Hạ Đình đưa tay ngăn vệ sĩ,"Phó Kinh Nghiêu, cậu nhìn xem, hung dữ thế làm gì, dọa đến em gái nhỏ rồi, thật không biết ga-lăng gì cả."
Anh ta bước đến bên Lâm Khê,"Em gái, Phó Kinh Nghiêu là người lạnh lùng vô tình, xảo trá. Không bằng em theo anh đi."
Lâm Khê ngẩng đầu,"Anh không xứng."
Đàn ông không thể nói không xứng, Hạ Đình gằn từng chữ: "Anh xứng!"
Lâm Khê nhàn nhạt nói: "Mắt thâm quầng, thích uống rượu và thức khuya, dẫn đến thận dương hư. Vì thận dương hư nên khí huyết không lưu thông, không chỉ thận hư mà cơ thể cũng suy nhược."
"Lông mày trước đậm sau nhạt, đuôi mày trái có nốt ruồi đen, nhiều đào hoa nhưng đều là đào hoa xấu."
"Cung phu thê khô cằn, nhiều nếp nhăn, nghĩa là hôn nhân không tốt, tình cảm trắc trở."
Hạ Đình sững sờ.
Thận hư, cơ thể suy nhược, hôn nhân không tốt, tình cảm trắc trở...
Đời anh ta sao lại khổ thế.
Không đúng, sao anh ta lại tin vào lời nói vớ vẩn của người phụ nữ này!
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!" Hạ Đình lớn tiếng phản bác,"Đế Kinh ai chẳng biết tôi là cậu Hạ, phong lưu tài giỏi, diện mạo khôi ngô, gia thế hiển hách."
"Hôn nhân không tốt? Tình cảm trắc trở?"
Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Khê, "Cô nói bậy. ˆ
Lâm Khê tiếp tục phân tích,"Anh yêu sâu đậm một người phụ nữ, nhưng cô ấy không yêu anh."
"Vì sĩ diện anh giả vờ không yêu cô ấy, mỗi đêm lại không ngăn được nhớ đến những kỷ niệm với cô ấy, nên anh uống rượu để tạm quên nỗi đau, nhưng... `
"Dừng lại, dừng lại!”
Hạ Đình hoảng loạn, cô gái nhỏ này thật kỳ quái.
Chuyện giữa anh ta và Quý Tranh rất ít người biết, đêm nay lại bị lột trân hết.
Nếu người khác biết, Hạ thiếu còn mặt mũi nào nữa.
"Tôi, tôi, tôi... Cô, cô, cô... Hạ Đình vội vàng chuyển đề tài,"Có bản lĩnh thì cô xem Phó Kinh Nghiêu ởi, chỉ cần cô nói ra một bí mật của anh ta, tôi chắc chắn sẽ trói anh ta lên giường của cô."
Chết phường đạo sĩ chứ không chết bần đạo.
Đã là bạn bè thì cùng nhau chết.
Lâm Khê lắc đầu,"Anh ta mệnh cách cao quý, mang khí chất đế vương hiếm thấy, tôi không nhìn thấu tướng mạo của anh ta. Nhưng tôi biết một điều, anh là vị hôn phu mà sư phụ đã chọn cho tôi. ˆ Nghe vậy, lông mày Phó Kinh Nghiêu giật nhẹ.
Lâm Khê nhìn anh chăm chú, trong mắt lóe lên tỉa sáng khác thường,"Phó Kinh Nghiêu, tôi cần anh cứu mạng."
Theo lời sư phụ, cô đã tìm được định mệnh của mình, nhưng sinh lực trong cơ thể vẫn đang cạn kiệt.
Phút cuối cùng, phải làm gì đây.
Cô vẫn chưa hiểu ra.
Phó Kinh Nghiêu tránh xa hai người này, một người thần bí, một người điên loạn.
Lâm Khê thấy anh rời đi, đầu óc ngày càng nặng trĩu, vừa mệt vừa đói lại buồn ngủ, bụng kêu lên một tiếng không hợp thời. Tình cảnh hiện tại như thể bạn đã đói ba ngày ba đêm, đột nhiên thấy một đĩa chân giò heo thơm phức, hương thơm lan tỏa không ngừng dụ dỗ bạn.
Và bạn chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể ăn.
Hơn nữa, chân giò heo ngon lành đang rời xa bạn.
Nỗi buồn, đau đớn, tuyệt vọng đó, ai hiểu được?
Lâm Khê đầu óc toàn chân giò heo, cô lao thằng đến trước mặt Phó Kinh Nghiêu, nhìn anh sâu sắc.
Ánh mắt này, Phó Kinh Nghiêu có dự cảm xấu, theo bản năng lùi lại.
Lâm Khê nắm lấy cổ tay anh, một tay ôm cổ anh, kiễng chân, áp mặt lại gần, mở miệng ra...
Cắn một phát vào cổ trắng nõn của anh.
Phó Kinh Nghiêu: ? ? I
Vệ sĩ áo đen: ! 11
Hạ Đình: Oa - Kích thích thật!
Các vệ sĩ sững sờ.
Ôi trời ơil
Ông trời ơil
Họ đã nhìn thấy gì?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận