Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 10: Tỷ muội

Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi (Dịch)

  • 429 lượt xem
  • 1363 chữ
  • 2020-10-06 15:31:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Không lâu sau, Lưu thị đã dẫn mọi người tới giới thiệu với mẹ con Liệt thị, trong Tây viện bỗng náo nhiệt hẳn lên. Nha hoàn, ma ma trong phủ đều biết Ngọc phủ có thêm một vị Uyển phu nhân, và một tiểu thư, một tiểu thiếu gia.

“Bà nội, tứ muội từ khi vào phủ vẫn mang sa che mặt, Oánh nhi nghe nói tứ muội bị thương ở mặt, chẳng lẽ đã hủy dung thật, diện mạo xấu xí như quỷ dữ?” một giọng nói chanh chua vang lên, tựa như nhắc nhở, để mấy vị phụ nhân đều tập trung nhìn về thiếu nữ đang mang sa che mặt.

Ngọc Bảo Oánh mới từ ngoài về, thấy mẹ mình đang giận đến sắp ngất mà không ai thèm để ý tới, còn mẹ con Liệt thị lại được mọi người vây quanh như ngàn sao vây quanh mặt trăng, rất bất mãn, bèn tìm cách bới móc.

Trong khoảnh khắc, Tây viện vốn náo nhiệt trở nên yên tĩnh lạ thường. Lão phu nhân nhíu mày, chuyện này nói riêng thì không sao, chứ trước mặt mọi người mà nói ra thì không hay chút nào.

Ngọc Chính Hồng biết Ngọc Bảo Oánh đang lấy lại thể diện cho mẫu thân. 4 năm trước nghe Lý Toàn báo lại, Như Ca bị té xuống núi ở Phàn Thành, trên trán đầy vết thương, lại bị rắn độc cắn, gần như mất mạng. Mọi người ở Ngọc phủ ai cũng biết chuyện này, qua nhiều năm như vậy, không biết những vết thương kia như thế nào rồi.

“Muội muội, đừng nói lung tung.” Đại tiểu thư Ngọc Giai Nhàn, vẫn được mọi người khen ngợi là đoan trang hiền thục hiểu chuyện, hôm nay không phải vào cung hầu hạ công chúa, kéo tay áo em gái nói.

“Muội đâu có nói lung tung, nếu không phải, tứ muội che mặt làm gì.” Ngọc Bảo Oánh bĩu môi, giả bộ ngây thơ.

“Tứ muội đừng để bụng, nhị muội không có ý gì đâu.” Ngọc Giai Nhàn áy náy nói.

“Tỷ tỷ đừng lo, muội mang sa che mặt là bởi vì đang bị bệnh, đại phu dặn dò phải mang để tránh gió thôi, nếu các tỷ tỷ không quen, muội sẽ lấy xuống”, nói xong, Như Ca tháo sa che mặt xuống.

Nhất thời mọi người cảm thấy trước mắt tỏa sáng, cả phòng rực rỡ hẳn lên.

Thiếu nữ có mái tóc dài đen mượt, chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản vấn lên, đôi mắt sáng long lanh, làm người ta không thể nào dời mắt được. Dưới ánh nắng nhu hòa, nàng khẽ mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, như trăm hoa nở rộ ngày xuân, như trăng sáng đêm rằm, trên trán của nàng có một ấn ký hình hoa anh đào, trông cứ như tiên nữ hạ phàm.

Mọi người đều thầm nghĩ, thế này mà gọi là hủy dung, dung mạo như quỷ dữ, thì những cô gái khác chẳng phải đều là quỷ dạ xoa hết sao.

“Thế này....” Trịnh lão phu nhân khó hiểu nói.

“Lúc đó Ca nhi bị thương rất nặng, đại phu nào cũng nói đừng nói là hủy dung, chỉ sợ ngay cả tính mệnh cũng khó giữ được, thiếp thân thật sự không biết làm sao, chỉ có thể đem Ca nhi đến chùa cầu thần khấn phật. Không ngờ trong chùa gặp được cao nhân, chạy chữa hơn năm trời, Ca nhi mới khỏe lại.” Lời này mặc dù nửa thật nửa giả, nhưng nhớ tới bộ dạng máu thịt be bét ngày đó của con gái, đến nay Liệt thị vẫn thấy rùng mình.

“Ngươi thật tốt số!” Ngọc Bảo Oánh thấy Như Ca như vậy, lầm bầm trong miệng.

“Tứ muội thật xinh đẹp, cứ như tiên nữ hạ phàm” Ngọc Giai Nhàn cắt ngang lời khiêu khích của em gái mình, cười nói, “Đều là tỷ muội, ngày sau chúng ta phải quan tâm nhau nhiều hơn.”

“Tỷ tỷ nói phải ạ.” Nhìn đại tiểu thư Ngọc Giai Nhàn tươi cười vô cùng dịu dàng, Như Ca cảm thán người này quả là cao thủ trong cao thủ. Kiếp trước nàng ngu ngơ, thấy nàng ta đối xử với mình dịu dàng, liền sùng bái nàng ta như một vị Phật sống. Sau này gả vào Hầu phủ vẫn tôn kính nàng ta vô cùng, có cái gì tốt cũng chia sẻ. Nhưng kiếp này, vào cái phút trước khi ngất đi bốn năm trước nàng đã thấy rất rõ ràng, người đẩy mình xuống núi chính là vị đại tỷ trông rất hiền hòa dễ gần này đây. Nếu không nhờ sống lại, e rằng đến chết nàng cũng không tin kẻ chủ mưu hại mình cả đời không ngóc đầu lên được chính là nàng ta!

“Tỷ tỷ thật là có phúc”. Giang thị ở bên xem trò vui, thấy Lý thị ngây người, cười nói. Xem ra, vị tứ tiểu thư này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, Lý thị chẳng những kế hoạch nhận con thừa tự bị thất bại, mà còn tìm về cho con gái của mình một chướng ngại vật cực to, cười chết mất!

Lúc này, Lý thị cảm thấy giận và hận vô cùng, vốn nghe nói 4 năm trước Như Ca bị rắn độc cắn, thầy thuốc trong phủ tới khám trở về báo không có thuốc chữa, dù bảo vệ được tính mạng thì khuôn mặt cũng bị hủy. Nên mình mới cho lão gia để mẹ con bọn nó về, cứ nghĩ, xấu xí như vậy chỉ có thể bị khi dễ mà thôi làm sao ngóc đầu lên được. Không ngờ, nó xinh đẹp như tiên, át cả hai con gái mình. Mụ Hoa ma ma làm việc thế nào mà loại chuyện này cũng không báo cho mình biết trước chứ.

Ngược lại, Trịnh lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng thì đang rất vui mừng, dù sao một đứa con thứ xinh đẹp hơn người, tốt hơn một đứa bị hủy mặt rất nhiều. Với dung mạo thế này, dễ dàng được làm vợ bé cho các vương công quý tộc hơn.

Cuối cùng, Như Ca cũng giữ được em trai bên mình và mẹ.

Ra khỏi Tây viện, Ngọc Chính Hồng đột nhiên xúc động dâng trào, phân phó quản gia Lý Toàn dẫn mẹ con ba người đến chỗ ở.

Quả nhiên, giống như kiếp trước, là một nơi cực kỳ vắng vẻ sâu trong rừng trúc.

Đến ‘Nhàn Nguyệt Các’, Ngọc Chính Hồng nhất thời xấu hổ vô cùng, vốn nghĩ Lý thị sắp đặt một nơi hơi vắng vẻ chút thôi, ai ngờ lại đến mức này.

Ngoài sân cỏ dại mọc đầy, trong viện mặc dù nhiều phòng, nhưng mạng nhện giăng khắp nơi, trừ vài cái giường thì không còn vật gì khác, bụi đống thành lớp dầy, vừa nhìn đã biết là một cái viện bỏ phế, không ai dọn dẹp.

Thấy vẻ thất vọng của con trai và vẻ hờ hững của Liệt thị, Ngọc Chính Hồng cảm thấy mất hết mặt mũi, giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi. Chỉ phân phó Lý Toàn đi Tây viện điều mấy gã sai vặt và nha hoàn tới dọn dẹp.

Thấy Ngọc Chính Hồng đi xa, nhớ tới hôn thư đã bị Trịnh lão phu nhân thiêu hủy, Như Ca nhìn Liệt thị khẽ cười nói: “Quả không uổng công”.

Liệt thị nghe vậy, trong lòng chua xót, mình lớn thế này, lại phải nhờ con gái tính toán giùm, thật quá vô dụng.

Thật ra, hôn thư thật đích xác đã bị thiêu hủy rồi, hôn thư hôm nay là Như Ca mô phỏng theo nét chữ của Ngọc Chính Hồng mà viết lại, tốn chút ngân lượng để có được ấn ký của quan phủ, vậy là xong, nhưng người Ngọc gia không ai nhìn ra được.

Nhờ Lý Toàn đưa tới mấy gã sai vặt và nha hoàn nhanh nhẹn, viện nhỏ rực rỡ hẳn lên. Mà bên kia, Ngọc Chính Hồng về viện của Lý thị, thấy sự xa hoa ở đây, so sánh với viện nhỏ rách nát kia, tức giận mắng Lý thị một hơi ngay trước mặt nha hoàn và ma ma, làm Lý thị giận tới mức trợn mắt.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top