Tôi về Hà Nội trong những ngày giáp Tết, không khí lạnh bao trùm khắp nơi nhưng nhịp độ hối hả của đô thị ào ra các nẻo đường khiến tôi phần nào thấy ấm áp hơn.
Thùy hẹn tôi ở một quán cà phê khác nằm khuất trong khu đô thị Trung Hòa – Nhân Chính. Quán cà phê mang phong cách nửa ta nửa tàu càng làm cho không khí thêm u ám. Tôi không mong chờ điều gì ở buổi hẹn này, ai là người có lỗi? tôi gọi đây là cuộc hẹn của những nỗi đau. Nỗi đau của người phụ nữ vì tình yêu bất chấp tất cả, từ bỏ gia đình, từ bỏ người đã bao bọc và mang đến cho cô ấy một cuộc sống an nhàn. Nỗi đau của người phụ nữ bị phản bội mặc dù can tâm hy sinh tất cả. Còn tôi? Tôi thương xót cho một kiếp người phù phiếm, biết thế nào là tình yêu mà đánh đổi cả cuộc đời còn lại? Tôi cũng thương xót cho bản thân, vì tình yêu tôi cùng tập quen với những đàm tiếu yêu người một đời vợ, tôi cũng bất chấp những lừa lọc, dối gian, thị phi để đi bên anh không chút e dè…
Lần này tôi đến sớm, khi cốc cà phê của tôi chỉ còn đáy với chút cặn vàng nâu của màu cà phê thì Thùy bước đến.
Dáng vẻ tiều tụy làm giảm bớt nét sắc sảo không giống như lần hẹn trước.
-Biết em về, chị tranh thủ lên Hà Nội gặp em.
Thùy chủ động mở lời, tôi hơi ngỡ ngàng. Tôi rất hiếm khi nhắc đến Thùy trước mặt Minh, tôi luôn viện cớ rằng mình có cả ngàn thứ việc phải lo, đầu óc đâu để ý mấy việc càng làm mình thêm bận lòng. Nhưng đôi lúc, trong một phút nào đó, mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh Thùy nằm trong vũng máu cũng khiến tôi nhói đau.
Thấy tôi im lặng, Thùy tiếp lời
-Giờ chị chuyển về quê ở với ông bà, các anh chị ra ở riêng hết, chị về chăm sóc các cụ cho có người đỡ đần tuổi già.
Tôi quan sát nét mặt Thùy, người phụ nữ tuổi 40 không còn nét thanh xuân, phía đuôi mắt đã bắt đầu nếp nhăn. Có nếp nhăn nào mang tình yêu của Minh không? Chị đã cùng Minh ở bên nhau quá nửa đời người, nhìn nhau lớn lên, trưởng thành và có 1 đứa con chung để bây giờ, “chị về ở với ông bà”
– Em không biết chị chuyển về quê. Cho em gửi lời hỏi thăm hai bác.
Tôi lên tiếng giảm bớt sự ngượng ngùng trong bầu không khí u ám, đặc quánh những vết thương.
– Lần trước gặp em… chị xin lỗi.
Vậy là lời xin lỗi đã được cất lên, từ phía người phụ nữ – vợ cũ của Minh. Trò đời nhiều thứ oái oăm, người vợ phải hạ mình xin lỗi nhân tình của chồng? Tôi có mong chờ điều này không? Tôi chỉ mong chờ một sự giải thích, một câu kết thúc hay một lời chào không hẹn gặp lại, để tôi có thể sống bình yên cuộc đời đúng nghĩa của người con gái bình thường.
– Chị đã chủ động gặp Ngọc để nhờ Ngọc gài bẫy em… lúc đó… chị đang rối loạn vì Minh kiên quyết không chia tài sản, không để lại cho chị một xu nào. Anh ấy chỉ để lại quyền thừa kế cho con gái chị. Chị nghĩ là do em mà anh ấy đối xử tệ bạc với chị như vậy.
Tôi sững sờ. Biết dùng từ nào cho hoàn cảnh đáng thương này? Người ta nói hết tình còn nghĩa nhưng người ta cũng bảo cạn tình cạn nghĩa. Câu nói nào mới đúng đây? Minh đối xử tệ bạc với người phụ nữ anh yêu? hay đó là cái giá phải trả của người phụ nữ anh yêu hết lòng nhưng chính cô ấy lại cầm dao đâm anh, không phải một lần mà những hai lần?
– Lừa em lừa Minh không được, chị nghĩ nếu chị gặp em, xin em buông tha Minh thì chị sẽ vớt vát được chút gì đó…
Thùy bật khóc nức nở, tôi lặng lẽ rơi nước mắt. Hai người phụ nữ- một người đã từng yêu Minh và được Minh yêu, một người đang yêu-và đang được yêu…tôi và Thùy…rơi những giọt nước mắt nghẹn ngào, nóng hổi trong cùng một không gian, cùng một thời điểm. Tôi đã từng nghĩ rằng, Thùy mang đến cho tôi quá nhiều đau đớn, nhưng trong lúc này, người phụ ấy đang thực sự đớn đau đến nhàu nhĩ, tủi hờn.
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay đang vò chiếc khăn trải bàn của Thùy
-Em quên những chuyện đã qua rồi, chị đừng nhắc lại nữa.
-Chị không được quyền nuôi con, không đứa nào muốn ở với chị. An ơi, chị phải làm sao bây giờ?
Tôi buông thõng tay để mặc Thùy ôm mặt khóc. Hai con của Thùy đều đã lớn, khi ly hôn tòa sẽ hỏi ý kiến để các con có quyền lựa chọn. Người phụ nữ đã ở trong tận cùng của nỗi đau, trong bước đường cùng, Thùy hỏi tôi “chị phải làm sao?”. Tôi phải trả lời như thế nào mới thỏa đáng? Nói là chị xứng đáng bị như thế? Nói là chị hãy cam chịu số phận? Nói là chị hãy trở về bên người đàn ông mà chị đánh đổi cả gia đình?
-Chị về đi nhé, em vẫn chưa gặp hai cháu nhà chị. Có gì em sẽ nói chuyện thêm với anh Minh.
Tôi không biết sẽ nói chuyện với Minh thế nào, với tư cách gì? Tôi an ủi Thùy và tự trấn an bản thân mình. Tôi đứng dậy, bước ra ngoài, trời Hà Nội giáp tết vẫn âm u và lạnh giá…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận