Dịch: Hoangforever
Hắn vừa dứt lời, một nữ tỳ liền đứng dậy, cầm lấy một cây nến tiến đến gần chiếc áo da, hơ qua ngọn lửa.
Trong chốc lát, quả nhiên chiếc áo không hề tổn hại chút nào. Lại múc nước hắt lên, những giọt nước trượt xuống như trân châu lăn khỏi lá sen, áo không dính một giọt.
Trong sảnh, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán, âm thanh kinh ngạc vang lên rì rào.
Tề Huy chắp tay nói:
“Không giấu gì quân thượng, Tề Hầu nghe nói ta có hai báu vật này, từng nhiều lần đề cập trước mặt ta, lời lẽ không khỏi ẩn ý muốn có được, nhưng đều bị hạ thần khéo léo từ chối. Nay hạ thần nguyện dâng lên quân thượng, kính mong quân thượng vui lòng nhận lấy."
Canh Ngao khẽ mỉm cười, đôi mắt thâm thúy như hồ thu, nói:
"Quân đã biết đến cô, ắt hẳn cũng từng nghe qua, Mục quốc của cô đây, chẳng qua chỉ là một vùng đất tây bắc khổ hàn, đất đai cằn cỗi mà dân sinh lại khó khăn. Cô vừa mới đăng cơ, làm sao có thể hưởng thụ những trân kỳ vật báu quý giá đến vậy? Mỹ vật của quân, cô tuy lòng hướng tới, nhưng không dám mạo muội nhận, vẫn xin quân hãy thu về.”
Tề Huy khẽ ngẩn người.
Hai món đồ này, gọi là kỳ trân dị bảo cũng không quá lời.
Hắn vốn có ý muốn thắt chặt giao tình với vị quân chủ trẻ tuổi của nước Mục, nên lần này ra ngoài đã cố ý mang theo bên mình. Ban đầu còn lo không có cơ hội gặp mặt, nếu có thể gặp được, hắn tin chắc sẽ khiến đối phương động lòng.
Không ngờ lại bị khước từ.
Tề Huy tuy chưa đến tuổi ba mươi, nhưng từ nhỏ đã theo đoàn thương gia của gia tộc bôn ba khắp chốn, kinh nghiệm từng trải hơn người thường gấp bội.
Dù trong lòng có chút thất vọng khi bị từ chối, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung, mỉm cười nói:
“Từ lâu đã nghe danh Mục Hầu là bậc anh tài đại lược, nay có cơ hội diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Dứt lời, hắn lại vỗ tay.
Đám tùy tùng và hai mỹ nhân kia liền mang theo báu vật lui xuống.
….
A Huyền quay về nơi ở.
Chiếc lều quân doanh mà Thành Túc sắp xếp cho nàng, buổi tối ngoài nàng và Quỷ Mẫu ra, còn dung chứa thêm hơn mười phụ nhân già yếu, nhất thời trở nên vô cùng chật chội.
Đêm đã khuya, bên cạnh có tiếng phụ nhân nghiến răng rên rỉ, nàng trằn trọc mãi không sao chợp mắt, dần dần cảm thấy ngột ngạt.
Vừa định ra ngoài trướng hít thở chút khí trời, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
"Tử Huyền!"
Giọng Thành Túc vang lên.
A Huyền lập tức mở bừng mắt.
“Mau ra đây! Theo ta vào thành, có người lên cơn nguy cấp!”
A Huyền vén màn lều bước ra.
Thành Túc đứng dưới ánh trăng, nói.
…..
A Huyền rời khỏi nơi đóng quân, thấy bên đường có một chiếc xe ngựa bọc kín bằng vải dạ đen đang đậu sẵn.
Nàng hơi do dự, rồi quay đầu hỏi:
“Có thể cho ta biết là ai, bị bệnh gì không?”
“Đi rồi sẽ biết!”
Thành Túc có vẻ cực kỳ sốt ruột, lại không chịu nói nhiều, chỉ giục nàng mau lên.
A Huyền đành leo lên xe.
Thành Túc nhảy lên ngồi phía trước, quát khẽ một tiếng, rồi vung roi đánh ngựa, xe lập tức lao vút về phía thành.
Đường dã ngoại gập ghềnh lồi lõm, lại thêm tốc độ xe quá nhanh, A Huyền ngồi trong thùng xe bị xóc nảy lên liên tục. Tiếng roi quất vào lưng ngựa vang lên liên hồi bên tai, khiến nàng chao đảo không yên.
Cuối cùng cũng đến được trước cổng thành, tên lính gác dường như đã chờ sẵn từ trước, vừa thấy Thành Túc đánh xe trở lại, lập tức mở cổng cho qua.
Xe ngừng lại trước một con đường lớn.
A Huyền bước xuống, thấy trước mặt là một toà kiến trúc cao lớn.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên tấm hoành phi trước cửa mơ hồ có thể nhìn thấy ba chữ triện: “Thiên Thủy Quán”.
Nàng được Thành Túc dẫn vội vàng vào bên trong, không hề kinh động đến nhiều người, chỉ có một viên lại trông như quản gia đang chờ sẵn.
Khi đi đến trước một căn phòng, viên quản gia cũng bị Thành Túc cho lui.
Cuối cùng, nàng theo hắn bước vào một căn phòng đang thắp đèn.
Bên trong có một lão bộc khoảng năm mươi tuổi, hình dạng giống như thái giám, đang lo lắng đến mức đi đi lại lại.
Vừa nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, lão lập tức đón lại, hạ giọng hỏi: "Thế nào?"
Ánh mắt lão dừng lại trên người A Huyền: "Là người này sao?"
Trong mắt lão tràn ngập vẻ thất vọng.
Thành Túc vội vàng quay đầu: "Quân thượng đột nhiên phát bệnh đau đầu, y sĩ bó tay, nên mới gọi cô đến!"
A Huyền khẽ giật mình, rồi lập tức hiểu ra.
Vừa nãy trên đường đến, nàng đã đoán xem rốt cuộc là ai đột nhiên phát bệnh cấp tính mà lại khiến Thành Túc đích thân lái xe đến đón nàng vào thành.
Hóa ra là quốc quân của nước Mục - Canh Ngao.
Vậy thì điều đó là lẽ đương nhiên rồi.
Chỉ là, A Huyền nhớ buổi chiều khi nàng chạm mặt hắn, người đó trông vẫn oai phong lẫm liệt, không hề có chút bất thường nào mà???
"Ngươi nói hắn đột nhiên phát bệnh đau đầu, lúc đó tình hình thế nào?"
Dù trong lòng không thích vị quốc quân nước Mục kia, nhưng nàng vẫn bước vào nội thất, vừa đi vừa hỏi.
Thành Túc lập tức theo sát:
“Tối nay quân thượng mở yến chiêu đãi khách quý, đến giờ Hợi trở về, không lâu sau liền phát cơn đau đầu, đau như dao cứa, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Gọi ngự y tới, nhưng không ai trị được. Ta liền nghĩ đến ngươi, nên đến đón ngươi đến chữa trị cho quân thượng.”
Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, hắn vẫn còn thấy tim đập dồn dập.
“Ngươi nhất định phải hết lòng tận lực, không được lơi là một chút nào.”
Hắn lại nhấn mạnh.
A Huyền liếc nhìn hắn một cái.
“Nếu ta có thể giải trừ bệnh tình của hắn, tự nhiên sẽ tận lực.”
Nàng vén màn lụa phía trước, bước vào nội thất.
Trong phòng, bốn góc đều thắp nến sáng rực.
Quả nhiên, A Huyền thấy người đàn ông kia đang nằm ngửa trên giường, hoàn toàn không còn vẻ uy nghi trịch thượng như khi gặp mặt lúc chiều.
Giờ phút này, hắn nhắm chặt hai mắt, bất động không nhúc nhích, trên người chỉ mặc một lớp áo đơn, phần ngực và lưng đều thấm đẫm mồ hôi, dính sát vào thân thể.
---
Chú thích:
*Hoành phi (横匾) là một loại bảng hiệu truyền thống trong văn hóa Trung Hoa, thường treo ngang phía trên cửa chính của một tòa nhà, đình viện, từ đường, miếu thờ hoặc các công trình quan trọng khác.
Đặc điểm:
Là tấm biển hình chữ nhật, đặt nằm ngang, khắc hoặc viết chữ Hán theo lối thư pháp.
Thường được khắc ba đến bốn chữ lớn, mang ý nghĩa tượng trưng, ca tụng, hoặc thể hiện chức năng/tên gọi của công trình.
Chữ có thể được sơn son thếp vàng, nền sơn đen, khung chạm trổ tinh xảo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận