Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 60: Mấy đứa Triệt Nhi sau đó thế nào?

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 442 lượt xem
  • 1699 chữ
  • 2021-09-07 11:43:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lại lần nữa nhìn thấy Lục Chiêm đến tìm Tống Tương, trong lòng Phó Anh không thể nói là không ngạc nhiên.

Nhưng sau một hồi “dạy dỗ” của Tống Tương, mặc dù chuyện “dạy dỗ” này có lẽ không phải ý định ban đầu của nàng, nhưng hắn ta lại cam tâm coi đây là một bài “dạy dỗ”, sau khi nàng bộc lộ ra một mặt như vậy, hắn ta còn có thể có suy nghĩ gì khác sao?

 Vốn dĩ hắn ta tưởng rằng nàng chỉ đọc được mấy quyển sách, có tu dưỡng, tính tình lại tốt, rất thích hợp để làm thê tử của mình. Vừa hay bọn họ có cơ sở tình nghĩa thuở niên thiếu, trong lòng hắn ta vẫn luôn nhớ tới nàng, cho nên cảm thấy nếu thành thân với nàng sẽ không mất thể diện, lại hợp với lẽ thường.

Nhưng hắn ta không ngờ nàng lại có chủ kiến đến vậy, không chỉ ở chuyện nàng ra mặt giúp Lý gia, mà còn ở chuyện giải quyết tình cảnh khó khăn sau đó. Hắn ta không chính trực được như nàng, không đủ bình tĩnh khi đối mặt nguy cơ bằng nàng, cũng không suy nghĩ chu đáo được như nàng. Vậy thì Lục Chiêm có thái độ gì với nàng, hắn ta đã không còn cảm thấy không thích hợp, cũng không thể vì chuyện đó mà nảy sinh ý kiến.

Lục Chiêm nhìn thấy Phó Anh đã cưỡi ngựa chạy đến đầu phố, nhưng lại như đang nhìn thấy một bản thân khác đang thất bại tháo chạy.

Đứng trầm mặc một hồi, hắn thôi nhìn theo, quay sang dặn dò: “Cử người đi đánh tiếng với Hồ đại nhân. Nếu Phó Anh muốn gặp Chu Nghị, xin ông ta châm chước cho.”

Trọng Hoa giật mình: “Chẳng lẽ thế tử muốn giúp Phó công tử sao?”

Trước giờ y đâu thấy chủ tử nhà mình có ý định chiêu hiền đãi sĩ như vậy.

Lục Chiêm đi về phía cửa: “Bảo ngươi làm thì ngươi cứ đi làm là được rồi.”

Lục Chiêm cũng cảm thấy, nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ không ra tay giúp đỡ thế này. Nhưng hôm nay đã gặp phải, nếu có thể cho người ta cơ hội, đương nhiên hắn sẽ cho người ta cơ hội thôi. Hơn nữa, hắn chắc chắn rằng, nếu Phó Anh làm đúng như lời khuyên của Tống Tương thì hắn ta sẽ cần cơ hội này. Con người Phó Anh khác với Tống Tương, mặc dù bây giờ hắn làm như vậy cũng là “tự cho mình là đúng” và “tự chủ trương”.

Lục Chiêm bước vào trong quán mì, thấy Tống Tương cũng vừa ăn mì xong, đang dựa lưng vào ghế thảnh thơi uống trà.

Tư thế thả lỏng mà lại như thờ ơ với mọi thứ xung quanh ấy, thực sự không thể nói là thanh lịch, nho nhã, nhưng không hiểu sao lại rất phù hợp với khí chất trầm ổn của nàng.

Lục Chiêm không khỏi xấu hổ vì bản thân đã từng có mắt như mù đến thế, đồng thời cũng hối hận vì bản thân đã chặn mất ánh sáng của nàng, để đến nỗi bây giờ hắn không thể không trở nên khiêm tốn hơn trước mặt nàng.

“Tống cô nương.”

Tống Tương không hề để tâm đến sự trách móc của Phó Anh. Trên đời này có rất nhiều người có mắt không tròng, tự cho mình là đúng, như thể nàng làm gì cũng phải hét lên để cả thế giới đều biết, không hét lên cho bọn họ nghe thì đó là lỗi của nàng.

Nàng đã quen với điều này rồi, nhìn đi, chẳng phải lại có thêm một kẻ nữa tới sao?

Tống Tương biết bản thân nên đứng dậy hành lễ, nhưng nàng thực sự không muốn nhúc nhích.

“Mời thế tử ngồi.” Thôi thì chờ đến lúc hắn thấy không vui rồi tính sau vậy.

Lục Chiêm ngồi xuống, cái dáng vẻ nghe lời này… Trọng Hoa đang đứng bên cạnh cảm thấy không biết vì sao lại vô cùng tự nhiên.

“Hôm nay đúng là cô nương đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.” Lục Chiêm cầm ấm trà, tự rót cho mình một chén: “Chén trà này ta kính cô nương.”

Tống Tương nhìn hắn hồi lâu, hơi giống như đang xem cảnh Tây Dương (trò xem ảnh qua lỗ nhòm, có kính phóng to thời xưa). Quen biết hắn đã lâu, đây là lần đầu tiên nàng được hắn kính trọng như vậy.

Nàng không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở công đường, nhưng bất kể ra sao, nàng ra mặt kiện Du Hâm chỉ có lợi cho Tấn vương phủ bọn họ. Nàng nhận tách trà này cũng không hổ thẹn. Nàng bưng tách trà lên: “Tại sao thế tử lại xuất hiện ở công đường?”

Lục Chiêm không dám nói thẳng hắn đến tìm Du Hâm nhờ trừng trị Chu Nghị, hắn sợ bị nàng mắng.

Hắn bèn nói: “Đúng lúc ta và tiểu hầu gia đến Du gia làm khách, tình cờ gặp bộ Hình cho người truyền gọi ông ta đến chờ xét xử. Ta nghe nói vụ án này là do Hồ Tiêu - Hồ đại nhân tiếp nhận, tình tiết vụ án còn rất nghiêm trọng, bèn đi theo đến. Cô nương thực sự rất can đảm, chỉ dựa vào sức của mình đã giúp Lý gia trình bày được oan khuất.”

Trọng Hoa ngửi thấy có mùi nịnh nọt thoang thoảng đâu đây, không nhịn được xoa mũi rồi quay mặt ra ngoài cửa.

Tống Tương nhướng mắt, mỉm cười.

Lục Chiêm nhìn nụ cười của nàng bèn thấy ngượng ngùng: “Ta khâm phục cô nương thật lòng. Cô nương không chỉ có tài nghệ, còn có tấm lòng nghĩa hiệp, khiến tại hạ cũng thấy hổ thẹn.”

Những lời này khá êm tai, nhưng Tống Tương cũng không quá để tâm.

Lục Chiêm bị nàng làm lơ thì càng ngồi không yên.

Theo lý mà nói, nếu lúc này vì sĩ diện của bản thân, hắn nên rời đi luôn mới đúng, nhưng hắn lại không muốn động đậy, mông không tài nào nhấc lên nổi.

Xét cho cùng, ai lại không muốn tiếp xúc với người tài giỏi chứ? Cho dù mặt hắn có bị vả cho bôm bốp, hắn cũng không thể nào phủ nhận sự thật này.

Tống Tương không muốn khiến bầu không khí trở nên quá căng thẳng, mới nói: “Ta cũng không giỏi như lời thế tử nói. Một nữ tử yếu đuối như ta có thể làm được chuyện gì chứ? Chỉ là nhờ có thánh thượng anh minh mà thôi.”

Bốn chữ “nữ tử yếu đuối” lại đâm Lục Chiêm một nhát.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, cẩn thẩn quan sát người đối diện mình.

Tống Tương chỉ coi hắn như một người bạn tới nói chuyện, cũng không để tâm lắm. Thấy hắn không so đo sự thất lễ của mình, nàng lại càng lười tỏ vẻ khách sáo giả tạo, định hàn huyên vài câu rồi rời thành.

Nhưng lúc này thấy hắn vẫn luôn ngây ngốc nhìn mình, trong ánh mắt hắn dường như còn ẩn chứa một thứ ánh sáng kỳ lạ, nàng không khỏi cau mày, chớp mắt vài lần với hắn.

“Nữ tử yếu đuối” là một cái gai trong lòng Lục Chiêm.

Nàng của bây giờ hoàn toàn khác với kiếp trước, nội tâm kiên cường, có can đảm và quyết đoán, chỗ nào giống một nữ tử yếu đuối chứ?

Mấy điều này đều bỏ qua, chủ yếu là thái độ của nàng...

Ngay từ khi gặp nàng ở thôn Hạc Sơn, Lục Chiêm đã cảm thấy dường như nàng vô cùng thờ ơ với mình, sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng nàng vẫn nguyên cái thái độ này. Bởi vì hắn đã quen nên cũng không thèm quan tâm, chỉ cho rằng nàng hơi không vui là bởi vì chuyện của Tống Mân.

Nhưng nếu chỉ vì chuyện của Tống Mân, vậy thì hôm qua, sau khi hắn nói sẽ giải quyết, chẳng phải nàng cũng nên thay đổi thái độ ư?

Nhưng hiện tại nàng vẫn nguyên cái thái độ thờ ơ đó, trọng điểm là, nàng không phải người kiêu ngạo như vậy...

Hơn nữa, cho dù nàng kiêu ngạo, tại sao nàng chỉ nhắm vào hắn thôi?

Từ cuộc trò chuyện vừa rồi giữa nàng và Phó Anh có thể thấy, rõ ràng bọn họ vẫn chưa đến mức tâm đầu ý hợp. Nếu đã không phải tâm đầu ý hợp, vậy tại sao nàng có thể mỉm cười khi đối đãi với Phó Anh? Còn đối với hắn lại thờ ơ không quan tâm?

Nghĩ lại thì, nàng đối đãi Lý gia cũng có sự chân thành nhiệt tình, mà đối với một hoàng tôn đã tự xưng là bạn thâm giao của vong phụ nàng như hắn, nàng lại vô cùng lãnh đạm, đây là vì sao?

Rất nhiều chuyện xẹt qua trong đầu Lục Chiêm, thần kinh toàn thân hắn đột nhiên căng thẳng.

Hắn cẩn thận nhìn nàng, từ lông mày nàng đến cánh mũi, đôi môi, lại từ mái tóc đến dáng người, hầu như đã không còn chút lễ nghi nào cả. Hắn không tìm ra được một lý do nào để giải thích cho sự thờ ơ của nàng. Là một tiểu thư của một gia đình quan lại nhỏ, ít nhất khi đối mặt với “hoàng tôn” cũng nên là dáng vẻ dịu ngoan, ít nói như nàng của kiếp trước mới đúng chứ?

Nhưng hình như nàng có thành kiến gì đó với hắn...

Hắn nín thở một thoáng, đột nhiên hỏi: “Mấy đứa Triệt nhi sau đó thế nào?”

Tống Tương đang không tập trung, đột nhiên nghe thấy cái tên đó, tay đang vuốt ấm trà cũng dừng lại, cả người đổ ra như bị sét đánh trúng, rồi nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Mắt Lục Chiêm nhìn chằm chằm vào mặt nàng, trong đôi mắt trợn to của hắn xuất hiện tia máu, cả nửa người trên của hắn nghiêng về phía trước: “Nàng biết bọn chúng, phải không?”

Bởi vì quá muốn có được câu trả lời khiến hắn hoàn toàn không để tâm đến việc thị vệ ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Trong lòng hắn như đang có một cơn sóng triều cuộn trào, kéo lên những điểm đáng ngờ bị hắn bỏ qua trong quá khứ, rồi lần lượt trào lên nơi cuống họng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top