Tôi bình yên với sự chăm sóc của Scopior, những lần đưa đón, đi ăn,đi xem phim, nhưng tuyệt nhiên không có chuyện tình cảm. Có khoác tay khi đi trên đường, có khoác vai dựa vai trong rạp chiếu phim nhưng chưa hề có một nụ hôn hay cái ôm trực diện. Đó là phong cách của người Sing thuần hay Scopior không dám tiến tới? Tôi không biết và tôi không dám ước đoán điều gì .
Không gì có thể biết trước được, kể cả việc Minh xuất hiện một lần nữa, đối diện với tôi, tại Singapore.
Ba mẹ tôi hầu như tối nào cũng facetime, trừ những hôm tôi đi làm thêm không dùng điện thoại. Ba mẹ kể nhiều chuyện để tôi bớt nhớ nhà, từ việc nuôi thêm một con chó thế chỗ của tôi cho đỡ buồn ><!, đến việc bác bảo vệ tòa nhà xin nghỉ cưới con gái 1 tuần rồi nghỉ hẳn, ba mẹ phải đi tìm người thay. Tối thứ sáu, mẹ bảo:
-Con nhớ anh Minh tầng 5 không, hôm vừa rồi vừa đến thăm nhà mình.
Tim tôi thắt lại, mắt cay xè.
-Anh ấy hỏi giờ con làm việc ở đâu, mẹ bảo con đi Singapore du học hơn nửa năm rồi.
Tiếng mẹ nhòe dần đi, tôi phải cố gắng lắm mới nghe hết câu chuyện
-Đúng là tuổi trẻ tài cao, thấy bảo cũng sắp mở chi nhánh ở Sing, còn xin địa chỉ của con ở Sing để bảo có gì thì sang đó liên lạc, nhờ con giúp đỡ.
Mẹ tôi đâu biết rằng, mẹ đang bán con gái mẹ cho người xấu, rất xấu. Tôi không rõ mục đích chuyến viếng thăm gia đình tôi của anh là gì, chỉ biết anh đã có trong tay địa chỉ và số điện thoại của tôi.
Hôm sau cuối tuần được nghỉ, tôi nói với Scopior muốn chuyển nhà. Tôi đổi số điện thoại trước tiên. Nhắn tin cho mẹ nói điện thoại bị hỏng, thay số mới. Tôi yên tâm là mẹ tôi sẽ không update số điện thoại mới cho ai kia nếu anh không chủ động xin số.
Tôi chuyển nhà ngay ngày chủ nhật, nhờ sự giới thiệu của bạn bè Scopior, không xa đó vì tôi không muốn ở quá xa trường. Trốn chạy có phải là lối thoát? Tại thời điểm này, tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi cần tìm một nơi trú ẩn an toàn cho chính tôi đã.
Chuyển nhà xong, tôi vẫn duy trì cuộc sống hàng ngày. Scopior đưa đón, chăm sóc và giữ khoảng cách như tôi mong muốn. Vì ít đi làm thêm, lại đang trong kỳ nghỉ lễ của người Malai nên tôi khá rảnh, rủ bạn bè đi shopping, ở đây, ngoài đi ăn, đi shopping thì chẳng còn việc gì để làm. Thời điểm đó đang vào dịp Big Sale nên chúng tôi rất hào hứng lượn khắp các tòa nhà trên đường Orchard. Đích đến cuối cùng là cửa hàng quần áo Zara trong tòa nhà 313@Somerset ( 1 mặt là Orchard, 1 mặt là Somerset).
Giống như thói quen của người Sing, đi trên thang cuốn là tranh thủ check message, Scopior hẹn tối qua đón tôi đi ăn. Tôi lúi húi trả lời thì thấy mùi nước hoa lướt qua tôi, Hugo Boss! Tôi ngẩng lên, ngoái lại nhìn, là Minh? Hugo Boss sao, trong hơn 6 ngàn người Sing này, chẳng lẽ chỉ có duy nhất Minh là dùng Hugo Boss? Tôi thật vô lý nhưng tôi biết cái mùi nước hoa Hugo Boss quện với mùi mồ hôi của anh nó rất khác. Tôi nhìn thấy bóng áo loáng thoáng. Tôi vòng lên hết thang máy rồi chạy xuống.
Tôi đang tìm kiếm điều gì? Tìm kiếm người đã đưa tôi từ nỗi đau này đến nỗi đau khác, người đã đẩy tôi phải rời xa gia đình để tìm cách quên anh? Tôi chạy khắp tầng 1, đang dịp sale cuối tuần nên người đông quá, có lẽ tôi nhìn lầm? Rất có khả năng anh đi Sing nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ?. Bạn bè thấy tôi chạy ngược lại, đành phải chạy xuống:
-Angel, what’s up? ( chuyện gì thế Angle?)
– À không có chuyện gì. Các bạn lên Zara trước, mình đi toa lét.
Đẩy được lũ bạn đi trước, tôi vào toa lét rửa mặt. Nhìn mình trong gương, tôi thấy mình đã khác nhiều rồi. Tóc ngắn hơn, da trắng hơn, ánh mắt có hồn hơn. Tôi còn trông chờ điều gì nữa? Quên đi, còn chút gì để nhớ?
Tỉnh táo lại, tôi tiếp tục mua sắm và thoải mái hơn với bạn bè. Scopior đến và gọi tôi lên tầng 5 ăn tối. Tôi không hợp đồ ăn ở Sing vì nó gần giống đồ ăn Trung Hoa, nhiều dầu mỡ và rất cay, tôi lại không ăn được cay. Tuy nhiên trên tầng 5 có 1 quán đồ Việt tôi rất thích. Chị chủ là người Việt, quê gốc ở Khánh Hòa lấy chồng bên này được hơn 10 năm. Lần trước khi quay lại Sing, quán đã không còn nữa. Đúng là vật đổi sao rời.
Scopior rất thích đồ ăn Việt, đặc biệt là phở bò đặc biệt. Ăn xong anh phải đi làm, tôi cũng muốn về bằng mrt nên nói anh không cần đưa tôi về. Tôi muốn đi loanh quanh một lúc rồi mới về nhà.
Tôi đi loanh quanh rồi quay trở lại tầng 1. Lần này, tôi thấy anh một cách rõ ràng, anh đang đứng trong gian hàng công nghệ Epic…cùng gia đình! Tôi đứng trôn chân ở góc đằng xa, nhìn anh cùng vợ và hai cô con gái chọn đồ. Họ giống như một gia đình hạnh phúc. Nước mắt tôi chảy từng giọt từng giọt khóc thương cho số phận trớ trêu của mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận