Ý tưởng này nảy ra khi hắn nhớ đến cảnh lưỡi dao Răng Nanh từng chém vỡ hộp sọ của một con Chuột Răng Lớn.
Nếu dao Răng Nanh có thể truyền dẫn “hoạt tính”, vậy thì theo lý thuyết, có thể dùng lõi hoạt tính từ răng nanh sinh vật để chế tạo một bộ “chiến giáp hoạt tính”.
Vấn đề là… hiện tại điều kiện không cho phép — hắn không có đủ lõi hoạt tính để làm trọn bộ.
Và rồi hắn chợt nghĩ tới Kim Cương.
Toàn thân Kim Cương đều mang “hoạt tính”.
Thép có hoạt tính chắc chắn sẽ bảo vệ tốt hơn thép thường.
Vậy… nếu lấy thép hoạt tính từ Kim Cương để rèn chiến giáp thì sao?
Dĩ nhiên, khi tách linh kiện khỏi Kim Cương, chúng sẽ mất hoạt tính rất nhanh — nhưng trong khoảng 30 phút đầu tiên, hoạt tính chưa biến mất.
Hắn có thể lợi dụng khoảng thời gian đó để tạo ra một bộ chiến giáp hoạt tính tạm thời, dùng được nửa giờ, rồi khi hết hoạt tính thì đưa trở lại cho Kim Cương đồng hóa, nạp lại hoạt tính.
Khi cần dùng lại, chỉ việc cắt rời ra lần nữa, hắn lại có nửa tiếng “chiến giáp sống”.
— Một ý tưởng thiên tài!
Nghĩ tới đây, hắn không kìm được sự đắc ý.
Khi bắt tay chế tạo, hắn lại nảy thêm một suy nghĩ điên rồ:
nếu gắn trực tiếp các lõi hoạt tính (như răng nanh) vào bộ giáp, và để hoạt tính trong cơ thể mình làm chất dẫn, thì liệu có kéo dài thời gian duy trì hoạt tính của giáp không?
Hiện trong tay hắn có: 14 chiếc răng nanh của Sói Răng Lưỡi, một cặp càng của Giun Đào Đất, một cặp răng cửa của Chuột Răng Lớn.
Từng ấy là đủ để thử nghiệm.
Vốn là một cao thủ DIY trong giới dân chơi, việc chế một bộ giáp không hề khó với hắn.
Thân thể hắn nay khỏe như trâu, chẳng cần bận tâm đến chuyện giáp nặng — vác được hết.
Vì vậy…
Chỉ sau hai ngày, một bộ giáp thô kệch ghép từ từng mảnh thép, có gắn hai chiếc răng nanh — Chiến Giáp Hoạt Tính “Optimus 1.0” — ra đời.
Nhìn thì xấu tệ, còn thua cả bộ giáp đời đầu của Iron Man.
Nhưng khi mặc lên người, hắn lại cảm thấy một sự an toàn chưa từng có.
Dù có đụng phải loài quái vật từng cắn đứt cả thép, nếu đánh không lại, hắn vẫn đủ khả năng bỏ chạy.
Điều thú vị là: Giáp hoạt tính dường như có phản ứng kỳ diệu với răng nanh, hòa quyện hữu cơ với nhau, khiến tốc độ tiêu hao hoạt tính giảm rõ rệt.
Lẽ ra chỉ dùng được 30 phút, nay theo ước tính của hắn, có thể duy trì tới 3 tiếng.
“Cạch… cạch…”
Hắn mặc bộ chiến giáp, tay cầm súng lục mô phỏng 6.4 đã được Kim Cương đồng hóa bằng hoạt tính, bên hông đeo hai con dao Răng Nanh, trên lưng vác một khẩu nỏ tay.
Toàn thân vũ trang tới tận răng, hắn bước vào khu nhà kho.
Bên trong trống rỗng, chỉ vang lên tiếng bước chân chính hắn.
Kính hồng ngoại gắn ở mắt trái cũng không quét thấy bất kỳ nguồn nhiệt nào.
Hắn tiến tới khoang thứ nhất — nơi trước đây từng thấy mấy vệt đen lạ trên mặt đất.
Tới gần, hắn mới phát hiện đó rất giống vết máu đã khô.
“Máu…?”
Tim hắn thoáng đập dồn dập.
Nhưng hắn không thể xác định đó là máu từ hai tháng trước hay máu sau tận thế.
Chỉ có thể thận trọng hơn nữa.
Hắn đẩy cửa khoang thứ hai.
Vừa mở, một làn mùi hôi thối nồng nặc ập tới.
Bên trong, nơi lẽ ra chứa các thùng nước, giờ lại vương vãi hơn chục thi thể người và mấy mẩu xác thối rữa của sinh vật quái dị.
“Ọe…”
Hắn chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh nào ghê tởm đến thế, suýt nôn khan ra tại chỗ.
Phải cố nén một lúc mới bình tâm, hắn buộc mình lý trí chấp nhận tất cả — xác chết tuy gớm nhưng… vô hại.
Không có gì vô hại hơn người chết… (dĩ nhiên, trừ khi đó là xác sống).
“Có lẽ đây là hậu quả của một trận chiến giữa những người sống sót và quái vật… Nhìn độ phân hủy, chắc cũng đã hơn một tháng… Chẳng lẽ xảy ra trước khi cơn bão chấm dứt?”
Hắn bịt mũi, quay đi, bước sang khoang thứ ba.
Trong khoang này, hắn tìm thấy dấu vết từng có người sống sót trú ẩn — vỏ đồ ăn, chăn chiếu, bô vệ sinh, đủ thứ vật dụng sinh hoạt.
Có nước ngầm, có nơi trú ẩn kín, nên họ sống sót được giữa cơn bão tận thế… chỉ là cuối cùng vẫn bị quái vật giết sạch.
“Vậy thì… ở các thành phố lớn, hoặc căn cứ quân sự… chắc chắn vẫn còn nhiều người sống sót.”
Hắn thầm nghĩ.
Thành phố lớn có vô số tầng hầm, nhiều siêu thị cũng nằm dưới lòng đất, nguồn vật tư dồi dào, lại còn các hầm tránh bom.
Căn cứ quân đội càng chắc chắn có nơi trú ẩn.
Hắn còn sống được trong Kim Cương, thì những người nấp dưới đất, miễn có đủ lương thực nước uống, sống sót cũng không khó.
“Người sống sót…”
Ánh mắt hắn thoáng hiện một tia trầm ngâm.
Lặng lẽ bước qua khoang ba, hắn sang khoang thứ tư.
Nơi này chứa đầy thùng nước, hắn định chuyển về mười thùng, tiện thể xách hai thùng làm nước tắm.
Gần hai tháng nay, hắn chỉ lau người bằng khăn ướt, chưa từng tắm rửa đàng hoàng.
Nhưng khi đứng tắm, tâm trí hắn rối bời.
Bởi hắn không biết sẽ đối xử với những người sống sót như thế nào.
Hắn không thể cô độc lang thang suốt đời, nhưng trước tận thế hắn vốn đã không thích giao tiếp.
Thậm chí trong mắt hắn, người sống sót và quái vật chẳng khác nhau là mấy — chẳng qua người thì có thể trao đổi vật tư.
Lòng người khó đoán, còn đáng sợ hơn quái vật.
Phim ảnh, tiểu thuyết… cảnh “người ăn thịt người” chẳng phải nhan nhản sao?
Với một kẻ mắc chứng hoang tưởng bị hại, trên đời này chỉ có thể tin chính mình — vĩnh viễn là một mình chống lại cả thế giới.
----
Chú thích:
DIY là viết tắt của cụm tiếng Anh “Do It Yourself”, nghĩa là:
“Tự tay làm lấy” / “Tự chế tạo” / “Tự thực hiện”
Trong chap chỉ việc tự mình thiết kế, sửa chữa, sáng tạo hoặc chế tạo một thứ gì đó thay vì mua sẵn hoặc thuê người làm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận