Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 57: Của hồi môn

Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi (Dịch)

  • 399 lượt xem
  • 3514 chữ
  • 2020-10-06 21:00:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Từ Dược Tiên Đường trở lại Nhàn Nguyệt Các, Như Ca liền thấy Thanh Trúc đang sốt ruột chờ.

“Tứ tiểu thư về rồi!” Thanh Trúc thấy Như Ca vội vàng tiến lên, ghé vào tai Như Ca nói nhỏ: “Vừa nãy Thất ma ma tới kêu phu nhân đi Tây viện, bảo là để chuẩn bị của hồi môn cho tiểu thư! Còn nói khi tiểu thư về thì qua đó một chuyến”.

Nghe vậy, Như Ca không vào phòng, đi thẳng đến Tây viện, mới đến cửa đã nghe ồn ào, hình như là rất nhiều người. Quả nhiên, vừa vào Ninh Phúc Đường liền thấy Lưu thị, Giang di nương, và mấy vị phu nhân khác ngày thường rất ít gặp.

Tin về hôn sự của Như Ca vừa truyền ra, Ngọc phủ từ trên xuống dưới, kể cả người thân bên nhà lão phu nhân rối rít đến thăm hỏi, mang theo lễ muốn bám víu Như Ca, đều bị Liệt thị cho trả lại hết. Những vị phu nhân này ngoài mặt thì đến thăm lão phu nhân nhưng thực tế tìm ai thì trong lòng lão phu nhân rất rõ ràng. Tuy vậy, Như Ca gả cho thế tử, của hồi môn không thể qua loa, những người này đến đưa bạc thật rất hợp ý lão phu nhân.

Thấy Như Ca tới, nháy mắt trong phòng yên tĩnh lại, mọi người bắt đầu quan sát người sắp thành thế tử phi này, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, khó trách khiến Cẩm Thân vương thế tử không màng những tiểu thư nhà quyền quý khác mà xin hoàng thượng hạ chỉ ban hôn!

“Tứ tiểu thư thật đẹp!”

“Vừa nhìn đã biết là đứa bé có phúc”.

“Phu nhân nói gì thế, đã là thế tử phi còn có thể không có phúc được sao?”

... ...... .....

Như Ca làm lễ chào cả đám xong, lão phu nhân ra hiệu ngồi xuống, rồi nói: “Nghe nói bên thế tử đã chuẩn bị sính lễ. Của hồi môn của con tổ mẫu đã bàn bạc với phụ thân con và các thúc bá, tuyệt sẽ không bạc đãi con, mặc dù chưa đóng rương xong, nhưng danh sách đã có đây.”

Thất ma ma lấy ra một tờ giấy đỏ từ hộp gỗ, đang định đọc, thì từ ngoài truyền vào tiếng chào, Ngọc Chính Hồng trở lại.

“Nếu lão nhi đã về, chờ nó vào rồi đọc luôn.” Lão phu nhân phất tay một cái ý bảo Thất ma ma dừng lại, chờ Ngọc Chính Hồng.

Ngọc Chính Hồng chào lão phu nhân xong, ngồi xuống ghế trên cho mấy người kia làm lễ.

“A, mẫu thân định đọc danh sách đồ cưới sao?” Thấy tờ giấy trên tay Thất ma ma, Ngọc Chính Hồng tất nhiên biết là đang làm gì, nhưng vẫn cố hỏi một câu.

“Ừ, Thất ma ma bắt đầu đi. Con cũng nghe thử xem có gì cần thay đổi không.”

“Của hồi môn của Tứ tiểu thư gồm có, một cửa hàng ở phố Đông, một tòa nhà ở thành Tây, một điền trang ở ngoại thành, ruộng tốt 500 mẫu, hai cây san hô Đông Hải, 6 bộ trang sức vàng ròng, hai bình hoa Lưu Ly,......tổng cộng là 80 món. Lão phu nhân, không biết lão nô có đọc sai gì không?”

Ước chừng Thất ma ma đọc nửa canh giờ, những thứ này đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên sẽ không có gì sai lầm. Lão phu nhân lắc đầu tỏ vẻ không sai.

Kỳ thật lão phu nhân cũng không muốn đọc danh sánh đồ cưới lúc này, định chờ bên thế tử đưa sính lễ tới rồi mới tính, nhưng sau khi bàn bạc xong, quyết định tuyên bố trước thì tốt hơn, phủ Cẩm Thân vương tặng sính lễ chắc chắn không tệ, tuyên bố đồ cưới trước, dù đồ cưới ít hơn sính lễ cũng không sao, chứ nếu chuẩn bị đồ cưới sau thì không biết bao nhiêu mới đủ, mà quá ít cũng khó coi. Phần lớn đồ cưới là trích từ quỹ chung của Ngọc gia, việc này quan hệ trọng đại, mấy vị phu nhân kia cũng chỉ có thể chấp nhận.

Trong mấy người chỉ có Lý thị là hai mắt cơ hồ phun ra lửa, đây vốn phải là của Giai Nhàn và Bảo Oánh, nhưng giờ đều rơi vào tay tiểu tiện nhân Ngọc Như Ca này rồi, thật đáng hận. Liếc nhìn Thất ma ma, Lý thị nảy ra ý hay. Làm bộ nhiệt tình nói: “Ta thấy đồ cưới đã ổn, bất quá, bên người Như Ca không có một ma ma giỏi sao được, mà Hoa ma ma bên cạnh ta lại cực kỳ giỏi, không bằng như vầy đi, cho Như Ca Hoa ma ma, sau này đến phủ thế tử giúp đỡ quản lý gia đình.”

Mấy người kia nghe vậy, nghĩ thầm: Nhị phu nhân quản nhiên là biết tính kế, cho lão ma ma bên người mình, chẳng khác nào muốn nắm tứ tiểu thư trong tay.

Ngọc Chính Hồng nhíu nhíu mày, nghe Lưu Toàn nói Hoa ma ma này tính tình cũng không tốt gì, bất quá Lý thị là chính thất, giờ đang mang trưởng tử, không tiện mở miệng làm mất mặt Lý thị, đưa mắt nhìn về Như Ca, nếu nó tự đồng ý thì tốt rồi.

Như Ca sao lại không biết ý của Ngọc Chính Hồng, khó xử nói: “Hoa ma ma là tâm phúc của đích mẫu tất nhiên là giỏi giang, bất quá Như Ca không dám nhận. Hồi trước lúc đón Như Ca tới kinh thành, Hoa ma ma vừa lên xe đã ngồi sập một chiếc xe ngựa mới tinh. Như Ca tuy chỉ là thứ nữ, nhưng cũng là chủ tử, để chủ tử ngồi xe cũ rách nát, mình ngồi xe mới, ma ma như vậy vẫn là để bên đích mẫu thôi.”

Đây rõ ràng là gián tiếp tố cáo! Lý thị không kịp suy nghĩ đã bật thốt lên lời chửi, “Cho chút thể diện đã lên mặt, đồ tiện.... ...”

Hiện tại trên dưới Ngọc gia phải nhờ vào Như Ca, Ngọc Chính Hồng nào dám để Như Ca bị mắng, chỉ tay vào mặt Lý thị quát: “Ngươi câm miệng cho ta, người như vậy cũng dám đưa cho tứ nha đầu, nếu chọc giận thế tử, cả nhà đều phải chết theo ngươi!”

Hiếm lắm mới thấy đứa con này có khí phách một lần, lão phu nhân liếc Lý thị một cái, quay đầu cười với Như Ca nói, “ Tứ nha đầu, tổ mẫu cũng không ép, con muốn ma ma nào cứ chọn!”

Lúc này dĩ nhiên là lão phu nhân phải lấy lòng Như Ca, không muốn đắc tội với nàng lúc này, hơn nữa, đã là người Ngọc phủ, dù có gả đi vẫn là người Ngọc phủ, lợi lộc sau này thế nào chẳng có.

Như Ca cũng biết không có một ma ma vừa giỏi vừa trung thành là không được, bất quá ma ma đi theo mẫu thân đã sớm qua đời, tìm một ma ma như vậy trong Ngọc phủ quả thật không dễ dàng, cũng may hai ngày nay đã tính trước nên giờ dễ đối phó.

“Bà nội, nha hoàn ở Nhàn Nguyệt Các đều rất nề nếp, nếu như chọn nha hoàn trong viện khác sợ là sẽ làm bọn họ buồn, Như Ca nghĩ chọn ra bốn trong số đó là được rồi, còn về ma ma, dĩ nhiên là ma ma trong viện của bà nội tốt hơn......”

Nghe Như Ca nói, lão phu nhân cũng không phản đối, chỉ cười nói: “Nha đầu này, thì ra là coi trọng người trong viện ta, vậy con nói đi, bà nội nhất định sẽ cho!”

“Như Ca cám ơn bà nội trước ạ, vốn là Như Ca muốn Thất ma ma, nhưng Thất ma ma là thân tín của tổ mẫu, Chu ma ma lại trong coi việc ăn uống cho bà nội, biết bà nội thích ăn gì nhất, Như Ca cũng không tiện dẫn đi, vậy nghe nói chỉ còn lại Vương ma ma rồi.”

Lão phu nhân nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra trong viện mình có ai là Vương ma ma, nhưng nếu Như Ca muốn, nhất định là có người này liền thuận miệng nói: “Ừ, con đã coi trọng, thì dẫn đi đi!”

“Như Ca cám ơn bà nội!”

Việc lớn đã xong, thời gian còn lại các vị phu nhân kia nhao nhao làm quen với Liệt thị và Như Ca. Một lát sau, thấy những người này ít nhiều đều là vì Cẩm Thân vương phủ mà làm quen, bình thường không có giao tình gì, Như Ca và Liệt thị liền chào lão phu nhân trở về Nhàn Nguyệt Các.

Mấy người kia thấy nhân vật chính đi rồi, tất nhiên cũng không tán gẫu nữa, nói mấy câu rồi lần lượt rời đi, Ngọc Chính Hồng có việc phải xử lý cũng đi khỏi Ninh Phúc Đường.

Chỉ còn lại Lý thị, Giang di nương và Lão phu nhân. Thấy Hồ ma đỡ Lý thị đang muốn rời đi, lão phu nhân hỏi: “Nghe nói, hôm qua nhị nha đầu cầm dao nháo chuyện?”

Nghe vậy, Lý thị dừng bước, sắc mặt giận dữ, rõ ràng mình đã cảnh cáo, thế mà chuyện vẫn truyền tới Tây viện.

“Mẫu thân nghe từ đâu vậy, Bảo Oánh sao làm ra chuyện như thế......”

Lão phu nhân nghe vậy, lớn tiếng nói: “Chém bị thương mấy người, máu loang lổ, còn nói không có, ngươi cho là người trong phủ mù hết rồi sao? Ngươi dạy nữ nhi thế nào, mà ngày càng liều lĩnh, một nữ tử, đòi đánh đánh giết giết, chẳng lẽ bị điên sao, nếu điên thật không bằng nhốt vào phòng cho rồi.”

“Mẫu thân, Bảo Oánh chỉ là hơi bướng, nào nghiêm trọng như vậy, con đã bắt nó ở trong phòng tự suy nghĩ rồi.” Lý thị thấy vẻ giễu cợt của Giang di nương thì cắn răng thầm hận, nhất định là do ả này nhiều chuyện rồi. Còn bà già sống dai này nữa, dám nói nữ nhi mình như vậy. Nghĩ mình không biết sao, đều là một đám nịnh nót, thấy người sang bắt quàng làm họ. Giờ Ngọc Như Ca có quyền có thế thì bu lại. Nhiều lần bị trách cứ, đã khiến Lý thị sớm chán ghét lão phu nhân, bất quá hiện giờ chưa làm gì được đối phương đành nhẫn nhịn.

Trịnh thị bưng chén trà lên uống một hớp, ngẩng đầu lên thấy Lý thị có vẻ không phục, lạnh giọng nói: “Chuyện Lý gia ta có nghe qua, tuy nói bên đó thiếu hụt đến nỗi phải bán các cửa hàng, nhưng ta cảnh cáo ngươi, chớ vì nhà mẹ đẻ mà mơ tưởng đến sính lễ của tứ nha đầu, ngươi sinh nữ nhi như vậy, đừng mong ta nâng đỡ. Mấy ngày nay ngươi cũng đã kiếm được không ít lợi lộc, tự mình suy nghĩ thật kỹ ngày đó thế tử đối xử với Âu Dương Thiệu thế nào, Hầu phủ thế tử còn không sợ huống chi là ngươi. Nếu chọc giận thế tử, cẩn thận bị róc xương lóc thịt lúc nào không hay!”

Lời lão phu nhân hình như có tác dụng, Lý thị đáp lời: “Con dâu đâu dám có ý nghĩ đó, đã gả vào Ngọc gia chính là người Ngọc gia, quyết sẽ không gây phiền toái cho phủ ta.”

Khuôn mặt thành khẩn của Lý thị khiến lão phu nhân tạm thời yên tâm, rốt cuộc vẫn nghĩ đến cháu đích tôn chưa ra đời. “Được rồi, ngươi có thai dễ mệt mỏi, về nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng để ảnh hưởng đứa bé”, nói xong, lão phu nhân phất tay một cái, ý bảo Lý thị lui.

Lý thị tức cành hông về lại Đông viện, vừa ngồi xuống, liền lệnh Hồ ma ma và Hoa ma ma lôi tất cả nha hoàn và gã sai vặt ngày đó nhìn thấy Ngọc Bảo Oánh nổi điên tới, đánh mỗi người 50 hèo, cho đến lúc mấy người đó hôn mê mới thấy bớt tức.

Sau khi bình tĩnh lại, Lý thị bắt đầu tính toán làm sao lấy được bạc từ hôn sự này để cứu nhà mẹ đẻ. Lời lão phu nhân hiển hiên có chút tác dụng, nhưng chuyện Lý gia không phải nhỏ, một khi bên trên tra ra, cả Lý gia sẽ đi tong. Lý thị hiểu rất rõ, mấy năm nay nhờ nhà mẹ để hậu thuẫn mình mới có thể có tiếng nói trong Ngọc phủ, nếu không còn hậu thuẫn nữa, chỉ sợ vợ cả cũng bị ra rìa, nên vô luận thế nào đều phải giúp anh trai bù vào chỗ thiếu hụt.

Nghĩ tới đây, Lý thị vội vàng kêu Hồ ma ma gọi Hoa ma ma tới, mấy người bắt đầu âm thầm lập mưu.

Bên kia, Như Ca và Liệt thị về Nhàn nguyệt Các. Khoảng nửa canh giờ sau, quản gia Lưu Toàn dẫn một người phụ nhân vào. Thấy Như Ca ngồi sau rèm, kính cẩn nói: “Tứ tiểu thư xem thử đây có phải là Vương ma ma mà tiểu thư nói không?”

Lưu Toàn tìm khắp viện lão phu nhân, mới thấy một ma ma họ Vương làm ở phòng tạp dịch, liền dẫn qua đây.

Như Ca nhìn y phục trên người phụ nhân mặt dù đã giặt tới trắng bệch, mộc mạc, nhưng rất sạch sẽ, vẻ mặt hoạt bát, đúng là người trong trí nhớ. Liền nói: “Đúng là vị Vương ma ma này, làm phiền Lưu quản gia rồi.”

Nói xong lấy ra một tờ ngân phiếu ý bảo Thanh Nhi đưa cho Lưu Toàn.

“Từ lúc Như Ca đến Ngọc phủ, Lưu quản gia quan tâm Nhàn Nguyệt
Các nhiều, Như Ca ghi nhớ trong lòng, ngân lượng này không có ý gì khác, chỉ để Lưu quản gia mua một bầu rượu ngon thôi, mong Lưu quản gia nhận.”

Lưu Toàn nghe vậy, vội vàng nói: “Đây là trách nhiệm của LưuToàn, làm sao cho chủ tử hài lòng, nào dám không biết xấu hổ mà muốn tiểu thư thưởng”.

“Lưu quản gia, Như Ca không ở trong phủ lâu nữa, sau này nếu Nhàn Nguyệt Các có chuyện gì, còn phải nhờ quản gia giúp đỡ nhiều, nếu Lưu quản gia không nhận, Như Ca rất băn khoăn.”

Thấy Như Ca chân thành như vậy, Lưu Toàn không tiện từ chối, nhận lấy ngân phiếu xong cũng không nhìn qua giá trị, nói: “Vậy Lưu Toàn tạ tiểu thư thưởng, lão phu nhân còn đang chờ, Lưu Toàn xin cáo lui trước, nếu tiểu thư còn gì phân phó, cứ kêu bọn nha hoàn trong viện tới bảo một tiếng là được.”

“Lưu quản gia đi thong thả!”, Như Ca gật đầu một cái, ý bảo Thanh Nhi tiễn khách.

Sau khi Lưu Toàn đi, Thanh Nhi nói thầm mấy câu bên tai Như Ca rồi vén rèm ra. Như Ca nhìn phụ nhân trước mặt, “Gần đây trong nhà Vương ma ma ổn cả chứ?”

Vương ma ma cung kính dập đầu sau đó đứng dậy nói: “Cháu ngoại lão nô đã khỏe lại, ngày khác lão nô sẽ dẫn nó tới tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.”

“Như Ca thật tò mò với khả năng của Vương ma ma sao lại làm ở phòng tạp dịch?”. Ở Dược Tiên Đường chỉ dựa vào một câu nói của Thanh Nhi liền biết mình là ai, chứng tỏ Vương ma ma biết rất rõ trên dưới Ngọc phủ. Vừa rồi Thanh Nhi đến phòng tạp dịch, không thấy việc khi dễ lẫn nhau, rõ ràng Vương ma ma quản lý rất tốt. Người như vậy, lão phu nhân không giữ bên người, thậm chí còn sống mờ nhạt, thật là kỳ quái.

Vương ma ma nghe vậy, há miệng, như có điều muốn nói lại thôi chỉ bật ra một câu “Đều là chuyện xưa không đáng nhắc lại.”

Như Ca cười cười, nói: “Ma ma đã nói với Như Ca ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp, muôn lần chết không từ, sao có chút chuyện xưa lại không nói cho ta biết chứ?”

Vương thị suy nghĩ hồi lâu, kể tường tận lại chuyện xưa.

“Lão nô Vương thị, 12 tuổi thì vào Ngọc phủ, lúc ấy được phân làm nha hoàn trong viện đại thiếu phu nhân, chính là lão phu nhân bây giờ. Đại thiếu gia là người chay mặn không chê, chẳng những thê thiếp thành đàn, mà những nha hoàn có chút nhan sắc trong viện đại thiếu phu nhân đều bị đại thiếu gia nhúng chàm, chuyện đến tai thiếu phu nhân, thiếu phu nhân chẳng những không làm chủ cho bọn nha hoàn, ngược lại đem bọn nha hoàn số thì bán đi số thì giết. Tỷ muội tốt của lão nô là Thúy Bình, vốn đã có trượng phu, thời điểm gác đêm bị đại thiếu gia say rượu làm hại. Sau khi đại thiếu phu nhân biết, chỉ nói Thúy Bình không tuân thủ nữ tắc, phạt nàng 80 hèo rồi đuổi khỏi Ngọc phủ. Tướng công Thúy Bình đến tìm đại thiếu gia tranh luận, bị đánh chết, để lại một đứa con thơ..... Lão nô nản lòng, tiếc là lúc đầu vào phủ đã ký văn tự bán đứt, không đi được, đành bàn với tướng công tìm cách điều lão nô đến phòng tạp dịch, sống yên tĩnh.”

Nghe Vương ma ma kể, Như Ca hỏi “Vậy, đứa con phu thê Thúy Bình giờ ở đâu?”

“Đứa bé kia chính là nhi tử Vương Nhị của lão nô, sau khi cha mẹ ruột qua đời, nó bị bệnh nặng, lúc hết bệnh cái gì cũng không nhớ được, trở nên ngờ ngệch một chút, được lão nô nuôi dưỡng nên gọi lão nô là mẫu thân đã 18 năm. Lão nô không mang nó vào Ngọc phủ mà để nó đến làm trong lò rèn do con rể lão nô để lại.”

Rất giống những gì Thanh Loan điều tra, Vương ma ma với lão phu nhân có khúc mắc sâu xa như vậy, xem ra có thể tin tưởng được. Nghĩ vậy, Như Ca mỉm cười hành lễ, nói: “Ma ma là người trọng tình trọng nghĩa, ngày sau Vương ma ma chính là của hồi môn của Như Ca, Như Ca còn trẻ dại, nếu có chuyện không hiểu, kính xin ma ma nhắc nhở cho”.

Vương ma ma thấy vậy, cũng không cản, chỉ chân thành nói: “Tiểu thư lòng dạ nhân từ, lão nô bất tài, được hầu hạ tiểu thư là phúc phận của lão nô, chỉ là thứ cho lão nô nói thẳng, tiểu thư gả cho thế tử, 4 nha hoàn làm của hồi môn cần phải chọn lựa kỹ càng.”

“Ma ma nói phải, Thanh Trúc cần ở lại Ngọc phủ giúp mẫu thân xử lý mọi chuyện trong ngoài Nhàn Nguyệt Các, chỉ còn có Thanh Nhi và Thanh Loan là có thể, tin chắc ma ma hiểu rõ người trong Ngọc phủ hơn Như Ca nhiều, còn lại hai nha hoàn, nhờ ma ma chọn giùm.”

Vương ma ma nhìn Thanh Loan và Thanh Nhi, trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Xin hỏi tiểu thư, có cần chọn thông phòng không?”

Tục lệ ở đây, lúc thành thân sẽ mang theo nha hoàn thông phòng, nên nghe Vương ma ma hỏi vậy Như Ca cũng không thấy tức giận.

“Ma ma chỉ cần chọn người đàng hoàng an phận là được, những kẻ không biết an phận đừng nói là làm nha hoàn của hồi môn, trong Nhàn Nguyệt Các cũng không thể giữ.”

Ý tứ là không cần, Vương ma ma không nói nữa, điểm mặt lại những nha hoàn đã gặp qua trên đường đến đây, sau đó nói: “Trong Nhàn Nguyệt Các còn mấy nha hoàn lão nô chỉ gặp mặt chưa biết rõ lai lịch, xin tiểu thư cho thêm mấy ngày, để lão nô kiểm tra kỹ.”

“Tất cả nghe theo ma ma”, nhớ tới trong đồ cưới của mình còn hai điền trang, hiện tại cũng không có người coi sóc, liền nói: “Nếu ma ma đồng ý, không bằng cho tướng công và nhi tử của ma ma thay ta quản lý hai điền trang trong đồ cưới, còn cháu ngoại của ma ma chờ lớn thêm chút nữa thì kiếm phu tử dạy học cho nó, coi như là tấm lòng của ta với ma ma.”

Vương ma ma nghe vậy, cảm kích nói: “Lão nô tạ tiểu thư thương xót, trượng phu lão nô quản sổ sách điền trang đã nhiều năm, rất rành chuyện điền trang, tiểu thư là ân nhân của cả nhà lão nô, cả nhà lão nô nhất định tận lực làm tốt chuyện tiểu thư phân phó.”

“Ma ma không cần nói cám ơn, về sau ma ma và ta là người một nhà”, Như Ca lấy tờ ngân phiếu trong hộp trên bàn ra tự tay giao cho Vương ma ma, nói: “100 lượng này ma ma nhận lấy, về lo liệu mọi việc trong nhà, nếu không đủ, cứ nói.”

Vương thị giật mình, trong lòng cảm động, chủ nhân như vậy nếu không tận tâm hầu hạ, ông trời cũng sẽ nổi giận.

“Tạ tiểu thư, nhiêu đây là đủ rồi. Lão nô.... ... Cáo lui.”

Vương ma ma đi rồi, lát sau Liệt thị vào, cười nói: “Vương ma ma này là người thành thật, con phải đối xử cho tốt nha.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top