Hắn hễ có một chút thời gian rảnh là lại không ngừng gọi điện cho em gái, nhưng lúc nào cũng chỉ thấy báo tắt máy.
Bây giờ cuối cùng cô ấy cũng đã gọi lại rồi!
“Alô!”
“Alô, anh hai, có chuyện gì gấp vậy? Em vừa mới xuống xe. Để em kể nè, chuyến khảo sát lần này thật sự kích thích lắm luôn đó, bọn em đến một ngôi làng miền núi có tục chôn trong hang….”
“Giang Trúc Ảnh, bây giờ em đừng nói gì hết! Trước tiên nghe anh nói đã!”
Giang Lưu Thạch cắt ngang giọng nói có chút tinh nghịch của em gái, quát lớn.
Có lẽ cảm nhận được sự nghiêm trọng trong giọng hắn, Giang Trúc Ảnh cũng lập tức dừng lại tiếng cười, nhẹ giọng đáp:
“Anh hai, anh nói đi.”
Hắn hít sâu một hơi, cố đè nén nỗi hoảng loạn để không truyền sang cho em gái.
“Tiểu Ảnh, bây giờ em đang ở đâu?”
“Ở trường, vừa tách khỏi thầy cô với các bạn trong đoàn khảo sát, đang chuẩn bị về ký túc xá. Lúc nãy điện thoại hết pin, em phải sạc tạm trên xe nên mới bật lên, rồi thấy tin nhắn của anh.”
Giang Trúc Ảnh tuy hơi tinh nghịch, nhưng một khi nhận ra chuyện nghiêm trọng thì liền trở nên rất ngoan ngoãn, giọng nói cũng rõ ràng, nhanh chóng báo cáo tình hình hiện tại của mình.
Dù giờ vẫn chưa biết tại sao hắn lại gấp gáp như vậy, nhưng từ sau khi cha mẹ mất, hắn luôn là người chăm sóc cô.
Dù ngày thường hay giận dỗi cãi nhau với hắn, nhưng vào những lúc quan trọng, cô luôn vô điều kiện nghe lời hắn, xem hắn như trụ cột duy nhất của mình.
“Bây giờ đừng quay về ký túc nữa, lập tức đặt vé máy bay về ngay.”
Giang Lưu Thạch nói.
“Dạ, anh đợi chút.”
Một lúc sau, giọng Giang Trúc Ảnh vang lên:
“Anh hai, hết vé rồi.”
“Ngày mai thì sao? Ngày mốt thì sao? Không thì chuyển chuyến cũng được, đừng lo tốn tiền.”
Hắn nói.
“Không có, đều hết sạch rồi.”
“Cái gì gọi là hết sạch rồi?”
Hắn khựng lại, bỗng có một linh cảm xấu dâng lên.
Hắn lập tức gõ bàn phím lạch cạch, mở trang web đặt vé máy bay.
Hắn thử tìm đại một thành phố, rồi thêm một thành phố khác, tìm tiếp, tìm tiếp… và trái tim hắn càng lúc càng chìm xuống.
Toàn bộ vé máy bay trong ba ngày tới đã bán sạch, bất kể là từ đâu đến đâu.
Còn những chuyến còn vé… đều là sau thời điểm tận thế bùng phát…
Điều này tuyệt đối không thể là trùng hợp.
“Anh hai, hay em mua vé ba ngày sau nhé?”
Trúc Ảnh hỏi.
“Lúc đó thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Hắn đáp.
Trúc Ảnh không hiểu tại sao chỉ trễ một ngày lại “vô nghĩa”, nhưng cô không hỏi, chỉ trầm ngâm một chút rồi nói:
“Vậy… tàu hỏa! Hay em đặt vé tàu?”
Hắn lại gõ vài cái trên bàn phím, rồi giọng trầm hẳn xuống:
“Không cần… tàu cũng không còn vé nữa.”
Vé tàu trong ba ngày tới cũng đã bị mua sạch.
“Anh đợi em chút, em ra bến xe hỏi thử, hoặc thuê xe riêng cũng được.”
Trúc Ảnh nói.
“Không cần!”
Hắn gắt lên.
Trước hết là không biết tình hình giao thông sẽ thế nào, và dù có đường đi chăng nữa, thời gian về cũng mất hơn hai ngày, chưa kể tàu xe đều ngưng hoạt động sẽ khiến đường sá kẹt cứng.
Nếu đến lúc đó mà bị kẹt trên đường… cô chắc chắn sẽ chết!
“Không cần.”
Hắn nhắc lại lần nữa.
Trúc Ảnh cảm thấy giọng hắn có gì đó rất lạ, khiến cô cũng bắt đầu thấy bất an.
“Tiểu Ảnh, bây giờ nghe kỹ từng lời anh dặn.”
Hắn trầm giọng nói,
“Đừng quay về ký túc xá. Tìm một nơi thật ít người, có thể là khách sạn, nhà nghỉ hay phòng thuê, miễn là an toàn, kín đáo, có cửa chống trộm chắc chắn. Sau đó mua càng nhiều nước uống càng tốt, thêm thuốc men, nhu yếu phẩm, thực phẩm! Sạc đầy điện thoại, mua thật nhiều sạc dự phòng, dù chưa chắc lúc đó còn dùng được điện thoại… Nhớ kỹ, khóa chặt cửa, đừng ra ngoài nữa. Đợi anh tới!”
“Nhất định phải đợi anh! Nhất định!”
Hắn nhấn mạnh.
“Tiểu Ảnh… tận thế sắp tới rồi…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận