Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 67: Cửa hàng thì vẫn phải mở thôi

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 432 lượt xem
  • 1910 chữ
  • 2021-09-11 16:03:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đỗ Ngọc Âm được Tống Tương khen ngợi trước mặt người khác, nên đã che giấu chuyện Tống Tương uy hiếp bản thân.

Nhưng nào ngờ sau khi Hồ Tiêu dẫn người tới viện Đô Sát thì ở nhà, Hồ phu nhân lại gọi cô ta tới hỏi chuyện.

Để tránh Hồ phu nhân sinh nghi, cô ta chỉ đành đổ hết tội lên đầu Tống Tương, dù sao sau này bọn họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, cũng chẳng thể nào xác nhận được.

Song cô ta không ngờ tới, lúc nãy cô ta mang hoa tới cho Hồ Nghiễm thì lại vừa khéo nghe thấy hai vợ chồng bọn họ nhắc tới.

Cô ta đã sống ở Hồ gia ba năm, trước giờ vẫn luôn biết rằng, muốn ở lại được Hồ gia thì phải nghe lời cữu mẫu. Bởi vì cữu mẫu không sinh được con gái, cho nên đã coi cô ta như con gái. Cũng bởi vậy, một người khôn khéo như bà ta cho đến bây giờ vẫn không hề nhận ra cô ta có ý đồ với Hồ Nghiễm.

Hôm nay lúc ở trên núi, cô ta chỉ định tranh thủ lúc Hồ Nghiễm nằm nghỉ để lẻn vào lấy thứ đồ cá nhân gì đó của huynh ấy. Nào ngờ huynh ấy đang ngủ lại giật mình tỉnh dậy, cô ta hoảng quá, chạy bừa một hướng, cuối cùng lại gặp phải Tống Tương.

Cữu mẫu chắc chắn sẽ không hỏi kỹ Nhị biểu ca, mà cô ta thì lại không sợ bên phía Nhị biểu ca sẽ nói gì. Nói cho cùng huynh ấy cũng không nhìn thấy là cô ta, nếu nhìn thấy rồi, ban nãy huynh ấy đã nói thẳng ra.

Mấu chốt là Tống Tương.

Đương nhiên, cô ta tuyệt đối sẽ không tin Tống Tương có thể nhìn ra được tâm tư của cô ta dối với Hồ Nghiễm, chắc chắn đó chỉ là mánh khóe của Tống Tương mà thôi. Nhưng cô ta cũng không dám chắc Tống Tương sẽ không kể chuyện đã bắt gặp cô ta hoảng hốt chạy trên núi.

Đặc biệt là nghe Tống Tương nói chuyện thì hình như đã nhìn thấy cái gì đó. Nếu sau này mà cữu mẫu tìm gặp Tống Tương… Không, sẽ không đâu. Tống Tương chỉ là một người ngoài bất chợt xuất hiện, hơn nữa cũng không sống trong thành. Cữu mẫu chính là phu nhân của tả đô ngự sử, làm sao có khả năng hạ mình đi tìm Tống Tương chứ?

Đỗ Ngọc Âm suy nghĩ không ngừng, cuối cùng thì ngày hôm nay cũng không phải là một ngày yên ổn, cô ta vẫn cảm thấy phải cảnh cáo Tống Tương một phen thì mới có thể yên tâm được. Dù sao cô ta đã có kinh nghiệm rồi.

Tống Tương về tới thôn thì trời cũng sắp tối. Ráng chiều phía đường chân trời chiếu rọi cánh đồng, trông rực rỡ vô cùng.

Trên nóc nhà Tống gia đã có khói bếp vờn quanh, mùi cơm chín bay khắp cả căn nhà. Trịnh Dung và Du thị đang đang tranh cãi nhau nên xào trứng với đọt hương xuân (còn gọi là xoan hôi, tông dù) hay là rau hẹ. Tông Liêm thì ôm cổ Lê Hoa ngồi ở một bên chơi cửu liên hoàn, thỉnh thoảng lại xen vào một câu.

Tống Du thì đã chấp nhận số phận, ngoan ngoan đi rửa rau, Tống Trừng ngồi ngoài sân chẻ củi, Tống Mân mấy lần định đi vào hòa giải nhưng đều bị Trịnh Dung quát đi ra ngoài.

“Con về rồi đây!” Tống Tương đi vào cổng, không quên quay lại đóng cổng luôn.

Tống Trừng đứng lên gọi một câu “đại tỷ”, Tống Liêm nghe tiếng lập tức chạy ngay ra, Lê Hoa cũng chạy theo sau, miệng không quên ăng ẳng mấy tiếng.

“Sao bây giờ tỷ mới về?”

Tống Liêm gạt Lê Hoa sang một bên, chạy tới phía trước.

“Bởi vì có việc phải làm ấy mà.” Tống Tương lấy kẹo vừng ra chia cho thằng bé với Tống Trừng. Tống Trừng nhận kẹo, nói tiếng cảm ơn.

Tống Tương lại vuốt ve đầu Lê Hoa, sau đó xắn tay áo đi rửa tay trước, rồi mới đi vào trong bếp.

Nhìn hai chị em dâu trong bếp, nàng cầm lấy nắm đọt hương xuân trong tay Trịnh Dung rồi bắt đầu thái nhỏ.

Du thị bước lại cằn nhằn: “Sáng này mới ăn hương xuân đậu phụ rồi, tối lại ăn hương xuân xào trứng.”

Tống Tương nhìn bà ta: “Nhị thẩm muốn ăn theo sở thích của mình thì có thể dựng thêm bếp để nấu. Sau nhà có gạch, ngày mai bảo Nhị thúc dựng một cái bếp rồi từ nay về sau Nhị thẩm thích ăn gì cũng không có ai nói gì thẩm hết, đúng không ạ?”

Hai mẹ con nàng đều có tài nấu nướng cả, Du thị ăn chực mấy ngày thôi mà miệng đã trở nên kén chọn. Chưa kể giờ tách ra nấu nướng, vậy thì bà ta sẽ phải một mình hầu hạ chuyện cơm nước cho cả một nhà, đâu nhẹ nhàng như lúc ăn chung thế này. Cho dù có phải giúp một tay thì cũng đỡ hơn nhiều nếu tự mình nấu nướng.

Nhưng bây giờ bị Tống Tương đốp chát lại cho nghẹn không nói nên lời, bà ta thực sự rất muốn bùng nổ một phen.

Tống Mân thấy vậy, vội vã đuổi bà ta ra khỏi bếp: “Còn không đi dọn bàn đi.”

Tống Tương nhìn ông ta, ung dung nhắc nhở: “Nhị thúc đừng chỉ biết trút giận lên đàn bà, ít ra Nhị thẩm còn động tay động chân làm việc, chứ Nhị thúc thì làm được cái gì rồi?”

Tống Mân nghẹn họng, đồng thời cũng nhận được cái lườm của Trịnh Dung, tức thì tiu nghỉu đi ra dọn bàn.

Vốn dĩ Du thị cũng tức giận lắm, nhưng nhìn cảnh này, cơn tức giận bỗng biến mất luôn, ngoan ngoãn đi lấy mấy quả trứng gà tới.

Trịnh Dung hừ một tiếng, nhìn hai người đi ra khỏi bếp, sau đó mới cầm lấy con dao trong tay Tống Tương, miệng thì hỏi: “Sao giờ mới về? Chẳng phải con nói hôm qua sẽ về ư?”

Tống Tượng đáp: “Chờ đến tối rồi con lại nói với người.”

 Đến tối muộn tắm rửa xong về phòng, Tống Liêm nằm ngủ luôn trên giường tre ở gian ngoài của phòng Tống Tương.

Tống Tương lấy chăn đắp cho thằng bé, nhìn gương mặt ngủ say của nó, nàng không nhịn được ngồi xuống bên giường.

Ở vùng thôn quê Đàm Châu có một phong tục, đó là nếu có phụ nữ qua đời lúc còn đang cho con bú, lúc nhập liệm, người ta sẽ làm một con rối trẻ con bằng rơm cho người đó ôm, để thỏa nỗi nhớ con của người đã mất. Có thể thấy, người đời đều hiểu rõ bất kể sống hay chết, người mẹ mà phải rời khỏi con cái của mình thì sẽ đau đớn biết bao.

Tống Liêm chỉ lớn hơn Triệt nhi ba tuổi, thêm ba năm nữa thôi, thằng bé chắc hẳn cũng sẽ trở nên lanh lợi, nghịch ngợm giống như cữu cữu của nó.

Là một người phụ thân, Lục Chiêm ôm đồm trách nhiệm báo thù cũng là điều hiển nhiên. Tuy nàng đã hoàn toàn cắt đứt với hắn nhưng hai đứa trẻ đều chui ra từ trong bụng nàng, lại do nàng một tay nuôi lớn. Đạo lý có thể phân tách rõ ràng, vậy trách nhiệm cùng với tình cảm lại phân tách thế nào đây?

Bảy năm, từ lúc nàng mới có thai đến lúc mấy đứa trẻ biết gọi “mẫu thân”, biết ôm lấy nàng rồi thơm lên má nàng, biết nói “phụ thân hư hư, không giúp mẫu thân nấu cơm giặt quần áo”… Từng chuyện từng chuyện một, nàng làm sao có thể chỉ vì không thích phụ thân của chúng mà dứt bỏ triệt để sự tồn tại của chúng được?

“Tương nhi!”

Trịnh Dung cầm đèn đi vào phòng, gọi tỉnh Tống Tương đã chìm đắm trong những cảm xúc hỗn độn: “Được rồi, được rồi, mau kể cho nương nghe chuyện vào kinh đi. Có phải con gặp được ý trung nhân không?”

Tống Tương hít sâu một hơi, giấu đi những cảm xúc vừa rồi, sau đó lườm yêu mẫu thân của mình một cái, rồi mới đi tới ngồi xuống cạnh bà: “Con đã đi đưa cáo trạng giúp Lý gia.”

Nàng bắt đầu kể hết đầu đuôi câu chuyện cho mẫu thân mình nghe.

“Lần trước con còn bảo là không định nhúng tay vào mà. Lần này tiện tay xử lý hộ người ta luôn rồi? Thật là xấu tính lắm nha, suốt ngày lừa nương thôi.” Trịnh Dung oán trách là vậy, song trên gương mặt lại chẳng hề có ý oán trách gì cả.

Tống Tương mỉm cười.

“Con gái ta luôn thiện lương thế đấy.” Trịnh Dung khẽ véo mũi nàng: “Đáng tiếc là vẫn chưa gặp được ý trung nhân. Nếu sau này cũng có người tin tưởng con giống như nương thì tốt rồi.”

Tống Tương vén gọn tóc mai, đứng dậy rót nước cho mẫu thân mình: “Nương vội cái gì? Sẽ có thôi mà. Nữ nhi tin là chỉ cần mình đối xử chân thành với người ta, chắc chắn người ta cũng sẽ như vậy với con thôi.”

“Nói thế cũng đúng.” Trịnh Dung cười hiền từ, vỗ về bàn tay nàng.

Hai mẹ con nói chuyện thêm một lúc, Tống Tương cũng nói qua về chuyện của Tống Mân, chuyện bị Lục Chiêm bắt gặp khi đi thám thính Hà gia, sau đó bị hắn tìm tới tận nơi hỏi thăm chuyện Tống Mân, mấy chuyện này cũng không có gì phải che giấu cả.

Trịnh Dung lại được mấy phen khen ngợi con gái mình giỏi giang, đồng thời còn khen “tiểu thế tử của Tấn vương phủ cũng là người biết phân rõ phải trái”.

Tiếp đó bà lại kể chuyện mấy ngày nay đã sai sử Du thị làm việc thế nào, rồi những chuyện thường ngày ở trong nhà khi bỗng dưng có thêm mấy “người làm thuê”, Tống Tương nghe mà cũng thấy vui vẻ hơn.

Bởi vì chưa chắc được Lý gia có bán cửa hàng nữa hay không nên chuyện này nàng tạm thời không nhắc tới. Nhưng Trịnh Dung rất ủng hộ việc mở cửa hàng, bởi như vậy bà sẽ tiện thể mời những phu nhân nhà quan lại mà bà quen biết lúc trước giới thiệu mối cho Tống Tương.

Tống Tương đắn đo mấy ngày, cũng cảm thấy nên bắt tay vào việc.

Nhưng lý do của nàng không phải vì chuyện hôn nhân, mà là vì sau khi nghĩ đi nghĩ lại rồi, nàng cảm thấy bản thân cũng nên làm cái gì đó vì những đứa con của mình.

Cho dù bọn chúng có may mắn sống sót, vẫn mãi mãi mất đi cha mẹ. Ở độ tuổi của chúng, đáng lẽ chúng phải có được sự bảo vệ, yêu thương của cha mẹ mới đúng.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này nàng cũng sẽ thành thân sinh con, đến lúc ấy, đối mặt với những đứa con mới có của mình, nàng sẽ yên lòng được sao? Sẽ không cảm thấy có lỗi với hai đứa con ở kiếp trước sao?

Ngẫm lại thì dù cho Lục Chiêm không sống lại thì khi đã biết cái manh mối đó rồi, chẳng phải nàng vẫn sẽ tiếp tục lần theo sao?

Mà chỉ khi đi vào kinh thành, tiếp cận cái thế giới kia hơn thì nàng mới càng có cơ hội để tiếp cận với chân tướng hơn.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top