Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 62: Nàng từng mong chờ ta quay về sao?

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 429 lượt xem
  • 1632 chữ
  • 2021-09-07 11:59:25

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nàng cho rằng cho dù hắn có quay trở lại, có lẽ ít nhất cũng là khi đã thành công quay về kinh sư, giải oan được cho bản thân.

Không ngờ hắn vứt bọn họ ở lại Đàm Châu, một mình đi lên phía bắc, kết quả lại chết ở giữa đường? Hắn chết giữa đường vào kinh, vậy chẳng phải hai đứa nhỏ đã thành trẻ mồ côi sao?

Chẳng trách rõ ràng hắn tới kinh thành, nàng muốn phó thác bọn trẻ cho hắn cũng không được, vậy mà hiện tại trông hắn lại giống như hoàn toàn không biết chuyện đó!

Nàng chết trong hoàn cảnh như vậy, sau đó sống lại trong tình huống đó, tất nhiên sẽ không phí công suy nghĩ chuyện của kiếp trước nữa. Bây giờ biết được chân tướng, nàng không thể không nghĩ, nếu đối phương đã có thể hạ độc ở Đàm Châu, vậy bọn chúng nhất định còn có chiêu đề phòng, rõ ràng là đồng thời không ngừng truy sát Lục Chiêm cũng là chuyện hợp lý.

Bọn họ đều đã chết, mà kẻ có thể ra tay độc ác như thế, tuyệt đối không phải người bình thường, hiển nhiên hai đứa nhỏ cũng không sống tiếp được!

Nghĩ đến đây, nàng nghẹn ngào hỏi: “Là ai làm vậy?”

Mặc dù mấy chữ này nàng nói rất khẽ, nhưng lại như tiếng côn sắt gõ thùng thùng vào trong lòng người nghe.

Sau nhớ lại cảnh tượng tuyệt vọng lúc đó, Lục Chiêm lắc đầu: “Ta không biết. Sau khi trở về, ta vẫn luôn tìm người này, nhưng hiện tại vẫn chưa có manh mối.”

Cách bảy năm, rất khó để nói liệu người này đã xuất hiện hay chưa, nhưng một kẻ dám sát hại hoàng tôn, nếu không vì liên quan đến lợi ích hoàng quyền thì sẽ là loại người gì chứ?

Một kẻ có thể ẩn náu gần bảy năm sau vụ việc của Lục Quân, chắc chắn sẽ không dễ điều tra ra được, Lục Chiêm hiểu rất rõ điều này. Đây cũng là lý do tại sao sau khi quay về hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng Tống Tương thì lại không thể bình tĩnh được.

Kẻ đó không chỉ giết nàng, còn có tám chín phần cũng đã hại cả con của nàng! Hai đứa bé còn nhỏ như vậy, sau khi nàng chết, có lẽ bọn chúng vẫn chờ mong phụ thân quay về, nhưng lại sắp phải đối mặt với nỗi đau khổ vì phụ mẫu lần lượt ra đi, mà bọn chúng thì vẫn chưa hề có năng lực tự bảo vệ bản thân!

Cho dù bọn chúng không chết thì tuổi nhỏ đã thành trẻ mồ côi, dù vương phi có thể nuôi nấng chúng, nhưng không có cha mẹ, tương lai chúng có thể sống yên ổn được sao?

Huống hồ, kẻ địch có thể trực tiếp ra tay với Lục Chiêm, hiển nhiên khả năng vương phi cũng chẳng còn sức lực để bảo vệ bọn trẻ.

Lục Chiêm thấy nàng nắm chặt chén trà đến mức đốt ngón tay trở nên tái nhợt bèn nói: “Chẳng lẽ nàng không biết ta…”

Câu hỏi của hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Tương, nàng ngẩng đầu, mím môi nhìn hắn.

Trong ánh mắt sắc bén, lãnh đạm của nàng, Lục Chiêm cũng dần dần thấy hơi bất an: “Nói cho ta biết, nàng đã gặp phải chuyện gì?”

“Buổi sáng ngày thế tử rời đi, ta đã ăn sáng bằng cái bát bị hạ độc.”

Ánh mắt Tống Tương dường như muốn nhìn thấu linh hồn hắn: “Chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng, trước khi ta chết, bọn trẻ đều không sao, còn thế tử trông có vẻ cũng không sao, chỉ có ta bị trúng độc.”

Lục Chiêm sững sờ.

“Bởi vì sự tồn tại của ta không quan trọng, thậm chí có thể nói hai đứa nhỏ còn quan trọng hơn ta, sẽ không có người cố ý bỏ công tới giết ta, cho nên ta suy đoán rằng, đối phương hạ độc trong bát là để giết thế tử.”

“Lúc đầu ta nghi ngờ là Đồng Khánh làm, bởi vì gã có điều kiện ra tay nhất. Nhưng sau đó ta nhận ra là không phải, bởi vì khi ta trúng độc ngã trên mặt đất, gã lại chỉ nghĩ tới chuyện đùa giỡn ta, khuyên ta rời xa thế tử.”

Tống Tương nhìn chén trà loãng trước mặt, giọng nói rất lãnh đạm.

Sau đó nàng nhướng mắt nhìn người đối diện: “Bởi vì ta luyện võ, biết sơ qua về dược lý. Ta cố hết sức kéo dài thời gian để chờ thế tử quay lại, đặng phó thác bọn trẻ cho thế tử, nhưng cuối cùng lại chỉ chờ được tin thế tử đã lên đường vào kinh.”

“Đương nhiên sau này thế tử đã không trở lại. Vừa nãy, trước khi thế tử nói đến nguyên nhân cái chết, ta còn tưởng rằng ít nhất thế tử còn có thể chăm sóc bọn trẻ.”

Nàng nói có vẻ rất bình thản, nhưng những câu đó lại sắc bén hơn tất cả những vũ khí sắc bén nhất trên đời.

Ban đầu Lục Chiêm tưởng rằng nàng chỉ vừa mới trở về, vậy có lẽ nàng chết một cách bình thường, bởi vì nàng biết võ công mà. Chính bởi vì biết nàng có võ công, trong vô thức hắn còn thở phào, nghĩ đến kiếp trước sau khi hắn chết, cuộc sống của mẹ con nàng cũng không đến mức bước vào đường cùng. Nhưng nào ngờ, nàng lại chết vì bị hạ độc?

Một khi trúng độc, thì tất nhiên võ công giỏi đến mấy cũng vô dụng!

Hơn nữa nàng nói không sai, xét từ việc hắn không bị trúng độc, thay vào đó bị cả đám người giết chết giữa đường, thì quả thật có lẽ chất độc đó là nhằm vào hắn.

Như vậy có nghĩa là, nàng đã cứu hắn một mạng sao?

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nàng vẫn bình tĩnh như không, nhưng lại giống như một cái xác đã không còn sức sống.

“Xin lỗi…”

Tống Tương ngước mắt nhìn hắn: “Không cần thiết phải nói lời xin lỗi. Chỉ là do ta đen đủi mà thôi.”

Lục Chiêm cảm thấy tiếng “đen đủi” này của nàng có quá nhiều tầng ý nghĩa, là chỉ nàng đen đủi nên chọn trúng bát có độc, hay nói đen đủi vì trở thành thê tử của hắn?

Đột nhiên hắn cảm thấy thứ lợi hại nhất ở nàng, không phải võ công hay kiến thức, mà là, nàng có thể dùng những câu nói bình thản nhất trên đời để rạch ra những vết cắt sâu nhất vào hắn.

Sự bình thản của nàng khiến hắn cảm thấy có nói xin lỗi nhiều hơn nữa cũng chỉ là dư thừa. Bởi vì hắn đã từng nếm thử mùi vị của sự tuyệt vọng, mà nỗi tuyệt vọng của hắn chẳng qua chỉ là không cam lòng bị mưu sát, còn sự tuyệt vọng của nàng ngoài sự không cam lòng, còn có cả sự thất vọng cực độ về hắn, về người trượng phu đáng ra phải cố gắng hết mình để làm tròn trách nhiệm.

“Nàng có từng mong chờ ta quay về không?” Hắn hỏi.

“Tất nhiên.” Tống Tương nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sau khi thế tử đi thì chất độc trong người ta cũng bộc phát. Ban đầu rất nhẹ, ta còn tưởng rằng chỉ là do bụng dạ khó chịu.”

“Sau đó ta cảm thấy không đúng, cơn đau do chất độc phát tác cũng đã ập đến tựa thủy triều, giống như hàng ngàn mũi dao chọc xoáy ngược xuôi trong bụng ta, y phục của ta đều ướt đẫm mồ hôi. Nhưng ta không còn sức lực đâu để quan tâm tới điều đó, bởi vì đã đau đớn đến cực điểm, tay chân ta cũng bắt đầu co giật.”

“Sau lại Đồng Khánh tới, ta còn phải cắn răng chịu đựng cơn đau để đề phòng gã chạm vào ta. Ta đã tưởng rằng thế tử nhất định sẽ quay trở về, nào ngờ lại là không thể.”

Chiếc quạt nan ngọc đã bị những ngón tay của Lục Chiêm siết chặt đến nỗi gãy mất hai nan.

Hắn ngây người nhìn Tống Tương, đôi mắt trống rỗng.

Tống Tương như thể không nghe thấy, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ánh chiều tà chiếu vào trong phòng, phủ một lớp màu hoàng kim lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Một nửa khuôn mặt được bao phủ trong ánh chiều tà của nàng càng thêm xinh đẹp, còn nửa khuôn mặt kia chìm trong bóng tối u ám.

Khoảnh khắc này, ngoài cửa sổ một con chim sẻ vỗ cánh bay qua, chắn mất chùm sáng kia, cuối cùng khiến cả người nàng đều bị bóng tối bao phủ.

“Tống Tương...”

Giọng nói của Lục Chiêm khàn đặc. Con chim sẻ ngoài cửa sổ giật mình, lại tung cánh bay đi mất.

Tống Tương ngẩng đầu, khuôn mặt nàng lại hiện ra dưới ánh chiều tà, nàng khẽ chớp mắt, thoáng cái sức sống đã trở về trong đôi mắt nàng.

“Ta không phải đang trách thế tử. Vừa rồi chỉ là nhất thời không kìm được.”

Nàng nhấp một ngụm trà.

Lục Chiêm không biết nên nói cái gì.

“Nhưng chúng ta vẫn phải tìm cho ra hung thủ, phải trả mối thù này.”

 Tống Tương nói rất rành rọt, giọng nói lại bình tĩnh như trước. “Phải tìm ra người này. Bất kể mục đích của gã là gì, dám dùng thủ đoạn như vậy thì chắc chắn không phải loại người lương thiện. Cho dù không phải vì mối thù kiếp trước, cũng phải loại trừ kẻ này càng sớm càng tốt, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn.”

“Nàng nói đúng.” Lục Chiêm cúi đầu: “Thù công thù riêng, ta đều phải báo. Mặc dù đã cách bảy năm, hơn nữa còn là bảy năm về trước, con đường này chắc chắn khó đi, nhưng ta nhất định phải đi.”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top