Thời tiết âm u, mưa phùn lất phất, cả thành phố dường như được phủ lên một tầng lụa mỏng, khó lòng nhìn rõ hình dáng cụ thể. Cơn mưa phùn mang tới hơi lạnh như ám chỉ mùa đông sắp đến với thành phố này, Lão Ngô của tổ nhiếp ảnh vừa chà nhẹ đôi tay vừa nhìn những tấm hình trong máy tính, than vãn: “Thời tiết quái gở, người đẹp đều chẳng muốn ra ngoài, không biết có chọn được tấm nào trong mấy bộ ảnh này không nữa.”
Chủ đề chụp ảnh của tạp chí lần này là người đẹp đường phố, muốn chụp thế nào cũng được.
Nói thì dễ đấy, lúc bắt tay vào làm mới thấy chẳng hề đơn giản.
Đây là hình chụp cho tạp chí, dĩ nhiên người mẫu phải ăn mặc thời trang, nhan sắc hơn người. Lỡ chụp xấu, bản thân người đẹp không vui đã đành, nhưng quan trọng hơn đây lại là hình ảnh đại diện cho người đẹp của cả thành phố, chụp không ra gì sẽ dễ tạo cho người khác cảm giác người đẹp ở Yên Xuyên chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, lỗi lầm này bỗng chốc sẽ nghiêm trọng thêm vài phần.
“Để chị Ỷ Phi làm người mẫu đi, bảo đảm sẽ đẹp.”
Thực tập sinh họ Thái đi theo Lão Ngô, lúc mới vào đây cậu ta hay giúp mọi người gọi món nên có biệt danh là “Tiểu Thái Nhất Điệp”. (1)
Lâu dần, mọi người đều thích gọi cậu ta là Tiểu Thái.
Tiểu Thái sờ cằm suy nghĩ hồi lâu: “Nhưng phải trang điểm một chút, mà chị Ỷ Phi lại không thích thế, nếu không sẽ chẳng thua kém gì mấy nữ minh tinh kia đâu.”
Lão Ngô liếc Tiểu Thái, Giang Ỷ Phi dĩ nhiên là xinh đẹp rồi, nếu không lúc mới vào tòa soạn đã chẳng gây nên chấn động to lớn đến vậy.
Chưa nói tới việc đám thanh niên ở nơi này ra sức lấy lòng người đẹp, chỉ riêng việc cô cùng Lão Ngô ra ngoài chụp ngoại cảnh cũng đã thu hút biết bao nhiêu cậu ấm nhà giàu đến xin làm quen. Lúc cô vô tình xuất hiện trên tạp chí sẽ có người hỏi cô gái xinh đẹp ấy là ai, nếu biết tận dụng vốn liếng, có khi bọn họ đã có thể giúp cô xây dựng hình tượng, trở thành một người đẹp vừa có học thức vừa tài hoa được người người ái mộ rồi cũng nên.
Nhưng cô vào làm trong tòa soạn đã được hai năm mà vẫn chỉ là nhân viên quèn. Những người vào cùng lúc với cô, người thì thăng chức, người đã xin nghỉ, chỉ có cô vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã, không có chí cầu tiến, cộng thêm việc mỗi tháng cô đều phải nghỉ việc, thậm chí là nghỉ thường xuyên.
Kỳ lạ ở chỗ, cho dù là lúc tòa soạn bận rộn nhất, đơn xin nghỉ của cô vẫn luôn được phê chuẩn đầu tiên, đổi lại là người khác, tổng biên tập nhất định sẽ mắng té tát.
Thời gian qua đi, những người tinh ý đều biết chuyện này nhất định có ẩn tình, dần dần không ai dám ân cần trước mặt cô nữa.
Người đẹp thường lắm thị phi, cho dù chẳng có căn cứ gì nhưng vẫn khiến người khác liên tưởng cô và giám đốc có chút quan hệ, nói là quan hệ thân thích coi như đã nhẹ nhàng lắm rồi.
(1) Tiểu Thái Nhất Điệp: Một đĩa đồ ăn.
Nhưng nếu để Lão Ngô nói câu thật lòng, thì con người Giang Ỷ Phi ngoài chuyện không cầu tiến và xin nghỉ nhiều ra thì chẳng có khuyết điểm nào cả.
Bề ngoài xinh đẹp, tính cách cũng không tệ, công việc được giao cô đều hoàn thành rất xuất sắc, luôn nhìn ra được những lỗi sai cực nhỏ mà người khác không thấy.
Nếu nói cô được bao nuôi, xin nghỉ phép là để phục vụ ông chủ thì cũng không đúng, chưa ai từng nhìn thấy cô có xe sang đến đưa rước, cũng chẳng thấy cô ăn mặc sang trọng, đeo trang sức cao cấp hay xách túi hàng hiệu bao giờ.
Nhưng bảo cô không có người chống lưng thì càng vô lý, dựa vào tần suất xin nghỉ phép liên tục của Giang Ỷ Phi, sẽ chẳng có ông chủ nào chấp nhận giữ chân một nhân viên như vậy cả.
Suy đi ngẫm lại thì, Giang Ỷ Phi khá thần bí.
May mà tính cách, lời nói hay cử chỉ của cô đều không đến nỗi nào, nếu không chẳng biết mọi người sẽ còn đồn đại những gì sau lưng cô.
Lòng đố kỵ giữa phụ nữ với nhau làm gì có quan hệ nhân quả, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, thậm chí chỉ đơn thuần cảm thấy đối phương xinh đẹp hơn mình, những điều đó đều có thể trở thành lý do khiến họ không thích bạn.
“Làm việc của cậu đi!”
Lão Ngô biếng nhác ném cho Tiểu Thái một câu như thế, rõ ràng không muốn phát biểu ý kiến về chuyện này.
Tiểu Thái ngơ ngác một lúc rồi nhếch môi, tưởng cậu ta không biết sao?
Mọi người đều đoán chị Ỷ Phi không phải người đơn giản, tưởng ai cũng mù chắc, nếu như chị ấy được người khác bao nuôi, vậy thì ông chủ kia có quá keo kiệt không?
Còn nếu bảo chị Ỷ Phi có quan hệ mờ ám với giám đốc, thì lúc chị ấy xin nghỉ, sao giám đốc vẫn có mặt ở tòa soạn, hơn nữa, bình thường cũng chẳng thấy giám đốc đối đãi đặc biệt gì với chị ấy, lúc chị ấy xin nghỉ vẫn bị trừ lương như thường.
Tiểu Thái vừa nghĩ vừa nhìn sang chỗ của Giang Ý Phi, ai dè lại không thấy cô đâu, cậu ta thất vọng thu lại ánh nhìn, cũng chẳng có suy nghĩ nào khác, chỉ đơn giản là muốn ngắm người đẹp mà thôi, ngắm thêm vài lần có lợi cho sức khỏe.
Mấy giây sau, Giang Ỷ Phi cầm điện thoại từ ngoài bước vào, không nói lời nào mà đi thẳng đến phòng tổng biên tập, chưa đầy mấy phút đã đi ra, cầm theo túi xách nhanh chóng rời khỏi.
Mọi người ai nấy đều ngầm hiểu, cô lại xin nghỉ phép nữa rồi, họ đã quá quen với cảnh này, cho nên đâu dám để cô làm việc nặng nhọc gì, chẳng qua những lúc bận rộn sẽ nhờ cô giúp đôi chút, chỉ thế thôi.
Mọi người bỏ qua nghi hoặc trong lòng, tiếp tục làm việc của mình.
Mãi đến khi tổng biên tập bước ra khỏi văn phòng, thảo luận về bộ ảnh chụp lần này với Lão Ngô rằng chị ta cảm thấy chưa hài lòng, nghiêm túc nhấn mạnh điều mình mong muốn, nếu không chụp ra được sẽ tính sau.
Lão Ngô gật đầu ý nói bản thân đã hiểu.
Lúc tổng biên tập chuẩn bị quay trở vào văn phòng thì Tiểu Thái cười hì hì gọi chị ta: “Tổng biên tập, ban nãy chị Ỷ Phi đi khá vội vã, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhìn bề ngoài mọi người có vẻ đều đang bận chuyện của bản thân, tuy nhiên lúc Tiểu Thái hỏi đến vấn đề này thì ai nấy đều không hẹn mà cùng dỏng tai lên nghe, vô cùng chú ý.
Tổng biên tập Phó Khiết dĩ nhiên hiểu rõ đám người này đang nghĩ gì. Vì biết họ không có ý xấu nên chị ta cũng chẳng thèm bận tâm. Vốn dĩ chị ta không có ý định trả lời câu hỏi của Tiểu Thái. Giang Ý Phi có lai lịch thế nào, ngay cả chị ta cũng chẳng rõ. Người duy nhất biết chuyện chính là người có lai lịch không hề đơn giản mà ngay cả giám đốc cũng phải nể mặt kia. Cho nên giữa Giang Ỷ Phi và giám đốc tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào cả.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận