Thấy Phó Anh đang nhìn mình, nàng mới đúng dậy nói: “Phó đại ca huynh mau về đi, để tránh lát nữa lại bị quan binh chặn lại tra hỏi.”
“Nhưng hai người ở lại đây an toàn không? Hay là hai người cũng tới Phó gia luôn?”
Phó Anh vừa nói vừa đứng dậy.
Tống Tương cười nói: “Dưới chân thiên tử, đâu có đáng sợ như vậy được? Muội với tiểu đệ sẽ không sao đâu. Hơn nữa trong quán trọ còn có những người khác mà.”
Thấy hắn ta còn định khuyên nhủ, nàng bèn nói: “Phó đại ca cũng chỉ là một văn nhân, nếu như thực sự gặp phải kẻ trộm, vậy hai tỷ đệ đi cùng huynh, huynh cũng không thể nào bảo vệ nổi. Huynh không cần lo lắng cho muội, mà hãy mau chóng quay về đi.”
Phó Anh nghẹn lời, chỉ đành rời khỏi.
Đứng dưới bậc cửa, hắn ta lại quay đầu, dặn dò: “Có việc gì muội có thể đến Phó gia tìm ta bất cứ lúc nào. Còn nữa, ta đã nói với mẫu thân, ngày mai sẽ mời muội đến nhà ăn cơm, mong rằng muội có thể nể mặt tới một chuyến.” Nói xong cũng không đợi Tống Tương trả lời, hắn ta liền quay người rời đi.
Tống Tương nhìn hắn ta đi khuất rồi mới quay lại trên phòng.
Để không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nàng không động quá nhiều vào đồ đạc trong thư phòng của Hà Trinh, thậm chí nếu có động vào cũng cố gắng hết mức có thể để khôi phục nguyên trạng. Nàng chỉ mở những cuộn tranh trong bình sứ ra xem qua, lẽ nào, Hà Trinh phát hiện ra được từ những cuộn tranh đó ư? Nếu là như vậy, chẳng phải có nghĩa là Hà Trinh vô cùng để ý tới chúng sao? Chẳng lẽ trực giác của nàng không hề sai?
Trên giường Liêm ca nhi vẫn đang ngáy đều, hệt như một con lợn con, mà Tống Tương thì lại càng không thể ngủ nổi.
.........
Khi Lục Chiêm đang ăn sáng, Trọng Hoa đến cung Diên Chiêu.
Y bước đến sát bên Lục Chiêm: “Bên phía Hà gia có manh mối mới.”
Lục Chiêm chậm rãi nhai thức ăn, không nói lời nào.
Trọng Hoa nói tiếp: “Trong thư phòng Hà Trinh phát hiện một sợi tóc.”
Nói rồi y lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng từ trong ngực, bên trong bọc lấy một sợi tóc rất dài: “Nó được nhặt ở ngay trước bình sứ trong thư phòng Hà Trinh. Ông ta đã kiểm tra tất cả những người có thể ra vào thư phòng của mình, cuối cùng đưa ra kết luận, tóc này không phải của bất cứ ai trong Hà gia.”
“Thuộc hạ nhân lúc ông ta rời đi, đã lấy trộm từ quản gia thân tín của ông ta, xin thế tử xem qua.”
Lục Chiêm buông đũa xuống, cầm lấy sợi tóc, đặt dưới ánh đèn chăm chú nhìn cẩn thận.
Sợi tóc này dài tới hai thước (khoảng 67cm), suôn thẳng, đen nhánh.
“Đen nhánh, óng ả, đuôi cũng không chẻ ngọn, xem ra chủ nhân của sợi tóc có thể chất cực kỳ khỏe mạnh.” Hắn đặt trước mũi ngửi thử, rồi cau mày nói: “Có mùi hương của sáp thơm bôi tóc. Xem ra là một người phụ nữ?”
Nói xong, hắn lại đem sợi tóc chậm rãi lướt qua lòng bàn tay: “Không có dấu vết từng buộc, chân tóc cũng nguyên vẹn, hai đầu đều không bị đứt, xem ra là tự rụng. Nếu đã là tự rụng, vậy chắc hẳn cô ta đã xõa tóc, cũng có nghĩa cô ta là một thiếu nữ trẻ tuổi.” Vì phụ nữ đã kết hôn đều phải vấn tóc.
Trọng Hoa không khỏi thốt lên: “Chủ thượng anh minh!”
Lục Chiêm lại cau mày: “Cô ta lẻn vào thư phòng của Hà Trinh, còn để xõa tóc. Đây là không thèm mặc cả y phục dạ hành đã lẻn vào sao?”
Bình thường đi do thám ban đêm đều mặc y phục dạ hành để dễ che giấu. Đây là một quy ước trong nghề, bởi vì y phục dạ hành gọn gàng, tiện cho hành động. Quần áo thông thường quá dễ để lại dấu vết.
“Thế tử, có vẻ cô nương này rất tự tin về thân thủ của mình!” Trọng Hoa không nhịn được nói chen vào.
Lục Chiêm liếc y một cái, lại cúi đầu nhìn sợi tóc. Hắn cũng đã từng gặp qua những cô nương biết võ, nhưng toàn là mấy chiêu hoa lá cành. Luyện võ đòi hỏi phải chịu được khổ, có mấy cô nương có thể chịu đựng được vất vả thế chứ?
Hắn nói: “Tại sao Hà Trinh lại bị một cô nương nhắm tới nhỉ?”
“Cũng khó nói lắm. Nói không chừng là người giang hồ, tham tiền của hay cái gì đó.” Hiện nay trong đội ngũ thị vệ của đại nội không có nữ, có thể loại trừ.
Lục Chiêm trầm ngâm một hồi: “Bây giờ thiên hạ thái bình, nếu đúng như ngươi nói thì mấy người giang hồ nhằm vào mấy vị quan địa phương còn có thể hiểu được, nhưng cô ta lại nhằm một vị quan nhậm chức trong kinh thành, hơn nữa chức quan không cao không thấp, để làm gì? Mặt khác, chốn kinh sư phòng vệ nghiêm khắc như vậy, tại sao cô ta phải chạy đến đây để kiếm tiền? Cô ta có võ công cao vậy, làm cái gì khác chẳng hơn là đi thám thính một cái thư phòng sao? Hơn nữa, Hà gia có bị mất tiền không?”
Trọng Hoa lắc đầu, hỏi lại: “Vậy ý của Thế tử là?”
Lục Chiêm chậm rãi tiến lên hai bước: “Tóc rơi trước bình sứ, mà Hà Trinh phát hiện ra dị thường là vì những cuộn tranh trong bình sứ, có thể thấy cô ta đã dừng lại ở đó rất lâu.”
“Ngươi tìm cách đi xem những cuộn tranh đó? Sau đó cũng thám thính xung quanh Hà phủ một lượt. Cô ta có thể đến rồi đi một cách tự do vậy, ắt hẳn đã thăm dò qua, hỏi xem có ai từng nhìn thấy cô nương trẻ nào đáng nghi xuất hiện quanh đó không.”
“Vâng!”
Đuổi Trọng Hoa đi rồi, Lục Chiêm cầm sợi tóc, lại suy nghĩ một hồi, rồi đặt nó lên tấm khăn ban nãy.
…
Tống Tương dậy sớm đưa Tống Liêm đi ăn sáng, sau đó đi đến trạm giao dịch.
Khi xuống lầu, đường phố vẫn ầm ĩ như mọi khi, không nhìn ra nổi một chút dấu vết nào đêm qua từng có Binh Mã tư của Ngũ Thành doanh tới quấy rầy. Nhưng trên đường vẫn thỉnh thoảng có tiếng bàn luận về việc Hà phủ bị trộm lẻn vào.
Ở nơi kinh thành thái bình thịnh thế, bất cứ vụ án nào kinh động đến Binh Mã tư của Ngũ Thành doanh đều có thể coi là tin tức nóng sốt.
Hai dãy nhà phụ ở hai bên tổ trạch đã tìm được người thuê, nàng vừa đến trạm giao dịch thì người thuê mà bên này tìm được cũng đến, hai bên gặp mặt trao đổi mấy việc cần lưu ý rồi ký văn thư.
Chưởng quầy của trạm giao dịch cũng đã tìm được một cửa hàng, là một hiệu thuốc trên tuyến đường chính.
Người chủ nguyên bản của hiệu thuốc đã kinh doanh suốt ba đời, gần đây muốn rời khỏi kinh thành nên mới vội vã muốn bán lại hiệu thuốc. Tống Tương thấy giá cũng không quá đắt nên đồng ý đi xem.
Chưởng quầy họ Lưu, vội vàng dẫn họ đến chỗ cửa tiệm.
Trên đường tới hiệu thuốc, Tống Tương không quên quan sát hoàn cảnh xung quanh. Hiệu thuốc nằm ngay trên trục đường chính Nam Bắc, xung quanh là một số cửa hàng ngọc thạch, tơ lụa, quán rượu đã có lâu đời. Đương nhiên khu vực này không thể so được với phía thành Bắc phú quý, phồn hoa, nhưng nơi đây cũng xứng đáng được coi là vùng đất sầm uất của phía thành Nam này.
Hiệu thuốc rộng hai gian, vào sâu bên trong còn có một gian nữa, đi vòng qua giếng trời là tới dãy nhà dùng làm nơi ở cho người làm.
“Bây giờ thiên hạ thái bình, vật giá cũng rẻ đi, giá chào bán các cửa hàng xung quanh đây ít nhất cũng phải năm trăm lượng, nhưng chủ cửa hàng này chỉ cần bốn trăm lượng!”
Khi người chưởng quầy đưa nàng đi xem cửa hàng, đã nói nhỏ giá cả cho nàng biết, còn không quên giơ ra bốn ngón tay.
Hiệu thuốc đã đóng cửa, Tống Tương nhìn cửa hàng vắng tanh vắng ngắt, vừa lay thử mấy cái kệ, vừa hỏi: “Cửa hàng ở vị trí đẹp như vậy, sao lại có giá không cao chứ?”
“Chẳng phải vì muốn bán gấp sao!”
Tống Tương cẩn thận xem kỹ lần nữa, cửa hàng này không chỉ nằm ở vị trí đắc địa mà diện tích cũng lớn, ngay cả kệ hàng cũng đóng rất chắc chắn, chỉ riêng những thứ này đã bán được rất nhiều bạc. Tống Tương thực sự không thể tìm ra khuyết điểm nào của cửa hàng này, nhưng cũng chính điều đó lại càng khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Cửa hàng như này, đừng nói là năm trăm lượng, cho dù là sáu trăm hay bảy trăm lượng, cũng không xem là đắt. Chủ quán này chỉ vì chuyển đi mà chịu bán lỗ tới vài trăm lượng bạc sao?
Hơn nữa, cửa hàng giá bốn trăm lượng bạc mà còn đến lượt nàng tới xem sao?
Nàng giả vờ như không nghi ngờ gì, quay sang mặc cả với Lưu chưởng quầy: “Ta thấy vẫn đắt.”
Lưu chưởng quầy vội vàng ngăn nàng lại:
“Tống cô nương, cửa hàng này thực sự bán giá quá rẻ rồi! Cô có đi khắp kinh thành cũng không thể tìm thấy một cửa hàng nào tốt như vậy nữa đâu! Cô nhìn đoạn đường này đi, nhìn dòng người qua lại ở bên ngoài, lại xem bên trong bên ngoài cửa hàng này đi. Cô mua nó thì chỉ cần xếp hàng hóa lên là có thể khai trương luôn rồi. Cô hãy cân nhắc thêm đi?”
“Cửa hàng rất được, vậy ông hạ thêm giá đi, ba trăm lượng?”
“Ây da!” Luu chưởng quầy vỗ đùi: “Làm sao có giá đấy được! Cô có cầm ba trăm lượng đi sang huyện thành bên cạnh cũng không mua được cửa hàng vừa ý thế này đâu. Cô đang đùa với ta à?”
“Đúng vậy, một cửa hàng giá hời như vậy, chắc hẳn không thiếu người mua mới đúng. Lau chưởng quầy lãng phí sức lực với ta như thể, không mệt sao?” Tống Tương ung dung khoanh hai tay trước ngực.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận