Như Ca tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của Tuyết Lang tức giận hừ, chỉ chạy trốn là giỏi!
Loanh quanh ở sườn núi một hồi, tới bờ sông, nghe thấy có tiếng nói loáng thoáng, Như Ca đang muốn bỏ đi, mấy người đó đã sắp tới.
“Ở đâu? trong viện có Tuyết Lang thật à?”
“Ở phía trước”.
“Biểu ca, phải bắt nó cho muội nha, trời lạnh thế này, có áo lông Tuyết Lang nhất định rất ấm.”
“Vị cô nương kia không thấy đâu nữa, chẳng lẽ bị sói ăn mất rồi!”
“Tiện nhân đó bị ăn là tốt nhất, đỡ chướng mắt”.
Nghe được những lời chanh chua như vậy, không cần nhìn cũng biết nhất định là vị Nhị tỷ kia rồi.
Mấy người theo Ngọc Bảo Oánh tới bờ sông, thấy một thiếu nữ đang đứng bên bờ, lúc này ánh nắng xuyên qua bờ sông ngập sương mù chiếu lên người nàng, nhìn chẳng khác gì đóa sen đang nở rộ, thuần khiết cao nhã.
Cách đó không xa, ở bờ sông bên kia, nam tử nhìn thấy ấn ký hoa anh đào cực kỳ quyến rũ dưới ánh mặt trời và đôi mắt long lanh như hồ xanh của thiếu nữ thì trong lòng khẽ động, tình cảm đột nhiên khơi lên.
“Thì ra tiểu tiện nhân ngươi còn sống, gặp sói còn không chết, đúng là đồ sao chổi.” Thấy mấy người bên cạnh nhìn Như Ca đến mất hồn, Ngọc Bảo Oánh ghen ghét phun ra lời ác độc.
“Muội không chết trong miệng sói, nhưng tỷ tỷ lại học được tiếng chó, gặp người lại không nói tiếng người”, những lời này tượng gỗ nghe còn thấy bất bình huống chi là nàng, cấp độ Tộc ác của Ngọc Bảo Oánh thật quá lắm rồi.
“Ngươi.....” với thân phận con vợ cả, ở Ngọc phủ, Ngọc Bảo Oánh đã bao giờ bị người nói như vậy đâu, trong nháy mắt mặt trướng đến tím bầm, nhìn về phía ba gã nam tử đang ngắm Như Ca đến mất hồn la lên, “Ta cho các ngươi ả tiện nhân này đó! Tốt nhất là chơi nàng ta cho tàn tạ luôn đi.”
Mấy gã này nghe vậy đều cả kinh.
Lý Ngọc Đình mặc dù là kẻ háo sắc, nhưng cũng không quá ngu, giơ tay ngăn đám bằng hữu tốt lại, làm bộ khổ sở nói với Ngọc Bảo Oánh, “Oánh biểu muội, nói gì nàng ta cũng là tiểu thư Ngọc gia, nếu làm thật, dượng sẽ trách tội chúng ta đó.”
Hiện tại, Ngọc Bảo Oánh làm sao nghe lọt những lời này, “Tiện nhân này nhục mạ ta.... Ta nếu không đáp trả, sẽ không phải là Ngọc Bảo Oánh nữa, chỉ là một thứ nữ mà thôi, nếu lộ chuyện, ta nói mẫu thân để ả làm thông phòng cho biểu ca là được chứ gì....”
Nghe vậy, Như Ca phẫn nộ đến cực điểm, trước kia chỉ cảm thấy Ngọc Bảo Oánh hơi điêu ngoa một chút mà thôi, không ngờ lại ác độc như vậy.
Lý Ngọc Đình nhìn khuôn mặt bởi vì giận dữ mà càng trở nên kiều diễm của Như Ca, buông tay xuống, không ngăn trở đồng bọn nữa, cười to nói “Xinh đẹp thế này làm thông phòng thì hơi tiếc, thôi cho làm di nương đi”.
Thấy mấy kẻ dâm tặc sắp nhào tới, Như Ca sờ sờ thắt lưng lại phát hiện không có gì hết, sực nhớ ra, sáng sớm mẫu thân giục vội quá, quên mang theo tơ bạc phòng thân rồi. Nàng sợ hãi, chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa tính toán phải thoát thân thế nào.
“Chẳng lẽ mỹ nhân muốn làm uyên ương nghịch nước với bọn ta, các huynh đệ còn không mau cởi y phục”, thấy Như Ca lùi dần về phía dòng suối, Lý Ngọc Đình cười càng thô bỉ. Càng sáp tới gần.
Ngọc Bảo Oánh thấy vậy hưng phấn đến mức muốn hét lên, trong sạch của tiện nhân này bị hủy, phải cho tất cả mọi người trong Lễ Học Viện biết mới được!
Ngọc Bảo Oánh quay đầu căn dặn Ngọc Tĩnh Nhã gì đó. Ngọc Tĩnh Nhã nhìn thiếu nữ đang tiếp tục lùi về phía dòng suối, hơi do dự, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Ngọc Bảo Oánh, cắn răng chạy đi.
Như Ca đã sợ đến toát mồ hôi, thấy Lý Ngọc Đình và hai nam tử khác tiến lại, nhìn lướt qua dòng suối sau lưng, nhíu nhíu mày, nếu lùi nữa, rơi xuống nước, sợ là cũng không trốn được bao lâu, đến lúc đó y phục thấm ướt......thôi, không quản được nhiều như vậy.
Đang lúc Như Ca cắn răng định nhảy xuống suối, thì một tiếng gầm của sói vang lên, mấy người nhìn lại, thấy một nam tử, tóc đen rũ xuống bờ vai, trên đầu chỉ có một cây trâm ngọc, lộ ra vầng trán cao, mày kiếm, đôi mắt hẹp dài tỏa ra ánh sáng thanh u, áo khoác dài màu đen có viền tơ vàng, trông hết sức phiêu dật, cổ áo rộng mở lộ ra lồng ngực vững chãi, vừa thần bí cao quý vừa tà ác! Hắn giống Tà Thần nhìn xuống chúng nhân, đoạt đi thần hồn của con người. Tuyết Lang đang phủ phục bên chân hắn, như một con thú cưng.
Nhìn vào đôi mắt của nam tử, Như Ca có một loại ảo giác, hình như nàng và nam tử này đã từng quen biết.
Điểm nhẹ mũi chân, nam tử và Tuyết Lang đã vọt qua bờ bên này. Đứng bên cạnh Như Ca. Nhìn ba gã đã cởi áo tháo đai lưng, mà thứ kia cũng đã nhiệt huyết dâng trào, nam tử nở nụ cười tàn khốc: “Nếu những thứ này các ngươi không tự quản được, thì sớm bỏ đi cho rồi”.
Theo đó, mấy đường kiếm nhắm thẳng tới bộ phấn đó của ba gã.
“A!”
“A!”
“A! Bảo bối của ta!” Lý Ngọc Đình nhìn dưới bụng, đau đến mức muốn ngất đi.
Ngọc Bảo Oánh vốn đứng một bên chờ xem kịch vui, thấy vậy sững sờ. “Ngươi là ai? Dám thương tổn biểu ca ta! Ngươi biết biểu ca là ai không?” mặc dù nam tử trước mắt đẹp trai quá chừng, nhưng thấy hắn cứu Như Ca, lại ra tay tàn nhẫn như vậy, thiện cảm mười phần mất hết sáu.
Nam tử nhìn vẻ mặt kiêu căng của Ngọc Bảo Oánh, “Lý Ngọc Đình trưởng tử của Phủ Viễn tướng quân”.
“Biết mà ngươi còn dám làm vậy!” Ngọc Bảo Oánh khó tin nói, lại nhìn về phía Như Ca, cười cực kỳ ngang ngược, “Ngươi được lắm tiểu tiện nhân, vừa đến kinh thành đã lớn gan tìm gấp một tình nhân. Ta phải báo với phụ thân, bỏ ngươi vào lồng heo dìm xuống sông....”
“Hôm nay xem như ta được mở mang tầm mắt, xúi giục người khác vô lễ với muội muội mình, còn có thể lớn tiếng vu oan người.” Đang lúc Ngọc Bảo Oánh nói, một nam tử mặc quần áo màu xanh từ bên kia bờ sông vọt qua. Người này tay cầm quạt giấy, áo khoác màu xanh thêu hoa văn nước chảy mây trôi, diện mạo tuy không bằng nam tử áo đen, nhưng cũng rất tuấn tú phi phàm.
“Tiện nhân này không phải muội muội ta, chỉ là một thứ nữ thôi, được biểu ca ta để mắt tới chính là phúc phận của nó, ta là chính nữ, ông ngoại là tể tướng tiền triều, ta muốn bán nó đến thanh lâu, nó cũng phải chịu......”
Nghe vậy, Như Ca không khỏi khâm phục Lý thị, có thể dạy dỗ ra một nữ nhi thế này cũng là một loại tài năng đó nha! Vốn cảm thấy Ngọc Bảo Oánh đáng ghét vô cùng, giờ chỉ thấy quả thật óc bã đậu. Nam tử này không hề kiêng kị tí nào thân phận con trai trưởng Phủ Viễn tướng quân của Lý Ngọc Đình, chứng tỏ địa vị của hắn còn tôn quý hơn Phủ Viễn tướng quân nhiều.
Nhìn Ngọc Bảo Oánh phun ra từng câu chữ dơ bẩn, nghe từ xa có tiếng người đến, Như Ca chỉ biết: Ngọc Bảo Oánh gặp xui xẻo lớn rồi!
Quả nhiên, cách đây không xa truyền đến một tiếng rít gào: “Ngươi, đồ ngịch nữ này!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận