Vu Dũng lạnh lùng nhìn cô.
Lưu Tố Mai trừng mắt lại.
Hôm nay chuyện này chưa xong, đánh Vu Dũng một trận cho hả giận, nhưng vài tháng sau, mọi người sẽ quên.
Lưu Tố Mai định in vài trăm tờ áp phích dán khắp nơi, tránh để cô gái vô tội nào nữa bị lừa vào hang sói nhà Vu Dũng.
Vệ Hải Dương nhìn quanh, nhanh chóng nắm tình hình,"Anh, cô, và cả bà nữa, tất cả đi theo tôi."
Vu Dũng, Lưu Tư Vũ và Lưu Tố Mai không có ý kiến. Các ông bà giơ tay,"Cảnh sát ơi, chúng tôi có cần đi không?"
Hơn chục người già nằm trên đất, run rẩy giơ tay.
Vệ Hải Dương bóp trán.
Gần đây toàn nhận nhiệm vụ quái quỷ gì, các ông bà mỗi người nói một câu, đồn cảnh sát nổ tung mất.
Lần trước đi chùa cầu không linh, lần sau phải đổi chùa khác thử.
Vệ Hải Dương nói: "Những người khác chưa cần, ở lại phối hợp với Tiểu Trần điều tra."
Tiểu Trần dẫn một hàng các ông bà, đến chỗ râm mát bắt đầu hỏi chuyện.
Lâm Khê thấy vậy, ăn xong hạt dưa, chuẩn bị thu dọn về nhà. Vừa đứng lên, Vệ Hải Dương chặn trước mặt cô, rút thê cảnh sát,"Cô cũng cần đi theo tôi một chuyến."
Lâm Khê sững sờ.
Giữa giờ nghỉ, chỉ ăn hạt dưa thôi mà, sao lại đưa mình vào đồn cảnh sát chứ.
Lâm Khê hỏi: "Tại sao? Tôi đâu có đánh Vu Dũng."
Vệ Hải Dương nhìn cô không cảm xúc: "Có người tố cáo cô truyền bá mê tín phong kiến, tụ tập đánh bạc."
Lâm Khê: "..."
Cô thừa nhận chuyện đầu tiên, nhưng tụ tập đánh bạc là cái gì vậy? Đánh vài gói hạt dưa cũng tính là đánh bạc sao?
Vệ Hải Dương liếc cô một cái: "Đi thôi."
Lâm Khê quyết định phản kháng một chút: "Trên phố này ít nhất có năm tiệm coi bói, sao anh không bắt họ?"
Vệ Hải Dương đáp: "Những tiệm đó có giấy phép đầy đủ."
Ý là cô kinh doanh không có giấy phép, lại còn bị tố cáo.
Lâm Khê không biết nói gì, lần đầu tiên trong đời cô phải ngồi xe cảnh sát.
Người tố cáo, cứ chờ đấy!
Tại đồn cảnh sát.
Lâm Khê và Vệ Hải Dương ngồi đối diện nhau.
“Tên?” "Lâm Khê."
"Tuổi?"
"Hai mươi."
"Chứng minh nhân dân?”
"Không mang theo."
"Phụ huynh đâu?”
"Không có."
"Làm nghề gì?"
"Việc làm linh hoạt. "
Vệ Hải Dương: "..."
Anh ta gõ lên mặt bàn: “Gọi người nhà mang chứng minh nhân dân đến."
Lâm Khê thở dài, nhắn tin cho Phó Kinh Nghiêu.
"Cứu tôi với, tôi vào đồn cảnh sát rồi, mang chứng minh nhân dân đến cứu tôi."
Phó Kinh Nghiêu trả lời ngay: "Anh đến ngay!"
Lâm Khê vừa chợp mắt thì Phó Kinh Nghiêu đã đến, phía sau anh là một người đàn ông mặc vest.
Phó Kinh Nghiêu thấy cô không sao, thở phào: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Lâm Khê cười gượng hai tiếng: "Bị người ta tố cáo."
Phó Kinh Nghiêu hiểu ra: "Luật sư Hoàng.”
Luật sư Hoàng lau mồ hôi trên trán: “Được, giao cho tôi. "
Anh ta ngồi trong văn phòng, Phó tổng không nói hai lời, kéo anh ta thẳng đến đồn cảnh sát.
Tưởng rằng hợp đồng trị giá một tỷ có vấn đề, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ.
Luật sư Hoàng hắng giọng: "Tôi sẽ đảm nhận vụ này của cô."
Vệ Hải Dương nhận ra anh ta, Hoàng Vẫn Xương.
Luật sư hàng đầu trong giới luật, đã xử lý nhiều vụ án tài chính, vô số công ty mời anh ta làm cố vấn pháp lý, nghe nói cuối cùng anh ta vào làm cho tập đoàn Phó thị.
Người mà luật sư Hoàng kính trọng như vậy, chỉ có thể là chủ tịch tập đoàn Phó thị.
Vệ Hải Dương nhìn kỹ hơn.
Người đàn ông bên cạnh Lâm Khê, giống hệt trong ảnh tạp chí.
Trời ạ! Đúng là Phó tổng!
Phó tổng có em gái sao?
Phó Kinh Nghiêu liếc anh ta một cái: "Chuyện của Lâm Khê giao cho luật sư Hoàng. "
Vệ Hải Dương gật đầu theo phản xạ: "Được."
"Thực ra không có gì lớn." Anh ta giải thích.
Luật sư Hoàng đẩy kính, giọng công việc: "Hiện không có chứng cứ chứng minh cô ấy tiến hành hoạt động mê tín phong kiến gây hại cho xã hội hoặc cá nhân, hành động của cô ấy hoàn toàn do tín ngưỡng cá nhân, mà theo pháp luật nước ta, tín ngưỡng tôn giáo là tự do..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận