Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 31: Quá bất cẩn!

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 428 lượt xem
  • 1601 chữ
  • 2021-09-03 13:22:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

“Đúng vậy! Là cháu.” 

Tống Liêm nói: “Bá mẫu không biết chứ, tiệc sinh thần của tiểu hầu gia rất thịnh soạn. Khi Phó đại ca tiếp chuyện, cháu đang ăn tiệc.”

“Không đúng, sao cháu lại có mặt ở tiệc sinh thần của tiểu hầu gia?”

 Phó phu nhân sững sờ, bà ta chưa từng nghe Phó Anh nhắc tới. Quan trọng là, tại sao thằng bé có thể ngồi ngay bên cạnh thế tử Tấn vương?

Cho dù người ngồi ngay cạnh thế tử Tấn vương không phải là thọ tinh tiểu hầu gia, thì cũng nên là hai vị Tịnh An vương và Hà lang, không thì cũng phải là Phó Anh mới đúng, sao có thể là Tống Liêm được?

“Cái thằng bé này, sao lại nói khoác như vậy chứ? Mẫu thân cháu đã dạy cháu thế nào vậy?”

Sau khi đã loại trừ mọi khả năng, bà ta mới ngồi thẳng người, mặt cũng nghiêm khắc lại.

“Sao vậy?”

Đúng lúc này, tiếng nói của Phó Anh vang lên phía ngoài cổng, hai người một già một trẻ nhìn sang, thấy hắn ta nghi hoặc bước vào và hỏi lại: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Phó đại ca.” Tống Liêm đứng dậy, đầu tiên là hành lễ, sau đó mới giải thích: “Phó bá mẫu đang nói chuyện với đệ thôi. Bá mẫu nói bây giờ Phó đại ca là khách quý của tiểu hầu gia, còn kết bạn được với thế tử Tấn vương. Căn nhà này quá nhỏ, không tiện tiếp đón khách quý, cũng không xứng với thân phận của Phó đại ca.”

“Hơn nữa, tương lai Phó đại ca còn phải lấy khuê nữ thế gia vọng tộc về chăm chồng dạy con, cho nên muốn mua một ngôi nhà lớn. Thế là đệ mới nói tối hôm qua đệ cũng có mặt trong tiệc sinh thần của tiểu hầu gia, cũng nghe nói nhà riêng của tiểu hầu gia to lớn thế nào, nên mới đưa ra một số kiến nghị cho bá mẫu.”

“Phó bá mẫu không tin đệ cũng đành thôi, lại bảo là đệ nói khoác, còn nói mẫu thân đệ không biết dạy đệ. Phó đại ca, huynh nói xem, đệ có nói khoác không?”

Thằng bé người nhỏ nhưng nói chuyện lại rất rõ ràng, cái miệng của cậu cứ thế liên tục thốt ra một tràng, Phó phu nhân cũng không kịp ngăn cản!

Phó Anh chẳng thể ngờ, những lời lẽ không màng thể diện này lại thốt ra từ miệng mẫu thân mình. Lúc này, mặt mũi hắn ta đã đỏ bừng: “Liêm ca nhi được đích thân thế tử Tấn vương đưa đến. Năm đó thế tử Tấn vương và Tống thúc có quen biết, nên ngài ấy khá quan tâm đến Tống gia. Mẫu thân không biết nguyên nhân bên trong, cứ nghe là được, hà tất phải tranh luận những thứ vô dụng ấy trước mặt trẻ con?”

Trong mấy người ngồi cùng bàn với Phó Anh hôm qua, không là hoàng thân bậc nhất trong triều, thì cũng là người thuộc nhà quyền quý. Phó Anh đúng là đã được tiểu hầu gia mời đến, nhưng Tống Liêm đã không còn cha, vậy mà cũng được tham dự, thậm chí còn ngồi cạnh thế tử Tấn vương, đây đúng là điều mà bà ta còn không dám tưởng tượng!

Nói cách khác, một đứa trẻ mồ côi mới tám tuổi như thằng bé, lại còn có thể diện hơn cả một tiến sĩ tân khoa như Phó Anh?

Phó phu nhân không ngờ sẽ đột ngột bị Tống Liêm đả kích một phen, mà con trai bà ta còn đứng ra xác nhận! Thoáng cái, bà ta chỉ muốn độn thổ cho xong, ngượng ngùng ra mặt.

May mắn thay, sau khi Phó Như nghe thấy tiếng nói chuyện đã dẫn Tống Tương ra ngoài, phá vỡ sự bối rối này: “Ca ca đã về rồi sao? Vậy chúng ta dọn cơm thôi!...”

Ban ngày Phó lão gia ở ngoài cửa hàng, không về ăn cơm. Tống Tương thấy vẻ mặt Phó Anh vẫn còn chút không vui, mà Phó phu nhân thì cười rất miễn cưỡng, lại còn hay thất thần, bởi vậy cũng đoán rằng hai mẹ con không thống nhất ý kiến về chuyện mời hai người bọn họ tới nhà ăn cơm.

Ban đầu Tống Tương cũng không muốn nhận lời mời, giờ thấy cảnh này liền ăn qua loa cho xong, sau đó nháy mắt với Tống Liêm.

Nhưng Tống Liêm không quan tâm nhiều như vậy, yên tâm thoải mái ăn xong hai bát cơm mới đặt bát xuống cảm ơn.

Hai chị em đứng dậy cáo từ, trong lòng Phó Anh hơi áy náy, tiễn họ ra ngoài cổng, còn sai người ra đầu phố thuê xe ngựa, sau đó lại kiên trì tiễn họ đến đầu phố mới thôi.

Lục Chiêm chờ đến khi thị vệ đã bố trí xong trạm gác cả bên trong lẫn bên ngoài ngôi nhà mới quay về phủ.

Lúc này là giữa trưa, thời tiết tháng tư cũng đã bắt đầu hơi nóng nực. May mắn trong xe vẫn mát mẻ, hắn rót chén trà, dặn dò Trọng Hoa: “Buổi tối cũng chuẩn bị sẵn trà nước, sau đó chuẩn bị thêm một chiếc xe rộng rãi, thoải mái một chút, không được lấy trong vương phủ. Ngươi đi ra ngoài, tìm loại mà mặt ngoài trông bình thường thôi, tốt nhất là loại cho thương gia dùng.”

Trọng Hoa ngồi ngoài đánh xe ngựa, nghe xong cúi đầu đáp một tiếng. Chưa đi được bao lâu, y đột nhiên dừng lại: “Thế tử...”

Lục Chiêm cầm chén trà, bình tĩnh chờ y nói tiếp.

Trọng Hoa quay đầu lại nhìn hắn, nhưng rồi lại lắc đầu như trống bỏi: “Không có gì!”

Lục Chiêm nghi ngờ vén màn che, nhìn theo tầm mắt của y, tức thì hắn cũng nheo mắt lại...

Ở đầu một con ngõ cách đó hai trượng, Tống Tương và Phó Anh đang đứng cạnh một cỗ xe ngựa nói chuyện. Tống Liêm, người đêm qua mới được hắn dẫn đi ăn cơm, bây giờ một tay đang được Phó Anh dắt đi, còn trên tay kia cầm xiên thịt mà chỉ nhìn qua đã biết chắc chắn do Phó Anh mua cho, trông thằng bé ăn rất vui vẻ!

Lục Chiêm bỏ tay xuống, đơ mặt thu hồi tầm mắt.

Trọng Hoa nhìn hắn: “Thế tử, chúng ta có cần đi tiếp không?”

Đi tiếp là chắc chắn sẽ chạm mặt. Nhưng lúc trước tặng Tống Tương tiền nàng cũng không nhận, tặng nhà hay cửa hàng nàng cũng không cần, còn bảo chủ tử nhà bọn họ viết thư bảo đảm không bao giờ quấy rầy nữa!

Hiện tại, nàng đang nói chuyện cười đùa với người đàn ông khác ngay trên phố, tiếp tục mối tình thanh mai trúc mã. Nếu giờ gặp mặt, chắc chắn sẽ có người nào đó không kìm nén được cảm xúc trên mặt mất?

Lục Chiêm trầm mặc một hồi, nói: “Để Tống cô nương và Phó công tử nói chuyện xong đã, chờ một lát rồi đi qua.”

Trọng Hoa nói vâng, sau đó quay ra dặn các thị vệ.

Lục Chiêm uống vài ngụm trà, lại nhíu mày, quay đầu nhìn xung quanh.

Hắn có biết chỗ này, phía trước chính là ngõ Quế Tử, kiếp trước Tống Tương về thăm cha mẹ, trong một năm hắn cũng phải đến mấy lần. Lúc này không có nhiều người, cũng không có gì để ngắm cả, hắn nhìn mãi nhìn mãi, tầm mắt vô thức lướt về phía hai người phía trước.

Tống Tương vẫn đang mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Bây giờ đã qua buổi trưa, theo lý mà nói, nếu nàng không có việc gì nữa thì đáng lẽ phải quay về rồi chứ? Tại sao vẫn còn ở đây? Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?

Nếu Phó Anh và Tống gia là hàng xóm, vậy lúc này nàng và Phó Anh đứng ở đây, chẳng lẽ tối qua nàng không ở quán trọ, mà thực sự ở Phó gia sao?

Nghĩ đến đây, hắn lại vén tấm rèm xe lên, ló đầu ra ngoài, nhìn chăm chú về phía đó.

Cả hai người đều đang cười, nụ cười của nàng rất xa lạ.

Phó Anh lại cười cái gì? Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

Hơn nữa, ngay cả Liêm ca nhi cũng quen thuộc với Phó Anh như thế. Cái tên nhóc vô ơn này, tối qua còn gọi Lục đại ca trôi chảy là vậy, còn xin hắn dắt đi ăn cơm, thế mà hôm nay đã tìm được người khác mua thịt xiên cho rồi!

Lục Chiêm đặt chén trà xuống bàn.

Trọng Hoa đang say sưa ngắm nhìn tuấn nam mỹ nữ, đột nhiên nghe thấy trong xe ngựa vang lên một tiếng cạch rất to, y vội quay đầu lại, thấy chủ tử nhà mình ngồi rất ngay ngắn, y lại nhìn về phía trước, rồi mới ngập ngừng hỏi dò: “Thế tử, không phải là người đang giận Tống cô nương chứ?”

Lục Chiêm nói: “Có giống không?”

Trọng Hoa cũng không biết có giống hay không, dù sao người ta thà nói chuyện cười đùa với một tên quan chính nhỏ bé của bộ Hộ, cũng không muốn mang ơn của một hoàng tôn như ngài!

Nhưng y không muốn tiếp tục cọ bô, cho nên đành chọn cách im lặng.

Lục Chiếm thôi không nhìn hai người kia nữa, xòe quạt, nói: “Đồ ăn ở quán ven đường mất vệ sinh chết được, cho trẻ con ăn những thứ này có phải là quá bất cẩn rồi không?”

“Không sao đâu ạ.” 

Trọng Hoa không cho là như vậy: “Lúc nhỏ thuộc hạ cũng toàn ăn mấy quán ven đường, ngài xem, bây giờ trông ta cường tráng vậy mà!”

Lục Chiêm lườm y một cái.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top