“Ba mươi triệu hoàng kim! Bổn tọa muốn lấy mạng Lạc Thanh Đồng!”
Trong đại điện âm u của Liên minh Sát Giả, một tiếng rống vang lên, lạnh lẽo tựa như kim châm vào cốt tủy, khiến kẻ đứng trong điện cũng thấy huyết khí đảo lộn.
Đây là nơi tụ hội của những kẻ máu lạnh nhất thiên hạ, nơi mỗi tấm lệnh bài treo ra đều đủ khiến cả triều đình phải run sợ, giang hồ kinh hãi.
Thế nhưng, con số ba mươi triệu kia vừa rơi xuống, lại chẳng gợi nổi chút sóng gió.
Một giọng nói vô tình, hờ hững rơi xuống đại điện, giống như ngàn năm sương tuyết phủ xé toạc sự cuồng nộ trong đại điện.
“Không đủ.”
“Vậy năm mươi triệu!”
Kẻ kia rít gằn, mắt đỏ ngầu như thú dữ bị dồn đến đường cùng.
“Vẫn không đủ.”
Một lần nữa, âm thanh vô tình ấy lại rơi xuống, chẳng khác nào lưỡi đao vô hình chém thẳng vào hư không, lạnh lẽo mà tàn khốc.
“Ta ra tám mươi triệu! Không, một ức! Một ức hoàng kim! Chỉ cần Lạc Thanh Đồng chết, giá nào cũng được!”
Tiếng gào cuồng loạn, mang theo sự oán độc khôn cùng, khiến không ít kẻ rùng mình.
Trong bóng tối, thanh âm lạnh như sương tuyết kia ngưng đọng, ngắt quãng một thoáng, rồi khẽ khẩy cười, xen lẫn sự khinh miệt:
“Khách quan, lần sau trước khi muốn mua mạng người, chi bằng trước đó tra cho rõ bảng giá. Mạng của Lạc Thanh Đồng, tối thiểu phải mười ức… Hoàng kim.”
Một ức? Muốn mua lấy mạng nàng? Thật nực cười!
Năm xưa, Liên minh Sát Giả từng điều động ba đại cao thủ tuyệt đỉnh, trong đó có cả Phó Hội Chủ, bày thiên la địa võng, liên thủ vây sát Lạc Thanh Đồng.
Mỗi người trong bọn họ đều là cái tên khiến cả các quốc chủ nghe qua cũng phải khiếp đảm, điều động cả quốc lực phòng ngừa.
Thế nhưng kết quả thì sao?
Tựa đá chìm đáy biển, chẳng một tin tức quay về.
Đến nay, không ai biết ba kẻ kia còn sống hay đã hóa thành tro bụi.
Kể từ đó, cái tên Lạc Thanh Đồng được treo trên đỉnh Sát Bảng, giá mạng nàng tăng vọt đến tận thiên giá, thế mà vẫn chưa có ai dám nhận.
Mười ức, không chỉ là giá tiền mua một mạng người – mà là giá để một quốc gia dốc hết thiên binh vạn mã, thậm chí khởi động thần công, hướng thẳng vào nàng mà hạ sát lệnh.
Thế nhưng, có thể giết nổi nàng không?
Bởi lẽ, Lạc Thanh Đồng không chỉ là tuyệt thế giai nhân, mà còn là kẻ duy ngã độc tôn trong thiên hạ – Tôn Thượng của Đồng thuật sư trong thiên hạ.
Đôi huyết đồng tử yêu dị của nàng, có thể nhìn thấu mọi thiên cơ, ngay cả lộ tuyến của vạn mũi phi tiễn giữa trời cao, nàng cũng có thể nhìn thấu tận tường.
Người đời truyền nhau rằng: dẫu thiên lôi giáng xuống, nàng vẫn có thể ung dung bước đi, tà váy chẳng dính nửa tàn tro.
Một ức hoàng kim… Chỉ đủ mua một tiếng cười nhạt của nàng mà thôi.
---
Giữa lúc hắc điện còn đang sôi trào sát khí, tại nơi bờ cát trắng muốt bên biển khơi, Lạc Thanh Đồng ung dung ngả lưng, để ánh dương rải vàng lên dung nhan tuyệt mỹ của mình.
Ngón tay thon mảnh khẽ nâng một viên châu ngọc, trong suốt như pha lê, mà sâu trong tâm nó lại lấp lánh quang hoa xoáy động, tựa biển sao ngân hà được thu nhỏ.
“Thứ này… chính là bảo vật mà M quốc coi trọng hơn cả tính mệnh?”
Khóe môi nàng khẽ nhếch, nụ cười khinh khỉnh hiện ra.
Nơi kia, tầng tầng lớp lớp phòng vệ, ngay cả với huyết đồng soi thấu càn khôn, nàng cũng từng suýt bại lộ.
Chỉ để đoạt lấy hạt châu này?
Nàng khẽ xoay viên châu trong tay, quang hoa lấp lánh rực rỡ, thế nhưng trong mắt nàng vẫn chỉ là vật tầm thường, chẳng thấy lấy một tia huyền diệu.
Ánh dương rải xuống, xuyên qua viên châu trong tay nàng, vỡ thành muôn tia sắc cầu vồng, nhẹ nhàng dát lên đường cong uyển chuyển, dáng hình tinh xảo tựa kiệt tác điêu khắc nơi thần điện Hy Lạp.
Vẻ đẹp nàng tựa nữ thần phương Tây, cao quý đến gần như thần thánh; song chỉ cần huyết đồng lóe sáng, nụ cười nghiêng nghiêng liền khiến dung nhan ấy biến thành ma nữ yêu tà, như ác thần từ địa ngục hiện thế.
Như đóa hắc liên U Minh, diễm lệ mà chí hiểm, rực rỡ thản nhiên giữa trùng trùng huyết hải.
“Hừ, chỉ là vật tầm thường.”
Nàng chán ngán, khẽ búng ngón tay, hạt châu văng khỏi tay, lăn dài trên cát trắng.
Nào ngờ, ngay khoảnh khắc ấy, trên thân châu ngọc bỗng loang ra từng đạo phù văn cổ xưa, u quang hội tụ, dần kết thành hàng chữ quỷ dị như thiên ý giáng hạ.
Tiếp đó – ầm!
Chớp giật rung trời, hỏa quang bạo liệt như phá tung hư không.
Trong khoảnh khắc, thân ảnh nàng bị cuốn phăng, như bị thiên kiếp kéo vào vực xoáy, biến mất không dấu vết.
Người trên bãi cát hoảng loạn hét lên, cho rằng đó là khủng bố tập kích, chạy tán loạn.
Không ai hay, ngay giữa tâm điểm vụ nổ, thân ảnh tuyệt thế thiếu nữ đã biến mất, tiêu thất khỏi nhân gian.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận