Hán tử bên cạnh bỗng trợn tròn mắt.
“Cái gì?”
Lâm Giác cũng giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn ra phía trước, song lại chẳng thấy gì.
Hắn vốn cho rằng gã nhàn hán này chỉ dọa người mua vui, hoặc vì gió thổi cỏ lay mà kinh hãi quá độ.
Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy thoáng qua, trước mắt chợt lóe lên một tia sáng, tiếp đó là trận gió lạnh lùa thẳng vào.
Ngọn đèn dầu lập tức bị áp chế, ánh sáng chập chờn tắt phụt, mấy hơi thở sau mới lại gắng gượng bùng lên.
“Cái gì?”
Hán tử ấy run giọng, quay phắt sang nhìn Lâm Giác, đôi mắt tròn xoe.
“Ngươi cũng thấy?”
“Thấy.”
“Là thứ gì?”
“Có lẽ… chỉ là chó trong thôn.”
Trong lòng Lâm Giác cũng mơ hồ bất định, nhưng so với kẻ bên cạnh thì vẫn trấn định hơn, ánh mắt trầm ổn, tựa như từng trải.
“Chó trong thôn? Cũng có thể, cũng có thể…”
Gã nhàn hán lặp đi lặp lại mấy lần, dường như muốn tự trấn an.
Nhưng ngay lúc ấy, bên ngoài đột nhiên truyền tới một âm thanh quái dị:
“Lại có kẻ không biết sống chết mà tới sao?”
Giọng nói the thé, chẳng phân biệt được nam nữ, thậm chí chẳng giống giọng nói của nhân loại.
Gã nhàn hán lập tức run rẩy, bị dọa đến nỗi bật thốt:
“Thứ gì vậy?”
Vẫn là câu hỏi cũ, nhưng thanh âm nay đã nghẹn ngào, run lẩy bẩy, dường như quên sạch những lời phân tích lúc trước.
Lâm Giác vốn chịu ảnh hưởng từ tư tưởng “thế gian hữu thuật pháp, vô quỷ thần” của lão phu tử Thư thôn, chưa từng tin vào ma quỷ.
Nhưng giờ phút này, nghe âm thanh quái đản ấy, trong lòng cũng bắt đầu dao động.
Chẳng phải vì gì khác, mà bởi sự kỳ dị quá mức!
Đang do dự, chợt trên đỉnh đầu vang lên một trận rung chuyển:
“Rào rào…”
“Loảng xoảng…”
Ngói trên mái run lắc, từng mảnh lần lượt rơi xuống.
“Bốp!”
Một viên ngói chạm đất, lập tức vỡ tan.
Ngay sau đó, một cơn gió lạnh nữa ập vào, ngọn đèn dầu duy nhất trong tẩm đường cũng bị thổi tắt.
Trong thoáng chốc, điện đường tối đen như mực.
Trên mái, ngói vẫn rào rào rung động, thỉnh thoảng có mảnh vụn rơi xuống, bắn trúng vai Lâm Giác, mang đến cảm giác rát buốt.
Hắn mở to mắt, hô hấp cứng lại.
Chẳng lẽ thế gian thực sự có yêu quỷ?
Chẳng lẽ những lời chí quái trong miệng các lão nhân trong thôn đều là thật?
Khó trách bao kẻ bợm rượu, tráng hán tự xưng gan to mật lớn, vì tiền mà xông vào từ đường Uông gia, cuối cùng chẳng kẻ nào trụ nổi một đêm.
Nếu thật có yêu quỷ, có mấy ai không sợ?
Lúc này, ngoài tẩm đường lại vọng vào âm thanh the thé kia:
“Không muốn chết, thì mau cút!”
Tiếng gió rít gào hòa cùng tiếng ngói rơi loảng xoảng, nghe càng thêm quái dị.
“A…”
Gã nhàn hán bên cạnh không còn chút dũng khí nào, vội vàng lật người bò dậy, còn chưa kịp đứng đã cắm đầu bỏ chạy.
Lâm Giác không ngăn, chỉ lặng lẽ nhìn.
Một là từ đường Uông gia đã bất ổn đã lâu, người vào đây không ít, kẻ thì bị dọa đến phát bệnh, nhưng chưa từng nghe nói có ai thật sự bỏ mạng.
Hai là gã nhàn hán chạy ra ngoài, vừa khéo có thể mượn ánh trăng qua giếng trời để thấy rõ: rốt cuộc bên ngoài là người hay quỷ.
Có lẽ… chỉ là đám người cố tình bày trò hù dọa?
Tiếng bước chân gã nhàn hán càng lúc càng xa, ra khỏi tẩm đường còn vấp phải bậc cửa, ngã dúi dụi.
Đến khi vừa ra ngoài, lại vang lên một tiếng thét kinh hoàng:
“Á—!”
Tiếng hét ấy vang vọng, rồi nhanh chóng mờ dần, biến mất trong màn đêm.
Trong thôn trở lại yên tĩnh.
Chắc hẳn nhiều thôn dân đã bị đánh thức, hoặc vốn biết đêm nay có kẻ dám vào từ đường, nhưng ai nấy đều nín thở, chẳng dám phát ra một tiếng động.
Trong tẩm đường, chỉ còn lại một mình Lâm Giác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận