Lưu Ngũ tưởng mình sắp bị đánh thì sợ đến mức chân mềm nhũn trực tiếp quỳ rạp xuống đất: “A a a a nữ hiệp tha mạng, tôi sai rồi, tôi –“
Không ngờ Kiều Nhất lại vỗ vai anh ta chân thành khen ngợi: “Mắt nhìn người của anh đúng là tinh tường ngay cả việc em trai tôi là tên mặt trắng chỉ được cái mã cũng bị anh chê bai chuẩn xác đến vậy, quả nhiên cao thủ đều ở trong dân gian!”
Lưu Ngũ: “……” Ế?
Kiều Nặc VS nhân viên công tác: “……”
Đám anti đang chuẩn bị lợi dụng việc chị gái đánh người dân làng để “hút” thêm một làn sóng “hai chị em nhà Kiều đều là người bạo lực”: “……”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vì vậy mà lâm vào một sự im lặng ngắn ngủi, khi hoàn hồn lại thì toàn màn hình đều là những dòng bình luận thể hiện sự bất ngờ [Tôi biết ngay là không phải như tôi nghĩ mà].
Kiều Nhất mang theo nụ cười dịu dàng như gió xuân đỡ Lưu Ngũ đang mềm nhũn chân đứng dậy, ân cần giúp anh ta phủi bụi trên người nhẹ nhàng nói: “Thật không dám giấu, em trai tôi không những vô dụng mà còn là một phú nhị đại không thèm cố gắng vào giới giải trí thì phải về nhà thừa kế khối tài sản khổng lồ so với anh thì hoàn toàn không thể sánh được.”
Kiều Nhất chỉ vào căn phòng nhỏ tối tăm của Lưu Ngũ ca ngợi: “Anh xem anh kìa, sở hữu một căn biệt thự lớn như vậy ở ngoại ô mà nhà có mấy mẫu ruộng hoang, ba năm con gà thả rông không chất bảo quản còn có một cái giếng cổ tự nhiên không ô nhiễm, được thiên nhiên ưu đãi như vậy thì tổ tông tích đức có được một mảnh đất phong thủy thế này, quả thật là một điều may mắn lớn của cuộc đời chúng tôi nhà nhỏ cửa nhỏ nói ra thì lại thấy xấu hổ.”
Kiều Nhất thu tầm mắt lại cười nhìn Lưu Ngũ: “Nhìn xem tướng mạo của anh, da dẻ đen sạm, đầy vết mụn, ngũ quan mỗi người một vẻ quả thực là độc đáo lại xuất chúng so với đám mặt trắng thì đúng là không thể nhìn nổi, với tố chất của anh chỉ cần đứng trước ống kính thôi thì đó chính là người được chọn để ra mắt tại chỗ.”
Kiều Nhất thuận thế kéo người đến trước ống kính, Lưu Ngũ vừa hay qua ống kính nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi đen lùn lại còn xấu xí của mình thì cả người đều không ổn.
Người phụ nữ này đang mỉa mai anh ta đúng không?
Kiều Nhất chỉ vào dáng vẻ của Lưu Ngũ trong ống kín dụ dỗ: “Nhìn xem, da đen lên hình trông rất gầy có phải không mà anh quay phim của chúng ta thật chu đáo còn đặc biệt mở hiệu ứng bộ lọc tối đa cho anh, chụp anh đẹp như hồng nhan bạc mệnh vậy, tôi cũng thắc mắc sao mọi người lại thích loại mặt trắng như Kiều Nặc chứ, người như anh đây mới xứng đáng trở thành mục tiêu theo đuổi của giới trẻ, anh thấy sao?”
Lưu Ngũ cắn môi dưới đầy xấu hổ, nơi ánh mắt lướt qua đều là dáng vẻ mọi người đang cố gắng nhịn cười, vô vàn sự sỉ nhục bắt đầu dâng lên trong lòng rất nhanh đã lan đến mặt và cổ.
“Cô, cô bắt nạt người khác!”
Sau khi để lại câu tố cáo thiếu tự tin này thì Lưu Ngũ liền chạy ra khỏi cửa, xấu hổ và tức giận chạy về phía bờ sông đầy cỏ dại.
Kiều Nhất vội vàng chạy theo đến cổng vươn cổ lớn tiếng nói: “Anh trai, anh rất có tướng ngôi sao đó, nhất định có thể dẫn đầu xu hướng thần tượng tiếp theo hãy cân nhắc đi nhé!”
“Hức… oa!”
Đáp lại cô là tiếng khóc ai oán càng thêm thê lương của đối phương.
“Ha ha ha ha –“
Annh ta vừa đi thì những người có mặt tại đó đều bật cười thành tiếng.
[Ha ha ha cười chết mất chị gái đúng là có độc]
[Đây là cái “bạo lực bằng miệng” mà chị gái nói sao?]
[Cười ha ha tôi cười ra cả tiếng heo kêu rồi]
[Khả năng “âm dương quái khí” của chị gái lại lên một tầm cao mới rồi]
[Không được rồi sớm muộn gì cũng cười chết ở phòng phát sóng trực tiếp của hai chị em]
Ngọn lửa giận ngút trời của Kiều Nặc cứ thế bị những hành động lố lăng của Kiều Nhất dập tắt.
Gương mặt luôn luôn lạnh lùng như băng vạn năm kia tựa như gió ấm thổi qua, hé ra một khe hở của nụ cười.
“Miệng của chị đúng là quá độc đi?” Kiều Nặc đầy vẻ ghét bỏ nhưng ánh mắt tràn ngập dung túng kia lại bán đứng tâm tư của cậu.
“Hết cách rồi, ai bảo em trai chị là người câm cơ chứ.” Kiều Nhất nhún vai làm ra vẻ bất lực.
“Chị mới câm ấy, em chỉ là lười để ý đến người không liên quan thôi.” Kiều Nặc hiếm khi giải thích.
“A Nặc chỉ cần em có thể tự biện minh cho bản thân thì cũng đâu đến nỗi bị bôi đen thành như vậy nên chị mới nói, người câm như em không thích hợp vào giới giải trí về nhà bán trà với chị đi.”
“Chị bỏ cái ý nghĩ đó đi, cả đời này cũng không có khả năng đâu!” Kiều Nặc tức tối phản bác.
[Ha ha ha ha quả nhiên không quá ba giây là trở mặt ngay]
[Nói đi thì nói lại chị gái bảo vệ người nhà ghê thật, đối phương vừa dám nói xấu là cô ấy liền làm cho tự kỷ luôn]
[Chị gái: Em trai của tôi chỉ có tôi mới được bắt nạt (chống nạnh)]
[Thật hả dạ cái người này thật là đáng ghét]
[Tuy là vậy nhưng người chạy mất rồi tiếp theo quay cái gì đây?]
[Ừm tốt nhất là đừng có xuất hiện cái cảnh dỗ người ta quay lại, mất cả hứng]
Kiều Nặc nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ đến muốn chết của người kia thì không nhịn được hỏi Tiêu Lương: “Người kia có khi nào nghĩ quẩn không, anh không đi xem sao?”
Tiêu Lương đột nhiên ngẩn ra, vội vàng phân phó trợ lý: “Đi xem xem, đừng có xảy ra chuyện thật.”
Đối phương vừa đi thì Kiều Nhất liền đi theo: “Để em đi đi, ai gây ô nhiễm thì người đó phải xử lý.”
Tiêu Lương mặt đầy khổ sở khuyên nhủ: “Thôi đi, để tôi đi đi.” Cô có thể tha cho anh ta đi!
“Vậy đi cùng nhau đi.” Kiều Nhất thuận thế túm lấy cánh tay của anh ấy, kéo anh ấy cùng đi.
Tiêu Lương: “……”
[Ha ha ha ha cái quái gì mà ai gây ô nhiễm thì người đó phải xử lý]
[Tiêu Lương có khi nào muốn chết luôn không]
[Trên mặt anh ta rõ ràng viết: Bà cô ơi xin hãy để cho người ta con đường sống đi mà]
[Hề hề còn tưởng Kiều Nhất ghê gớm lắm cơ, mắng người ta rồi thì có bản lĩnh đừng có đi bù vào chứ cuối cùng vẫn phải đi an ủi, cười chết mất]
[Cho nên mới nói cô ta ăn ở khó coi đó, một bên thì gây sự còn một bên thì lại phải cố gắng sửa chữa, đúng là giỏi gây chuyện mà]
[Nếu Kiều Nhất thật sự phải dỗ người ta thì chẳng thích thú gì nữa]
[Chắc là không đâu]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận