Tiếng động cơ gầm rú.
Tiếng nhạc du dương vang lên từ dàn âm thanh, Thẩm Thông nhẹ giọng ngân nga theo:
“On a dark desert highway — Lướt đi trên con đường sa mạc đen kịt.”
“Cool wind in my hair — Gió mát thổi qua tóc ta.”
“Warm smell of colitas — Mùi cần sa nồng nặc.”
“Rising up through the air — Lan tỏa khắp không gian.”
“Up ahead in the distance — Ngẩng đầu nhìn xa phía trước.”
“I saw a shimmering light — Ta thấy ánh sáng chập chờn…”
Kim Cương rẽ sóng cát, hướng về phía Đông Bắc, rời khỏi thành phố Vô Vi hoang tàn đổ nát.
Ngồi trong khoang lái, hắn vừa nghe nhạc, vừa dán mắt vào màn hình điện tử hiển thị cảnh vật dọc đường.
Trong phút chốc, hắn chợt ngẩn người…
Mới hai tháng trước, nơi này vẫn còn phồn hoa đô hội, xe cộ chen chúc như nước chảy.
Giờ thì chỉ còn những đống gạch vụn vùi sâu trong cát vàng và đá vụn.
“Rầm…”
Bất chợt, một tòa cao ốc đổ sụp khi Kim Cương chạy ngang qua, tung bụi mù mịt.
“Đây chắc là Trung tâm Thế Kỷ…”
Hắn giảm tốc, nhìn qua đống đổ nát rồi đối chiếu với bản đồ radar.
Đúng là khu Trung tâm Thế Kỷ, phía dưới từng là khu phố chuyên bán đồ kim khí — nơi hắn thường lui tới tìm linh kiện sửa xe.
Hắn ngừng một lát, rồi tiếp tục lái xe đi.
“Đi tiếp về phía trước… sẽ đến khu dân cư Tinh Duyên…”
Hắn lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc, Kim Cương tiến vào khu Tinh Duyên — giờ chỉ còn là bãi đất đá bằng phẳng.
Không còn chút dấu vết nào của những dãy nhà sáu tầng từng san sát nhộn nhịp ngày xưa.
Nơi này từng là nhà của hắn.
Cha mẹ hắn, sau khi tích góp tiền từ những chuyến xe tải đường dài, đã mua căn hộ đầu tiên tại đây.
Khi đó hắn còn sống cùng ông bà ở quê để đi học, mãi đến khi cha mẹ dọn về Tinh Duyên, hắn mới theo về.
Căn hộ ấy là ngôi nhà đầu tiên của cả gia đình.
Nhưng vài năm sau khi cha mẹ qua đời, hắn đã bán đi căn hộ ấy… cũng như bảy căn nhà khác họ để lại, để gom tiền tạo nên Kim Cương.
Nếu tận thế không xảy ra… thiên hạ chắc đã coi hắn như một kẻ điên phá gia chi tử.
Trớ trêu thay… giờ thì ai dám nói hắn sai?
Hắn nhìn sâu vào đống đá vụn, như muốn tìm lại chút dấu vết của quá khứ… rồi khẽ thở dài, lắc đầu:
“Thôi… không còn gì để tiếc nữa. Đi thôi.”
Chẳng bao lâu, tàn tích thành phố Vô Vi dần biến mất khỏi màn hình.
Chỉ còn lại sa mạc vàng mênh mông kéo dài đến tận chân trời.
Không có GPS.
Không có BDS.
Kim Cương chỉ dựa vào la bàn và bản đồ radar để định hướng.
Cảnh quan một màu cát vàng trống trải, nhìn lâu đến phát điên.
Nhưng hắn không phải người thường — cô độc đã trở thành thói quen.
Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, ý chí dần hòa làm một với Kim Cương.
Cảm giác cho thấy 85% thân xe đã bị “kích hoạt sinh tính”, ý chí hắn bơi lội giữa dòng sinh tính như cá giữa đại dương, rồi gom chúng lại, liên tục tấn công vào 15% phần còn lại để hoàn tất quá trình hợp kim.
Đây là một công việc tinh vi, mất gần hai tháng mới đạt được 85%.
Nhưng giờ đã có thịt Răng Sói để bổ sung sinh tính, tiến độ chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Sinh tính… chính là điều kỳ diệu lớn nhất của tận thế.
Đột nhiên —
“Tít! Tít! Tít!”
Âm báo động vang lên dồn dập trên bảng điều khiển.
Hắn bật mở mắt. Là la bàn từ tính trên bảng điều khiển:
Kim chỉ nam vốn luôn chỉ về phương Bắc, giờ xoay loạn tít, không định được hướng.
“Có chuyện rồi!”
Phản xạ đầu tiên của kẻ mắc hoang tưởng bị hại, là nghĩ tới một hiểm họa sắp ập tới.
Ngay lúc đó, hắn nhận thấy màn hình bên phải tối sầm lại —
không phải màn hình hỏng, mà là camera bên ngoài thu hình bị tối đi.
Hắn bấm vài nút, điều chỉnh độ cao camera, lia về phía bầu trời bên phải.
Và rồi hắn thấy:
Phía cuối đường chân trời… từng khối mây đen đặc cuồn cuộn kéo đến.
Bên trong sấm chớp đan xen, gào thét như một cơn bão sấm sét đang trỗi dậy.
“Bão…”
Hắn lập tức nhớ đến trận cuồng phong tận thế từng kéo dài suốt một tháng.
Ngay lập tức, hắn dừng Kim Cương, điều khiển nó thò ra tám chân thép, cắm sâu xuống lớp đá vụn và cát vàng để neo chặt thân xe.
Tiếp đó, hắn thu radar 15A xuống, đóng kín toàn bộ khe thông gió, ngắt toàn bộ nguồn điện dễ hút sét, dựng cột chống sét và chắc chắn để phần chân tiếp đất sâu trong lòng đất.
Tắt máy.
Chờ cơn bão ập tới.
Chỉ một phút sau…
Mặt trời rực rỡ đã biến mất sau lớp mây đen đặc quánh.
Bầu trời sáng trong khi nãy, bỗng chốc tối đen như mực.
Còn đen hơn cả đêm.
----
Chú thích:
1.GPS (Global Positioning System) là Hệ thống Định vị Toàn cầu do Hoa Kỳ phát triển và vận hành. Dùng vệ tinh quay quanh Trái Đất để xác định vị trí của thiết bị nhận tín hiệu (điện thoại, xe, máy bay, tàu…).
2. BDS (BeiDou Navigation Satellite System – 北斗卫星导航系统) là Hệ thống Định vị Vệ tinh Bắc Đẩu do Trung Quốc phát triển.
Cũng là một mạng vệ tinh định vị toàn cầu tương tự GPS.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận