Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 58: Tại sao không nói cho huynh biết?

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 435 lượt xem
  • 1712 chữ
  • 2021-09-07 09:53:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Tống Tương biết Du Hâm đã nhìn mình nhưng cũng mặc kệ. Sau khi nhìn ông ta đi xa, nàng bèn cùng Lý gia rời khỏi.

Đến đầu phố, chuẩn bị mỗi người một ngả, Lý Tố lại định quỳ cảm ơn Tống Tương, nhưng Tống Tương không chịu nhận, quyết kéo ông ta đứng dậy.

Lý Tố lại nói đến chuyện cửa hàng: “Cô nương đi cùng ta trở về, ta mời Lưu chưởng quầy trong trạm giao dịch tới, làm thủ tục bàn giao luôn. Ta sẽ nhượng lại cửa hàng đó cho cô nương không lấy một xu! Xin cô nương thứ lỗi vì nhà ta cũng chẳng có gì, ta chỉ có thể làm vậy để bảo đáp ơn lớn của cô nương!”

Tống Tương cười nói: “Vừa rồi ông đã nghe thấy lời Hồ đại nhân nói rồi đấy, các vị muốn giữ lại hay chuyển nhượng cửa hàng đều được, các vị có thể về nhà bàn bạc thêm. Còn cho không thì ta không lấy, mà bán thấp hơn mức giá ban đầu ông đưa ra ta cũng không mua. Nếu ta nhận thì chẳng phải ta sẽ trở thành kẻ tiểu nhân dựa vào ân tình đòi báo đáp ư? Hơn nữa, năng lực của ta cũng có hạn. Điều quan trọng nhất vẫn là nhờ pháp luật triều đình thanh minh. Dù sao chuyện này cũng không gấp, cứ chờ triều đình đưa ra phán xử rồi lại nói.”

Đến lúc này, Lý Tố đã tâm phục khẩu phục nàng, cũng không ý kiến gì thêm: “Vậy cứ quyết định như vậy. Sau này ta sẽ lại tìm tới cô nương.”

Bên phía trạm giao dịch có địa chỉ của Tống Tương, vì vậy cũng không khó hỏi.

Tống Tương nhìn bọn họ lên xe ngựa đi rồi mới thở phào, sau đó ngước mắt nhìn quanh một lượt, đi vào một quán mì bên đường.

Bận rộn đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa ăn bữa trưa. Chuyện đã giải quyết, bụng nàng cũng bắt đầu đói.

Giờ đây bất kể triều đình xử thế nào, là phạt nhẹ hay nặng thì mối đe dọa của Lý gia đã không còn nữa.

Nàng không tham lam đến vậy, muốn đánh một đòn nặng nề vào Du gia ngay tức thì. Nàng chỉ là một người dân đen áo vải, không có bối cảnh, không có hậu thuẫn, còn phải bảo vệ sự an toàn của bản thân và gia đình, cho nên bắt buộc phải nắm chắc chừng mực.

Chỉ cần Chu Nghị xong đời, oán khí của ba mạng người Lý gia không còn, vậy thì hoàng đế đối xử với Du gia như thế nào, đó đều là chuyện trên triều đình của bọn họ. Không phải là nàng không muốn giải quyết dứt điểm, nhưng chung quy sẽ không có thế lực nào ủng hộ nàng làm như vậy, làm người thì phải biết lượng sức mà làm.

“Chủ quán, cho bát mì Dương Xuân!”

Lòng tự tin của Lục Chiêm bị đập vỡ tan nát, khiến hắn vẫn luôn không dám nhìn vào Tống Tương, đợi đến khi mọi người đi hết rồi hắn mới bước ra ngoài.

Tiêu Trăn Sơn còn đang trong trạng thái giật mình hoảng hốt chưa thể thoát ra nổi, nhưng suy cho cùng hắn ta chưa tiếp xúc nhiều với Tống Tương, nên dù có chấn động hơn nữa cũng không thể sánh bằng Lục Chiêm, cuối cùng hắn ta chỉ than thở một câu “Tống cô nương đúng là một nhân tài” rồi thôi.

Còn Lục Chiêm thì sao, vốn dĩ hắn chỉ muốn mượn tay Du Hâm để trừng trị Chu Nghị. Chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn thì không thể nào đánh đổ được cả đám người Du gia này, chưa kể Tấn vương cũng sẽ không cho phép, Tấn vương phi càng không.

Bây giờ Tống Tương kiện Du Hâm lên quan phủ, tình hình càng phức tạp hơn nhiều so với dự tính của hắn, cũng sẽ không bao giờ còn là chuyện mà hắn dẫn Tiêu Trăn Sơn đến Du gia một chuyến liền có thể kết thúc được nữa.

Bây giờ bên phía Du gia vẫn còn nhiều trò để xem lắm. Theo lý mà nói, đây chính là cơ hội hay ho để ném đá xuống giếng, nhưng tốt quá hóa lốp, hiện tại Du gia đã bị Tống Tương ép đến mức vừa đủ, nếu ép thêm nữa e sẽ thành phản tác dụng.

Hiện tại không biết Tấn vương sẽ có suy nghĩ gì, sau khi về phủ có lẽ hắn phải đi tìm người để bàn bạc, dẫu sao hắn cũng biết rõ Tấn vương sẽ không ủng hộ hắn làm như vậy.

Nhưng ngay cả khi Tấn vương phủ không ra tay, một đòn này của Tống Tương cũng coi như đã thuận tiện giúp hắn và Tấn vương phủ một phen. Giữa một bên đã phạm sai lầm với một bên làm việc luôn cẩn trọng, đương nhiên trong lòng hoàng đế và triều thần sẽ có một cái cân. Mặt khác, Du gia mất đi Chu Nghị, cho dù bản thân Du Hâm không vào tù thì việc bị giáng chức gì đó cũng là điều khó tránh khỏi.

Bám theo Tống Tương, nhìn nàng bước vào quán mì, Lục Chiêm lấy hết can đảm định đi vào trò chuyện với nàng. Nhưng nào ngờ hắn vừa nhấc chân thì thấy một bóng dáng quen thuộc cũng đang đi về phía quán mì.

Phó Anh vẫn luôn đứng ngoài cửa nha môn đợi Tống Tương, lúc này nhìn thấy Tống Tương đã vào quán mì, hắn ta cũng đi theo vào luôn, ngồi xuống ngay trước mặt nàng.

“Muội làm chuyện này, tại sao không nói cho huynh biết?”

Tống Tương nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn ta.

Lúc nãy nhìn thấy Phó Anh ở công đường, Tống Tương đã rất ngạc nhiên. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta, nàng cũng thấy khó hiểu: “Đây là việc riêng của ta, là do ta tự quyết định. Tại sao ta phải nói với huynh?”

Phó Anh bị hỏi ngược lại, trên gương mặt hiện rõ sự tức giận vì nghẹn lời: “Ít nhất huynh cũng hiểu chuyện trong triều đường hơn muội! Chu Nghị là người như thế nào, gã ta có thể ép chết ba người Lý gia mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật lâu như vậy, muội cho rằng mình là ai? Cũng dám đòi lấy trứng trọi đá? Lần này chẳng qua là muội may mắn, ngộ nhỡ lần sau không còn may mắn như vậy thì sao? Muội đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Tống Tương chỉ nghĩ hắn ta lo lắng cho mình, bèn cười nói: “Huynh lo lắng nhiều quá rồi, muội đã suy tính kỹ càng hết cả.”

Trước hết, nàng có hiểu biết nhất định về triều đường và hoàng đế, hơn nữa, mức độ hiểu biết còn hơn cả Phó Anh. Còn Hồ Tiêu, nàng cũng hoàn toàn có nắm chắc. Cho dù Hồ Tiêu nể mặt hoàng đế mà che đậy giúp thì người trung thành với hoàng hậu đến chết như Hồ phu nhân cũng sẽ không đồng ý. Cho nên, chỉ cần gửi được cáo trạng thì đã thành công tám phần, ít nhất Chu Nghị không thể trốn thoát.

Chưa kể chuyện lấy trứng trọi đá kia, Du gia sẽ không ngu ngốc đến mức bản thân đã phạm sai lầm còn đi đối phó nàng và Lý gia, bởi như vậy chẳng khác gì cho đối thủ của bọn họ thêm một chuôi kiếm.

Cho dù ông ta thực sự làm như thế, vậy thì phe của Tần vương, phe của Tấn vương, đều là những người ngồi không sao? Đây chính là sơ hở sẵn có đấy.

Chỉ e từ nay về sau, Hồ Tiêu sẽ bắt đầu giám sát ông ta.

Nàng chỉ là một thường dân, cho dù Du gia có trả thù nàng thì cũng không được lợi lộc gì cả, khi đã tới được địa vị đó của ông ta, ngược lại cần bận tâm đến rất nhiều thứ. Giống như nàng cũng cảm thấy Lục Chiêm đáng lẽ không nên xuất hiện ở một nơi như là công đường vậy.

Phó Anh thấy nàng bình tĩnh, thản nhiên như thế, trong lòng càng thêm tức nghẹn: “Muội suy tính rồi? Muội suy tính cái gì? Muội có biết để giúp muội giải quyết chuyện cửa hàng, huynh đã nhờ Ngô Túc đi cầu xin Chu Nghị không? Nhưng kết quả muội không nói lời nào đã xúi giục Lý gia đi cáo trạng! Vốn dĩ chuyện đã nhờ cậy xong xuôi, muội chỉ việc yên tâm mở cửa hàng của muội là được. Huynh không ngờ muội vội vàng rời khỏi chùa là vì làm việc này, hơn nữa, còn không nói với huynh lấy một tiếng!”

“Huynh đi cầu xin Chu Nghị?” Tống Tương dừng lại.

Sắc mặt Phó Anh trở nên đỏ bừng: “Còn không phải huynh vì muội sao!”

Tống Tương cau mày, đặt đũa xuống: “Muội biết huynh có ý tốt, nhưng tại sao phải vì muội mà đi cầu xin loại người như Chu Nghị? Chẳng phải gã ta là hung thủ ư? Vậy mà huynh lại đi cầu xin một tên hung thủ?”

Tống Tương không nói cho Phó Anh biết là vì không muốn hắn ta biết nàng muốn mua cửa hàng ấy, sợ hắn ta đứng ra muốn thay nàng tìm người cầu xin, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn làm như vậy!

“Huynh cầu xin gã ta, đương nhiên là vì muốn nhẫn nhịn cho qua chuyện! Rõ ràng chỉ cần nhờ người nói vài câu là có thể giải quyết được, có nhất thiết phải chuyện bé xé ra to thế không?”

“Nhưng muội không hề đồng ý đề huynh làm như vậy. Hôm đó muội đã nói rất rõ, muội còn phải về nhà bàn bạc với mẫu thân rồi mới quyết định được. Tại sao huynh còn tự quyết định chứ? Vốn dĩ Chu Nghị phải chịu trách nhiệm với ba mạng người kia. Gã ta có quyền lực gì để thao túng cuộc sống của Lý gia và muội chứ? Muội biết huynh muốn giúp muội, nhưng nếu huynh đã muốn can thiệp thì trước đó, người phải nói trước cho nhau biết không phải nên là huynh sao?”

Phó Anh mặt đỏ tía tai, nói không nên lời. Cuối cùng hắn ta nghiến răng, tức giận quay người đi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top