mẹ vì em mà tức đến mức phải vào phòng cấp cứu đấy...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận