Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Chớ Quấy Rầy Ta Phi Thăng (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 104: Cùng ta

Chớ Quấy Rầy Ta Phi Thăng (Dịch) (Đã Full)

  • 471 lượt xem
  • 2062 chữ
  • 2020-10-06 14:40:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hoàn Tông nghe được Linh Tuệ nhắc nhở, quay đầu nhìn Không Hầu, ánh mắt như sương xuân.

“Linh Tuệ sư tỷ, Hoàn Tông là bạn tốt của ta, chúng ta không chú ý những quy củ này.” Không Hầu lôi kéo Hoàn Tông cùng nhau đứng trong một góc, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi như thế nào không cùng Tùng Hà sư thúc bọn họ ở bên nhau?”

“Sư thúc bọn họ muốn cùng người tông môn khác xã giao.” Hoàn Tông nói, “Muội cũng biết, ta từ trước đến nay không thích cùng người ngoài nhiều lời.”

Một câu “Muội cũng biết”, nói hết tín nhiệm cùng thân cận. Không Hầu nào còn nói được cái gì, hai người cùng nhau tìm chỗ khuất không tồi, xem đại điển thượng lễ.

Thời điểm Thành Dịch hướng khách khứa nói lời cảm tạ, còn cố ý cùng Hoàn Tông nhiều lời vài câu, nhưng thật ra không có nói Hoàn Tông mai danh ẩn tích sự tình.

Đại lễ xong, chính là yến hội phong phú. Luận mặt khác Vân Hoa Môn nhất định không so được với tông môn khác, nhưng nếu là luận bàn tiệc, mười đại tông môn, chín tông môn dư lại liên thủ, đều đánh không lại Vân Hoa Môn.

Không Hầu mang theo Hoàn Tông cùng Đàm Phong, Vật Xuyên, Linh Tuệ, sư huynh sư tỷ ngồi ở cùng nơi, đặc điểm lớn nhất của Vân Hoa Môn chính là xem qua rất nhiều náo nhiệt, năng lực tiếp thu phi thường cao, cho nên chẳng được bao lâu, bọn họ liền có thể bình thường đối mặt với Hoàn Tông.

Hoàn Tông cho rằng đệ tử Vân Hoa Môn sẽ hỏi hắn rất nhiều vấn đề tu hành hoặc là kiếm đạo, nào biết từ khi hắn ngồi xuống đếnkhi yến hội kết thúc, cũng không có người nhắc tới. Nhưng khi nói đến mỹ thực phong tục các nơi, thì vui vẻ ra mặt, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.

“Các sư huynh sư tỷ đều là thực hảo ở chung, tính cách hiền hoà, không giống đệ tử quý tông ổn trọng như vậy.” Không Hầu nhỏ giọng nói vậy Hoàn Tông, “Bất quá bọn họ đều là tâm địa người rất tốt.”

Hoàn Tông cười gật đầu: “Ân.”

Một trăm năm trước, hắn ước chừng sẽ cảm thấy Vân Hoa Môn làm việc không đàng hoàng, không tư tiến tới. Nhưng mà hiện tại, hắn chỉ biết cảm thấy đệ tử Vân Hoa Môn chân thành tha thiết.

Có lẽ người tâm cảnh bất đồng, cái nhìn cũng sẽ sinh ra thay đổi thật lớn.

“Sư phụ, sư đệ như thế nào ngồi vào chỗ của đệ tử thân truyền Vân Hoa Môn rồi?” Thương hải làm bộ cúi đầu uống trà, nhỏ giọng nói với Tùng Hà, “Cửu Phượng Môn, đã hướng bên kia nhìn rất nhiều lần.”

“Kệ bọn họ đi.” Tùng Hà nhìn Hoàn Tông ngồi bàn kia, sư điệt hắn mười năm đều khó nói được mấy câu, đang cúi đầu cùng Không Hầu cô nương Vân Hoa Môn nói cái gì, chọc đến nhân gia tiểu cô nương đầy mặt là cười, vô luận thấy thế nào, đều không giống người trầm mặc ít lời.

Cho nên nói nào có người không thích nói chuyện, chỉ là không có gặp được người làm hắn mở miệng. Nhưng là nghĩ đến mấy thế hệ Vân Hoa Môn đều không có một người kết đạo lữ, Tùng Hà liền có chút đau đầu. Sư điệt thật vất vả thích được cái cô nương, vạn nhất nhân gia cô nương không tâm tư, sư điệt lại nên làm cái gì bây giờ?

Thân là kiếm tu, không dễ động tâm, động tâm chính là sơn băng địa liệt, đến chết không phai.

“Tùng Hà huynh, tới, nếm thử ô cốt canh Vân Hoa Môn chúng ta.” Vong Thông tiếp đón Tùng Hà dùng cơm, ý cười trên mặt như thế nào cũng dấu không được. Hôm nay là đại điển kết anh Thành Dịch, Vong Thông thân là sư phụ Thành Dịch, tự nhiên là xuân phong đắc ý.

“Đa tạ Vong Thông huynh.” Tùng Hà bưng chén canh lên uống một ngụm, tức khắc thể xác và tinh thần thoải mái, Vân Hoa Môn thật sự hưởng thụ, có thể đem nguyên liệu nấu ăn làm được mỹ vị như thế, quả thực chính là thần tích.

Thân là vai chính đại điển lần này, Thành Dịch an vị ở bên người Vong Thông, từ bốn phương tám hướng khích lệ cơ hồ đem hắn vây quanh, thậm chí còn có người so hắn với Trọng Tỉ. Sự tình Hoàn Tông chính là Trọng Tỉ chân nhân, Cửu Phượng Môn vẫn chưa nói ra, người Vân Hoa Môn cũng truyền đi, cho nên rất nhiều người còn không biết, Hoàn Tông chân nhân gần đây thanh danh truyền xa, chính là thiên tài tu luyện ngàn năm khó được một trong truyền thuyết - Trọng Tỉ.

Khen Thành Dịch so với Trọng Tỉ, đã là khích lệ với Thành Dịch, lại là khen tặng với Trọng Tỉ, vốn là lời hay. Nhưng đương sự Trọng Tỉ đang ở đây, liền có vẻ có chút xấu hổ.

Chúng đệ tử bàn Không Hầu trộm nhìn Hoàn Tông, Hoàn Tông chỉ như không có nghe thấy những lời này, từ thu nạp giới lấy ra một đĩa linh quả bày trên bàn: “Mọi người dùng cơm canh, lại dùng chút linh quả nhuận khẩu.”

Linh quả đều là trân quý, tục ngữ nói bắt người tay ngắn, ăn người miệng mềm, một đĩa linh quả ăn xong, ánh mắt đệ tử Vân Hoa Môn xem Hoàn Tông càng thêm thân thiết. Đều do người bên ngoài đem Trọng Tỉ chân nhân nói như người không có cảm tình, làm cho bọn họ hiểu lầm rất nhiều. Hôm nay xem ra, Trọng Tỉ chân nhân rõ ràng là nam nhân thập phần ưu nhã lại hảo ở chung.

Yến hội kết thúc, Không Hầu muốn cùng những đệ tử khác cùng nhau đưa các tân khách hồi sân, đứng dậy nói với Hoàn Tông: “Hoàn Tông, có ta chút việc muốn cùng huynh thương lượng, huynh ở trong sân chờ ta trở lại.”

Hoàn Tông nghĩ đến Không Hầu sẽ lưu lại Vân Hoa, trong lòng trầm trầm, khẽ gật đầu.

“Làm Trọng Tỉ chân nhân ở trong sân chờ muội trở về, muội cũng thật năng lực.” Linh Tuệ ở bên tai Không Hầu nhỏ giọng nói, “Không biết, còn tưởng rằng trượng phu dặn dò tiểu tức phụ.”

Không Hầu duỗi tay nhéo eo Linh Tuệ, bị nàng linh hoạt né tránh. Không Hầu không có biện pháp, đành phải đi đến trước mặt người Thanh Phong Môn, “Diệp cô nương, đã lâu không thấy.”

“Không Hầu tiên tử hảo.” Nhìn đến Không Hầu, trên mặt Diệp Phi lộ ra cười, “Thời gian trước nghe nói tiên tử đã tấn chức Tâm Động kỳ tu vi, chúc mừng chúc mừng.”

“Đa tạ.” Không Hầu ở phía trước dẫn đường, “Lần này kết anh đại điển của sư huynh, đa tạ mọi người đã xa xôi vạn dặm tới dự.”

“Ngươi quá khách khí, tiên trưởng Thành Dịch tu vi đến Nguyên Anh cảnh, là chuyện may mắn toàn bộ Tu Chân giới chúng ta.”

Thanh Phong Môn gần đây cùng Vân Hoa Môn quan hệ thân cận rất nhiều, hạ lễ cũng phá lệ phong phú, Diệp Phi thậm chí từ trong miệng môn chủ nghe ra, tông môn nhà mình có ý tứ dựa vào đến Vân Hoa Môn. Chỉ là Vân Hoa Môn không phải môn phái kiếm tu chính tông, môn chủ hiện tại còn phân vân.

“Khối đá quý trên thân kiếm này thật xinh đẹp.” Không Hầu chú ý tới bảo kiếm trong tay Diệp Phi, trên mặt có khối đá quý tản ra màu đỏ diễm lệ, giống hỏa liệt, xinh đẹp lại không tục khí.

“Thật vậy chăng?” Diệp Phi cao hứng nói, “Khối đá quý này tiêu hết gần trăm năm tích tụ, bất quá nó thật sự quá xinh đẹp, ta chỉ có thể cắn răng mua.”

“Thứ xinh đẹp bỏ lỡ liền sẽ không có lại, cắn răng mua cũng đáng.” Không Hầu nói, “So với bỏ qua, để nó rơi vào tay người khác còn đau lòng hơn.”

“Đúng vậy.” Diệp Phi gật đầu. “Rơi vào tay người khác càng đau lòng hơn”

Đưa đệ tử Thanh Phong Môn trở về biệt viện xong, Không Hầu chậm rãi đi trên đường đá xanh, đối với lời nói lúc nảy của Diệp Phi, suy nghĩ rất nhiều.

Thứ tốt nếu bỏ lỡ, liền sẽ trở thành của người khác?

Không biết vì sao, những lời này làm trong lòng nàng bất ổn, cảm thấy có chuyện gì vô pháp buông, trống rỗng khó có thể an bình.

Nửa đường gặp được môn chủ Nguyên Cát Môn Song Thanh chân nhân, Không Hầu cùng hắn khách khí chào hỏi, tuy rằng thái độ đối phương như thường, nhưng là Không Hầu nhìn ra tâm tình của hắn không tốt lắm. Thấy hắn bên người cũng không mang đồ đệ, Không Hầu gọi tới một đệ tử, đưa Song Thanh chân nhân hồi biệt viện.

Đi không bao xa, một đệ tử mặc áo choàng màu lam nhạt chạy ra, thiếu chút nữa đụng vào Không Hầu. Không Hầu tránh, mới thấy rõ đây là thiếu niên tướng mạo tinh xảo.

“Ngươi là…… Quy Lâm sư đệ?” Không Hầu thấy búi tóc hắn có chút tán loạn, trên người còn có nếp uốn, phảng phất bị người khi dễ, biểu tình tức khắc nghiêm túc lên. Vân Hoa Môn, cấm đồng môn đấu đá, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Quy Lâm không nghĩ tới đệ tử thân truyền sẽ đi con đường này, phe phẩy đầu nói: “Gặp qua Không Hầu sư tỷ, đệ không có chuyện gì, chỉ là buổi chiều đi hải đường nghe tâm pháp, đả tọa quên thời gian, thời điểm chạy hoảng loạn chút, ở trên đường núi té ngã một cái.”

“Tâm pháp tuy rằng quan trọng, nhưng là thân thể của mình cũng rất quan trọng.” Không Hầu thấy hắn đáng thương, khuôn mặt trắng nõn cũng bị cọ rớt một tầng da, ở thu nạp giới tìm tìm, nhảy ra một lọ thuốc mỡ ngoại thương đưa cho hắn, “Đem dược này thoa lên, nếu là sáng mai còn không thoải mái, liền đi tìm sư huynh sư tỷ Thần Hà Phong, để cho bọn họ xem cho ngươi.”

“Đa tạ sư tỷ.” Quy Lâm gắt gao cầm bình dược, ngẩng đầu trộm xem Không Hầu, “Sư tỷ……”

“Ân?” Không Hầu thấy tiểu sư đệ dáng vẻ khẩn trương, làm chính mình tươi cười thoạt nhìn càng thêm ôn hòa, “Làm sao vậy?”

“Tỷ cùng……” Quy Lâm hơi hơi nghiêng đầu, thấy được nam nhân nơi xa trên đường nhỏ đi ra, lắc đầu nói, “Cũng không phải đại sự, chỉ là mấy ngày nay tới giờ, ăn rất nhiều mỹ thực sư tỷ gửi trở về, đệ cùng sư huynh muội khác đều thực cảm kích tỷ.”

“Có cái gì hảo cảm kích.” Không Hầu bật cười, “Đều là đệ tử tông môn, vì mấy thứ này khách khí, liền có vẻ ngoại đạo. Thời gian không còn sớm, ngươi đem sự tình té ngã nói cho quản sự, hắn sẽ không trách cứ ngươi.”

“Đa ơn sư tỷ.” Quy Lâm triều Không Hầu chắp tay thi lễ, chạy chậm rời đi.

Khi chạy qua bên người bạch y nam nhân, dưới chân hắn hơi chậm lại, khom người hành lễ.

“Hoàn Tông, sao huynh lại tới đây?” Không Hầu nhìn đến Hoàn Tông, đi đến bên người hắn.

“Muội không trở về, ta liền đi tìm xem.” Hoàn Tông quay đầu nhìn Quy Lâm đã chạy xa, “Người trẻ tuổi mới vừa rồi kia, cũng là đệ tử quý tông?”

“Ân, là đệ tử năm trước mới nhập môn, thiên tư cũng không tệ lắm.” Nhìn đến Hoàn Tông, trống vắng trong lòng Không Hầu biến mất không thấy. Nàng có chút ngượng ngùng nhìn Hoàn Tông, “Vừa rồi suy nghĩ một ít việc, liền đã quên thời gian, huynh đừng nóng giận.”

“Sẽ không giận muội.” Hoàn Tông cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu, “Ta chỉ là tùy ý đi một chút, không nghĩ tới sẽ gặp được muội.”

Không Hầu trong lòng vi an: “Hoàn Tông, huynh cảm thấy Vân Hoa Môn thế nào?”

Hoàn Tông gật đầu: “Thực tốt, làm người…… An tâm.”

“Kia…… Kia……Huynh có thể lưu lại nơi này, bồi ta nửa năm hay không?”

“Nửa năm?”

Nhìn Hoàn Tông giơ đuôi lông mày, Không Hầu cảm thấy chính mình thật sự là làm khó người khác.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top