- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cặp Chị Em Cực Phẩm Nổi Tiếng Trong Show Thực Tế Bằng Cách Đấu Đá Nhau (Dịch) (Đã Full)
- Chương 39: Thằng Nhóc Thối Tha, Lại Dám Lén Lút Hẹn Hò
"Cậu trừng mắt cũng vô dụng thôi, cuộc sống hạnh phúc của chị không phải là thứ mà một tên ế như cậu có thể cảm nhận được, khuyên cậu đừng rước bực vào người ở phương diện này."
Kiều Nhất nói xong, liếc cậu một cái rồi tự mình lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy trên màn hình toàn là những lời mắng chửi Sở Vi Nhu, cô cười như không cười nhìn Kiều Nặc.
Kiều Nặc cảnh giác hỏi: "Chị muốn làm gì?"
Kiều Nhất dí điện thoại vào trước mặt cậu, dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Anh Nặc có muốn giúp em Nhu không, em ấy bị mắng kìa!"
Kiều Nặc: "..." Mắc ói!
…….
Kiểu giọng the thé giả tạo của Kiều Nặc khiến cô buồn nôn, cơm trong tay cũng chẳng còn thấy ngon miệng nữa.
"Cậu bớt giở giọng điệu kỳ quái đó đi!"
Kiều Nặc đứng dậy dọn bát đũa trên bàn, hiếm khi giải thích: "Em và cô ta chỉ là đồng nghiệp, chỉ vậy thôi."
Kiều Nhất xích lại gần cậu, vừa chỉ trích vừa nói: "Nhưng mọi người không nghĩ vậy đâu, họ cho rằng cậu có tình ý với cô ta nên mới hết mực che chở, còn nói cô Sở giỏi lợi dụng tình cảm của đàn ông để tư lợi, cậu và Triệu Duệ đều là kẻ ngốc, bị bán còn đếm tiền giúp người ta."
Kiều Nặc cau mày, những lời đàm tiếu này kể từ khi cậu dính dáng đến cô ta đã trở thành điệp khúc quen thuộc của đám anti-fan.
Trầm ngâm một hồi, Kiều Nặc chỉ nói: "Cô ta không phải là người như vậy."
"Chậc chậc, nói chắc như đinh đóng cột thế kia mà hai người không có gì đặc biệt mới lạ!"
Kiều Nặc trừng mắt nhìn cô: "Tôi đã thấy cô ta nỗ lực thế nào, cũng thấy cô ta vì một vai diễn nhỏ mà cố gắng hết sức, đó là cảm giác mà chỉ những người từng bị khinh miệt và đối xử lạnh nhạt mới hiểu, không ai có tư cách phán xét."
Trong đáy mắt Kiều Nặc thoáng qua một tia đau xót, cậu nhớ lại chính mình khi vừa rời khỏi nhà, khi đó cậu không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, một mình gian nan tiến bước.
Kiều Nhất lập tức hóa thành đôi mắt long lanh, hai tay nâng má ngưỡng mộ nói: "Ồ, đây có tính là một kiểu tỏ tình không vậy, chị muốn bắt đầu đu couple của hai người rồi đó."
Kiều Nặc nghiến răng nghiến lợi nói: "Mắt nào của chị thấy đây là tỏ tình hả? Chị đừng có gây chuyện được không?"
Kiều Nặc sắp bị cô chọc tức chết rồi, có cảm giác đám anti-fan như hình với bóng, từng giây từng phút đều gây phiền toái cho cậu!
[Ha ha ha, chị mà không chọc em trai tức giận một ngày thì khó chịu trong người à]
[Không đánh cũng thấy ngứa tay]
[Chính vì trong sạch nên mới không ngại trêu chọc, có thể thấy, Kiều Nặc không có ý gì khác với Sở Vi Nhu]
[Chúng ta đều biết, anh trai chỉ nhìn thấy hình ảnh của mình ngày xưa ở cô ta thôi, đồng cảm thì có chứ không phải là yêu]
[Ừm, tôi cũng thấy là đồng cảm, không phải tình yêu]
Kiều Nhất mặt dày giải thích: "Không phải chị muốn gây chuyện, chị chỉ là thay mọi người hỏi thăm tâm tư của người trong cuộc, đảm bảo ai cũng có dưa để ăn mà lại còn to và ngọt nữa."
Kiều Nặc mắng một câu: "Thần kinh!" rồi tiếp tục cắm cúi dọn dẹp bát đũa.
Kiều Nhất lại không chịu buông tha, tiếp tục hỏi cậu: "Vậy nếu cô ta thật sự thích cậu thì sao, cậu có đáp lại cô ta không?"
Kiều Nặc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc cô: "Chị rảnh quá thì đi rửa bát đi."
Kiều Nhất cười nhận lấy bát đũa: "Không vấn đề gì, cậu không nói coi như là cậu ngầm thừa nhận nha!"
Dứt lời, cô ôm một chồng bát đi thẳng đến giếng nước phía trước sân.
Kiều Nặc ngẩn người một lúc, sau đó giận dữ nói: "Kiều Nhất, sao chị không bị câm đi!"
"Trong nhà có một mình cậu bị câm là đủ rồi, làm người đừng quá tham lam!"
"..."
[Ha ha ha ha, thật sự cười chết với hai chị em nhà này]
[Thật muốn chị kể thêm chuyện hồi nhỏ của em trai, chắc chắn vừa thảm vừa buồn cười]
[Lầu trên quá đáng rồi nha, sao lại nói ra tiếng lòng của tôi vậy (cười nham hiểm)]
Kiều Nặc tức tối bước ra khỏi sân, rất muốn tìm một nơi không có Kiều Nhất để yên tĩnh.
Nghĩ đến những lời chửi rủa trên mạng, cậu vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra xem.
Khi nhìn thấy Sở Vi Nhu bị fan của Triệu Duệ công kích, cậu không khỏi cau mày.
Cậu chỉ nghĩ đến việc mượn danh tiếng và độ hot của Triệu Duệ để giúp Sở Vi Nhu tăng độ phủ sóng, nhưng không ngờ hành động này lại chọc giận fan của đối phương.
Nhìn màn hình tràn ngập những lời chỉ trích cô ta lợi dụng mối thù của Triệu Duệ với cậu, cố ý tạo ra mối quan hệ tay ba để tạo độ hot khiến cậu càng thêm tự trách.
Sở Vi Nhu phải chịu tai bay vạ gió, ân oán của cậu và Triệu Duệ không nên liên lụy đến cô ta.
Cậu nhanh chóng mở trang chủ của mình, ngón tay lơ lửng trên ô soạn thảo trống cân nhắc lời lẽ.
Nếu làm rõ mối quan hệ, sau này cậu sẽ rất khó giúp đỡ cô ta, nhưng nếu không làm rõ thì phần lớn những lời chửi rủa mà cô ta phải chịu đều do cậu gây ra.
Cậu có thể dùng lời lẽ khiêu khích Triệu Duệ, chuyển lửa chiến của fan sang mình, nhưng như vậy fan hai nhà sẽ lại phải đối mặt với một trận chiến ác liệt.
Nặc Mễ của cậu rất chu đáo, luôn chiến đấu trên tiền tuyến chống lại anti-fan, không nên vì sự cố ý của cậu mà thêm phiền não.
"A Nặc." Giọng nói thanh lệ của Sở Vi Nhu từ phía sau truyền đến.
Kiều Nặc giật mình quay đầu lại, nhưng ánh mắt Sở Vi Nhu lại rơi vào chiếc điện thoại trong tay anh.
Kiều Nặc vội vàng khóa màn hình giấu ra sau lưng giải thích: "Tôi đang viết lời."
Sở Vi Nhu tiến lại gần cậu, nụ cười ngọt ngào từ từ lan tỏa trên khuôn mặt thanh tú.
Cô ta dùng giọng điệu tinh nghịch nói: "Em thấy hết rồi, anh đang xem Weibo."
Ánh mắt Kiều Nặc né tránh: "Không có, cô nhìn nhầm rồi."
Sở Vi Nhu ngẩng lên nhìn vào mắt cậu, đôi mắt thu thủy* ngập tràn sự dịu dàng biết ơn: "A Nặc, anh thật sự không biết nói dối, cảm ơn anh đã quan tâm nhưng em không sao đâu, em sẽ không để tâm những lời đó đâu."
(*)chỉ đôi mắt đẹp như nước mùa thu.
Kiều Nặc nghe vậy nhìn vào mắt cô ta, xác nhận: "Cô thật sự không sao chứ?"
"Dạ." Sở Vi Nhu gật đầu: "Tại sao phải đau lòng vì những người không liên quan chứ, em chỉ quan tâm đến người muốn quan tâm, những người tốt với em thôi."
Kiều Nặc đối diện với ánh mắt dịu dàng và tập trung của cô ta, sợ hãi quay đầu nhìn về phía ngọn đồi xa xăm: "Cô có thể nghĩ thoáng được như vậy cũng tốt."
Sở Vi Nhu cũng nhìn về phía núi xa, giọng điệu mang theo một chút bất lực: "Không nghĩ thoáng thì sẽ tự trói buộc bản thân thôi, em sẽ không ngốc đến vậy đâu, đã quyết định đi con đường này thì phải chuẩn bị tinh thần chấp nhận mọi đánh giá, dù tốt hay xấu."
"Kiều Nặc." Sở Vi Nhu nhìn sang mặt cậu: "Những năm qua cảm ơn anh đã chăm sóc, không có anh thì em sợ đã sớm không chịu nổi việc ngồi ghế dự bị mà rút lui khỏi giới rồi, chính anh đã cho em dũng khí để tiếp tục bước đi, lòng tốt của anh em sẽ ghi nhớ suốt đời."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận