Bọn họ đã tiêu tốn rất nhiều thời gian để tụ tập bạn học.
Đến nỗi mà cơ bản không còn nhiều thời gian để chiến đấu với hung thú.
"Bốn phía đều không có hung thú, mà cũng không có học sinh khác, chúng ta nên xử lý hắn đi, dù sao cũng là việc tiện tay!" Cậu thanh niên với ánh mắt kỳ lạ tiếp tục lên tiếng.
Lý Hà nghe vậy, chỉ biết gật đầu bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, một đám người liền hướng về phía Vương Hạo mà lao tới.
Tại thao trường Trung Sơn Nhất Trung.
Hiệu trưởng Trung Sơn Nhất Trung nhìn vào hình ảnh Lý Hà và đồng bọn tiến về phía trước, trong lòng cảm thấy không yên.
Bọn họ muốn làm gì?
Trước đó, ông còn khá hài lòng với cách bọn họ đã lôi kéo nhiều người, loại bỏ không ít đối thủ, đồng thời đã đánh chết không ít hung thú.
Tuy nhiên, nếu cứ chậm trễ như thế thì bốn đại đỉnh phong học phủ không dám khẳng định, nhưng hẳn là phần còn lại của các trường trọng điểm sẽ không vẫn đề gì.
Nhưng giờ đây, họ lại đi tìm phiền phức với Vương Hạo...
Có phải trong nhà vệ sinh đang đốt đèn muốn chết không?
Không chỉ có hiệu trưởng, mà còn nhiều giáo viên bên cạnh cũng nhìn thấy sự thể hiện của Lý Hà và các bạn, ánh mắt họ đầy hoang mang.
Hiện tại, Vương Hạo đã đạt được 1200 điểm, mà bọn họ chỉ đơn giản là không đủ điểm để so tay với hắn...
Ánh mắt hiệu trưởng tràn đầy tuyệt vọng khi nhìn học sinh của mình khiêu khích một đối thủ mà họ không có khả năng chiến thắng...
Bọn họ đông như vậy... Nói không chừng... Hiệu trưởng trong lòng vẫn muốn cố gắng một lần nữa... Trong bi canh, noi binh nguyen.
"Các ngươi muốn ta rút lui khỏi khảo hạch sao?" Vương Hạo nhìn những học sinh đồng phục đứng trước mặt, cảm thấy kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên trong chặng đường của mình, hắn gặp phải nhiều người như vậy tụ tập lại.
Lý Hà ánh mắt nghiêm nghị, bình tĩnh nói: "Ta nói còn chưa rõ ràng sao? Hay là nhất định phải để chúng ta động thủ!"
Vương Hạo nhíu mày, có vẻ bọn họ vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của tình hình.
Có những cơn gió nhẹ lướt qua xung quanh, không khí khô nóng của bí cảnh lúc này dường như trở nên dịu dàng hơn.
“Viên Hoằng, ngươi dẫn hai người cùng tiến lên!” Lý Hà thấy Vương Hạo vẫn kiên quyết, ngay lập tức quay sang bên cạnh nói với các bạn học.
Chưa đến lượt hắn tự thân xuất thủ để đối phó một người.
Những học sinh bên cạnh lập tức đứng ra, ánh mắt không hề thiện cảm nhìn về Vương Hạo.
"Tiểu tử, nếu ngươi đã muốn chết, thì đừng trách chúng ta không khách khí! Tên của ta..." Viên Hoằng ánh mắt lóe lên sát khí, clen nắm tay, chuẩn bị lao vào Vương Hạo.
"Ba ba ba!!!"
Vương Hạo không màng đến những lời nói của bọn họ, lập tức lao ra.
Liên tiếp quật ba cái tay.
Theo từng tiếng vang trong trẻo, Viên Hoằng cùng hai bạn học bên cạnh đã bị Vương Hạo nhẹ nhàng đánh bay.
Giữa không trung, họ cũng bị đẩy ra khỏi bí cảnh. Sắc mặt Lý Hà lập tức chuyển sang khó coi. Gia hỏa này, hắn là ai? Viên Hoằng thực lực hắn biết, mặc dù chỉ mới ở thể lục trọng thiên, nhưng là có thiên phú phòng ngự đỉnh phong.
Người thanh niên trước mặt này, lại một tay có thể xử lý hắn dễ dàng.
Hơn nữa, còn không hề tốn sức chút nào, nếu như hắn phải ra tay với Viên Hoằng, cũng chắc chắn tốn không ít sức lực.
Đây là ai vậy, chẳng lẽ là siêu cấp thiên tài của Đề Đô Nhất Trung hay Ma Đô Nhất Trung?
Vương Hạo sờ vào tay của mình, Viên Hoằng da thật dày, khiến hắn suýt chút nữa đánh đau mình.
May mà lực lượng linh hồn của hắn đã vượt qua 2, có thể hoàn toàn kiểm soát sức mạnh của mình. Nếu không, chỉ cần một cú đánh, bọn họ có thể sẽ chết...
"Chúng ta đã nhìn lầm, đi thôi!" Lý Hà trong mắt lóe lên một tia quyết tâm, nói.
Nhiều bạn học bên cạnh đều mặt mày tức giận, không thể cứ bỏ đi như vậy, hắn đã đẩy ba người chúng ta ra ngoài, làm sao có thể để yên?
"Ta muốn biết liệu ngươi có nhằm không, tự mình lăn ra khỏi bí cảnh hay là để ta đưa các ngươi ra ngoài!" Vương Hạo bình thản nói, tựa như đấy là một câu rất bình thường.
Vừa nói xong, ánh mắt Lý Hà và bạn học đều bừng lên với vẻ âm trầm nhìn về Vương Hạo.
Bọn họ là cả một đám đông, không thể để họ lăn ra khỏi bí cảnh, thật sự quá hài hước!
Họ có thể giết một số người không bình thường chỉ bằng việc tiêu diệt vài kẻ, đừng tưởng rằng họ sẽ dễ dàng bị áp đảo.
Lý Hà không muốn ra tay chỉ vì không muốn để nhiều đồng học chịu thiệt thòi, dù sao mục tiêu của họ không phải là loại bỏ người khác, mà là thu hoạch điểm số.
Nhưng gia hỏa này lại muốn loại trừ toàn bộ họ, thực sự coi thường họ.
Đã như vậy, thì hãy đánh đi.
"Chúng ta cùng nhau tiến lên, ta không tin hắn có thể đánh cả mười mấy chúng ta!" Lý Hà lạnh lùng nói. Sau khi Lý Hà vừa nói xong, các bạn học xung quanh cũng đồng loạt xông về phía Vương Hạo.
Vương Hạo nhìn cả đám xông tới, trong lòng không có chút gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng vung tay.
"Phanh phanh phanh!!!"
Vương Hạo thậm chí không cần bắt kì thân pháp hay võ học nào, chỉ đơn giản xoay người một cái, cũng đã dễ dàng tránh mọi công kích.
Khi Vương Hạo không ngừng vung nắm đắm.
Bọn Lý Hà từng người từng người bị loại trừ.
Ánh mắt Lý Hà tràn đầy tuyệt vọng, bản thân cùng đồng bọn thậm chí không chạm vào người đối thủ. Còn đối phương lại chỉ cần một cú đắm nhẹ nhàng đã khiến họ bay ra.
Một đắm nhẹ nhàng, đợt này thật sự quá phi lý! Lý Hà chưa bao giờ phải chịu đựng một trận đánh như vậy.
Người đối diện rõ ràng không chênh lệch nhiều với họ.
Nhưng thực lực khủng khiếp khiến cho cả bọn giống như một đám trò hề, đang bị đối phương đùa giỡn. Nửa ngày sau, bên cạnh Lý Hà đã không còn ai. "Ngươi là ai!" Lý Hà mắt chứa đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Vương Hạo.
"Ngươi không có tư cách biết!" Vương Hạo nhàn nhạt mở miệng đáp lại. "Amll"
Sau khi Vương Hạo nói xong, hắn liền lập tức tung ra một cú đắm, thân thể Lý Hà bay ra ngoài, ngay lập tức bị ánh sáng kim quang bao phủ và bị đưa ra khỏi bí cảnh.
Nhìn về phía trước khoảng không trống rỗng, Vương Hạo ngáp một cái.
Hắn đã nghĩ rằng những người này có thể khiến hắn cảm thấy phan khích, nhưng không ngờ lại không có chút cảm giác nào.
Thật vô nghĩa, thật vô nghĩa, Vương Hạo trong lòng thầm nghĩ, nhưng việc hành hạ người lại thật sự quá thỏa mãn...
Vương Hạo duỗi lưng một cái, sau đó tiếp tục tìm kiếm hung thú còn lại trong bí cảnh.
Hiệu trưởng Trung Sơn Nhất Trung lúc này đã mặt mày xám xịt.
Lý Hà đã tụ tập hầu hết các tinh anh trong trường, giờ bị Vương Hạo toàn bộ loại trừ.
Xem ra năm nay thành tích sẽ ở vị trí cuối cùng, khuôn mặt hiệu trưởng đang tràn đầy sự thất vọng. Chuyện này rõ ràng là Vương Hạo không tuân thủ quy tắc, một người khi dễ một đám người, thực sự là... Trong lòng hiệu trưởng mắng thầm.
Tại sao Vương Hạo không học ở trường của mình... Tại một nơi khác trong bí cảnh.
Trong một thung lũng đầy đá lửa.
Một cô gái với bộ áo thun trắng và váy xếp ly trắng tuyệt mỹ đang giằng co với ba hung thú, gương mặt cô gái xinh đẹp đỏ bừng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, cơ thể mềm mại nhẹ nhàng rung động trong không khi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận