Lục Chiêm vẫn ngồi im, hai mắt trống rỗng.
Hắn chưa bao giờ biết, bản thân lại thiếu trách nhiệm đến mức ấy. Hắn ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng rồi lại không nói ra được câu nào.
Tống Tương lại tự rót trà cho mình, sau đó bưng chén trà trầm mặc một hồi, hơi thở đã dần ổn định lại: “Tuy rằng đây đều là những điều ta muốn nói từ lâu, nhưng nói một cách nghiêm túc thì, có nói thêm nữa cũng còn có ý nghĩa gì đâu?”
“Thế tử và ta đều không còn là chúng ta của trước đây nữa.”
“Những trách nhiệm không thể hoàn thành ở kiếp trước, kiếp này còn bàn luận đúng sai để làm gì? Cuộc đời dài như vậy, sẽ luôn có những điều khiến đôi bên bất lực.”
“Thế tử đã cho ta một nghìn lượng bạc, coi như mua đứt ân oán của kiếp trước. Từ nay về sau, ta và thế tử xem như không còn nợ nhau, cũng đừng nhắc đến việc xin lỗi hay bồi thường gì nữa.”
“Từ hôm nay, ngoài việc trả thù, thế tử đừng bao giờ nhắc đến kiếp trước của ta và thế tử nữa. Chúng ta đều có tương lai của riêng mình, chuyện của quá khứ thì cứ để nó tan biến thành mây khói. Như vậy cũng là sự giải thoát cho đôi bên.”
Trước mặt vang lên tiếng răng rắc, chiếc quạt trong tay Lục Chiêm lại bị bẻ gãy vài chiếc nan nữa.
Tống Tương nhìn hắn: “Lợi ích lớn nhất của sống lại chính là giúp ta thoát khỏi thế tử và cuộc hôn nhân đó, giúp cuộc đời của ta lại có được hy vọng. Nhưng ta vẫn mong rằng thế tử sẽ báo thù càng sớm càng tốt, để linh hồn những đứa con ở kiếp trước được yên nghỉ.”
“Hai đứa bé do một tay ta nuôi lớn. Ta đã nhìn chúng lớn lên từng chút một và cũng như tất cả những mẫu thân trên thế gian này, ta chỉ mong rằng tương lai bọn chúng sẽ thành tài, sẽ vui vẻ, hạnh phúc.”
“Vậy mà kết quả, mẹ của chúng đã không thể bảo vệ được chúng, mà cha của chúng cũng không.”
“Nếu thế tử cũng đã trở lại, vậy đương nhiên hãy báo thù này thì hơn.”
Nói đến đây, nàng cầm lấy chiếc khăn rơi trên bàn rồi đứng dậy, lại uống cạn chén trà cuối cùng: “Ta thực lòng hy vọng sau này thế tử sẽ tìm được người như ý, đối xử tốt với người ấy, bình an một đời.”
Cuối cùng nàng đặt chén xuống: “Không còn sớm, ta còn vội về nhà, xin phép cáo từ trước...”
Ánh sáng lay động, cánh cửa mở ra rồi lại đóng vào.
Tiếng sột soạt của quần áo và tiếng cót két của cửa liên tục được khuếch đại trong không gian yên tĩnh, đến cuối cùng lấp đầy toàn bộ tâm trí của Lục Chiêm.
Hắn buông chiếc quạt đã không còn nguyên dạng xuống, mò mẫm tìm chén trà nhưng rồi lại làm đổ cả chén, nước trà chảy theo kẽ ngón tay, nhỏ xuống vạt áo, tạo nên một vết ướt mờ mịt và lộn xộn.
Tống Tương bước xuống phố trong ánh mặt trời chiều, không nhịn được mà thở dài thườn thượt.
Việc buộc tội và chất vấn Lục Chiêm không hề thú vị như nàng tưởng tượng, có lẽ là vì vốn dĩ nàng cũng không muốn buộc tội gì cả.
Nhiều năm trước, nàng đã không còn hy vọng gì với hắn nữa, không có hy vọng đương nhiên sẽ không tồn tại hận thù, thậm chí sau khi hắn nói ra lý do vào kinh, đến oán hận do hiểu lầm gây ra cũng gần như không còn nữa.
Chỉ có điều, hắn không nên nhắc đến hắn với nàng của kiếp trước.
Xét cho cùng, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là hai con người bị ép buộc ở cùng nhau, có chăng khác biệt chỉ là một người muốn cùng nhau chung sống hòa bình, một người lại kiên quyết không tiếp thu, khi đã không có tiếng nói chung thì nói gì đến việc sống chung hòa bình.
Bảy năm, mấy nghìn ngày đêm, những chuyện nhỏ nhặt thường ngày đếm không xuể, thực ra cũng sẽ làm mờ đi rất nhiều sự tồn tại của thánh chỉ ban hôn đó.
Đối với nàng, đến sau này lý do thành thân đã không còn quan trọng. Có lúc nàng cũng cảm thấy Lục Chiêm của sau này đã quen với cách thức sống chung với nàng, dẫu sao chuyện liên quan đến nàng, hắn còn lười nghĩ tới nữa là.
Nếu không có vận xui đột ngột xảy ra đó, nàng cảm thấy bản thân vẫn sẽ tiếp tục duy trì sự bình yên trong cõi lòng để sống tiếp với hắn, bình thản sống hết một đời.
Nhưng cũng chính vì vận xui ập đến đó, không ngờ lại giải thoát cho cả đôi bên, khiến sinh mệnh nàng lại bắt đầu trở nên sôi động!
Nàng không hiểu hắn hỏi chuyện đó để làm gì?
Hỏi những điều ấy thì có ý nghĩa gì?
Nhưng chuyện đã nói đến mức này rồi, nàng lại thấy không bằng nói cho rõ luôn. Không nói rõ ràng, có lẽ sau này hắn sẽ lại tự chủ trương mà “bồi thường” gì đó cho nàng?
Nàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, bước nhanh về phía quán trọ!
Giữa đường nhìn thấy có người bán kẹo vừng, nàng còn không quên mua một cân.
Trời không còn sớm, nàng phải mau chóng rời thành trước khi cổng thành đóng lại, chắc hẳn tên nhóc tham ăn Liêm ca nhi lại đang ôm Lê Hoa chờ nàng quay về cho xem.
Lục Chiêm ngồi yên tại chỗ suốt từ lúc xế chiều đến lúc sâm sẩm tối.
Trọng Hoa bước vào hỏi mấy lần, đến khi ngoài đường vang lên tiếng xe ngựa qua lại nhộn nhịp, hắn mới đứng dậy.
Bóng đèn lồng ngoài cửa sổ mờ ảo, mà người đó thì đã chẳng thấy đâu nữa.
Lục Chiêm cũng không biết mình đang tìm cái gì, có lẽ trong lòng hắn vẫn đang quanh quẩn câu nói “lợi ích lớn nhất của sống lại chính là giúp ta thoát khỏi thế tử và cuộc hôn nhân đó” của nàng. Câu nói ấy giống như một sợi dây thừng quấn quanh cổ hắn, lôi kéo ánh mắt hắn tìm kiếm trong biển người.
Trước đây hắn đã tích cực muốn cắt đứt, nhưng khi hết sự thật này đến sự thật khác bày ra trước mắt, nếu thật sự cắt đứt, liệu vẫn sẽ là tổn thất của nàng sao?
.......
Lúc hai người ngồi trong quán trà, bên phía quan phủ đã khua chiêng gõ mõ hành động, tin tức càng lúc càng sốt dẻo.
Từ sau khi Du Hâm phái gia đinh đến hỏi về chuyện của Lý gia, Du phu nhân đã không thể ngồi yên được nữa. Bà ta đi ra khỏi Phật đường, đi vào trong phòng, vừa chuẩn bị lời giải thích chuyện này với Du Hâm thì người hầu lại đột nhiên đến bẩm báo, nói rằng có người kiện Chu Nghị, mà người thụ lý vụ án lại chính là tả đô ngự sử của viện Đô Sát, bên phía bộ Hình đã cho người mời Du Hâm đi!
Du phu nhân nghe xong, trước mắt tối sầm, ngã ngồi xuống ghế.
Trong nhà có được một Du quý phi nên mấy năm nay thanh thế của Du gia cũng dần gia tăng. Tuy không dám nói là có thể đứng ngang hàng với quyền quý hàng đầu, nhưng cũng đã từ một gia tộc bình thường, nhảy một bước trở thành vọng tộc trong kinh thành. Trưởng tử của Du Hâm đã lấy cháu gái của thái sư, có thể nói là gia thế của nhà vợ vô cùng cao quý.
Du phu nhân cũng gửi gắm rất nhiều hy vọng vào mối hôn sự của Du Hoài An, muốn con trai mình cũng lấy tiểu thư danh gia vọng tộc, mà ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối.
Nào ngờ con trai lại thích một nữ tử thường dân? Hơn nữa, còn một lòng muốn lấy cô gái đó làm vợ?
Tất nhiên Du phu nhân sẽ không đồng ý, mắng cũng mắng rồi, dạy cũng dạy rồi, ngăn cấm cũng ngăn cấm rồi, cuối cùng không thể chịu được việc Du Hoài An đòi sống đòi chết, bà ta mới giả vờ cho phép con trai mình đi nhờ Chu Nghị cầu thân giúp.
Sau đó, bà ta ngầm bày mưu kế cho Chu Nghị, bảo đệ đệ của mình khi đến Lý gia thì tìm cách khiến cô nương Lý gia tự biết khó mà lui.
Chu Nghị đến Lý gia, nói ra mục đích của mình, nhưng rồi lại bị Lý cô nương chế giễu một trận, hơn nữa Lý cô nương còn nói mình không hề thích Du Hoài An, là Du Hoài An vẫn luôn quấy rầy cô ta!
Hoài An của nhà bọn họ sao lại không có mắt nhìn như vậy được? Chắc chắn là cô ta đã sử dụng thủ đoạn gì đó mê hoặc thằng bé!
Trong lúc tức giận, Chu Nghị bèn thay đổi suy nghĩ, muốn bắt Lý cô nương vào Du phủ làm thiếp. Sau chuyện đó, trong lòng Du phu nhân cũng cảm thấy không thỏa đáng, nhưng cũng nhận cô ta gian xảo dối trá, nghĩ cô ta không muốn làm thiếp, chẳng phải là vì muốn làm Nhị thiếu nãi nãi của Du gia ư?
Nhưng cuối cùng, ai cũng không ngờ rằng con nhóc đó lại kiên quyết như vậy, cũng dám tìm đến cái chết?
Du phu nhân vô cùng bối rối, phải nói là không có lúc nào có thể bình tâm tĩnh khí lại được!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận