Lục Chiếm suy nghĩ một hồi: “Con vẫn muốn để thêm một thời gian nữa mới bàn chuyện nghị hôn.”
Vương phi nhướn mày.
Lục Chiêm giải thích: “Mấy năm nay, con chỉ tập trung hết sức lực cho việc học tập, luyện võ, bởi vậy con vẫn hoàn toàn mù mờ với chuyện làm sao để quản lý tốt việc trong nhà. Bản thân con vẫn là một đứa trẻ, căn bản không biết chăm sóc người khác, cứ thế đã thành thân chẳng phải là hại người ta sao?”
“Nếu mẫu phi đã hy vọng con có thể hạnh phúc, vậy thì xin người cho con thêm thời gian, để con hiểu chuyện hơn, chín chắn hơn, rồi hẵng nhắc đến chuyện dựng vợ gả chồng được không?”
Tấn vương phi không nói gì thêm.
Lục Chiêm lại nói: “Với ân sủng hiện tại của phụ thân, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, con thấy đại vị sẽ là của người. Nhưng chẳng ai có thể biết trước được là liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, dẫu sao hai vị vương thúc của con cũng đều rất ưu tú.”
“Vậy thì, cho dù nhi tử không giúp được gì, nhưng ít nhất cũng không thể gây trở ngại. Nếu hoàng thượng muốn chọn trữ quân, nhất định sẽ xem xét đến con cái của các hoàng tử có tài năng, có năng lực hay không, cùng với đó là biểu hiện của các hoàng tử trong việc giáo dục thế hệ sau.”
“Cho nên nhi tử vẫn muốn có được một vài thành tích trước, để cho hoàng tổ phụ cảm thấy, chọn phụ thân nhất định sẽ không sai.”
Dù thế nào đi nữa, bây giờ vương phi vẫn là một trong những người hắn có thể tin tưởng nhất. Trên con đường xoay ngược lại số phận của kiếp trước, vương phi sẽ là người đầu tiên giơ tay ra giúp đỡ Lục Chiêm, cũng sẽ là hậu thuẫn không thể thiếu của hắn, bởi vậy hắn cũng cần trao đổi với bà về những chuyện như vậy.
Vương phi trầm ngâm một lát rồi mới từ tốn nhấp một ngụm trà, nói: “Xưa nay, trong việc lựa chọn trữ quân, quả thật các hoàng tôn cũng là một trong những phương hướng được các bậc quân chủ dùng làm căn cứ xem xét. Sẽ không có bất kỳ quân vương nào lo nghĩ cho xã tắc muôn dân mà lại chấp nhận đời sau của bản thân là kẻ bất tài. Con có thể tính đến mức này, chứng tỏ con thực sự đã tập trung suy nghĩ.”
Lục Chiêm gật đầu: “Con đã là thế tử, cũng đâu thể nào để nó chỉ là một cái danh hão được.”
Vương phi đặt tách trà xuống, lên tiếng: “Hổ phụ vô khuyển tử, con vẫn luôn rất xuất sắc, trước giờ ta chưa từng nghi ngờ điều này.”
Nói xong, bà dừng một thoáng rồi mới lại nói tiếp: “Vậy cứ làm như lời con nói. Nhưng con vẫn nên tới bữa tiệc mừng thọ của Thẩm gia. Biết cách đối nhân xử thế cũng là điều kiện tiên quyết trên con đường để con đạt được thành tích đấy.”
Lục Chiêm đồng ý, rồi lại nói: “Bên phía phụ thân...”
Vương phi nhướn mày.
Lục Chiêm hắng giọng: “Nếu ngay cả mẫu phi cũng cảm thấy con trai đã đến tuổi lập gia đình, vậy chưa biết chừng phụ thân cũng sẽ nghĩ như vậy. Phụ thân là nam nhân, sẽ không hiểu cho nhi tử giống như mẫu thân. Ngộ nhỡ người, chắc mẫu phi sẽ không muốn để cho phụ thân tự chủ trương xin chỉ ban hôn gì đó cho con chứ?”
Hai chữ ban hôn đó, hắn không bao giờ muốn bị ép phải tiếp nhận nữa. Nếu đã nói đến phần này, hắn coi như là lo trước khỏi họa.
Tấn vương phi liếc nhìn hắn: “Yên tâm, nếu con đã nói với ta, vậy thì đương nhiên ta sẽ giúp con sắp xếp ổn thỏa.”
Lục Chiêm cười nói: “Vậy nhi tử xin được cảm tạ mẫu thân trước!”
Tấn vương phi lại trở nên đoan trang như cũ, bà đứng lên: “Không phải con bảo muốn ra ngoài sao? Ta cũng ăn xong rồi, không làm lỡ việc của con nữa.”
Lục Chiêm tiễn vương phi tới cửa cung, đúng lúc Ngụy Xuân đi vào: “Tịnh An vương đến thăm thế tử.”
Lục Chiêm không hề cảm thấy bất ngờ với việc Lục Quân sẽ đến cung Diên Chiêu.
Xét cho cùng, trong ba hoàng tôn của vương phủ, Lục Quân chính là người nhiệt tình nhất. Trước đó, tin hắn cuối cùng đã chịu ra khỏi phủ đi lại đã truyền ra, nếu Lục Quân không chạy đến thám thính thực hư mới là chuyện kỳ lạ.
“Mời Tịnh An vương vào điện.”
“Tứ đệ!”
Vừa dứt lời, Lục Quân đã rảo bước tiến vào, đi đến trước mặt Lục Chiêm rồi, y quan sát Lục Chiêm một lượt, gật đầu nói: “Xem ra là đã khỏe hẳn rồi.”
Lục Chiêm mỉm cười: “Đã để Tam ca phải lo lắng.”
“Nói gì vậy! Huynh đệ chúng ta, lo lắng cho nhau cũng là điều nên làm!” Lục Quân phất tay, nói tiếp: “Hôm nay là sinh thần của Trăn Sơn, có tổ chức tiệc rượu ở bên bờ hồ, cho nên có nhờ ta chuyển lời với đệ. Lúc nãy ta nghe nói sáng nay đệ đã vào cung, vậy chắc hẳn có thể đi đứng rồi nhỉ?”
Tiêu Trăn Sơn là cháu trai của trưởng công chúa, thế tử của Vĩnh An hầu.
Lục Chiêm hỏi luôn: “Khi nào?”
“Đúng tối nay, sau khi mặt trời lặn, ngắm trăng bên hồ.”
Lục Chiêm gật đầu: “Nếu là sinh thần của Trăn Sơn, vậy chắc chắn phải đi rồi. Chỉ là lát nữa đệ còn có chút việc, Tam ca cứ đi trước, đến giờ đệ sẽ đến thẳng đó.”
“Cũng được.” Lục Quân cũng nói luôn địa điểm của quán rượu cho hắn rồi rời đi trước.
Lục Chiêm nhìn theo bóng lưng của y: “Trong nửa tháng qua, hai vị quận vương đều đang làm gì?”
Nguy Xuân nghiêng người sát về phía hắn, nói nhỏ: “Mấy ngày trước An Huệ vương được vương gia phái đi áp tải xe chở đá đến hoàng lãng, mấy ngày nay không có ở phủ. Còn bên phía Tịnh An vương thì có vài vị công tử của Ngô gia, Lý gia, Lâm gia từng đến thăm. Ngoài ra, ngài ấy còn thỉnh thoảng đi xã giao ở ngoài, không có gì bất thường.”
“Nếu như nhất định phải nói có gì khác thường thì chính là chuyện hai ngày sau khi thế tử về phủ, có người của cung Ý Phúc đã rời khỏi thành từ cửa phía Nam.”
Lục Chiêm híp mắt: “Ra khỏi cửa Nam chính là huyện Hưng Bình. Xem ra hắn muốn tìm hiểu tại sao ta lại bị thương đây mà. Hắn có thể điều tra ra không?”
“Không thể.”
Nguy Xuân lắc đầu. “Sau khi thế tử hồi phủ, thị vệ đã nghe theo mệnh lệnh, xóa sạch mọi dấu vết của thế tử từ sau khi rời khỏi Hưng Bình. Đồng thời, làm giả cũng như tung tin thế tử bị thương ở nơi khác. Như vậy, không chỉ người ngoài không điều tra ra được, mà ngay cả Từ Lạc và Hà Trinh cũng không thể điều tra ra thế tử.”
Lục Chiêm xòe quạt, vừa phe phẩy vừa bước xuống bậc thềm đá: “Ngươi cũng đi mời Nhị công tử của Hà gia đến bữa tiệc tối nay của tiểu hầu gia”
Ngụy Xuân dừng bước: “Là Nhị công tử trong phủ của Hà thị lang sao?”
Lục Chiếm liếc ông ta một cái, gấp quạt lại đi thẳng ra ngoài.
…
Ở huyện Hưng Bình, Tống Tương liên tiếp đi loanh quanh suốt mấy ngày. Nhị phòng vẫn trong cảnh mây đen che phủ, còn bên phía trạch viện của huyện lệnh, chỉ trong vòng ba ngày Từ Lạc đã liên tiếp gửi hai lá thư đến Hà gia ở kinh thành, còn bên phía Hà gia cũng phái tên quản sự họ Đường đến Hưng Bình.
Tống Tương cũng mò vào thư phòng của Từ Lạc xem thử, nhưng không hề phát hiện ra manh mối nào. Tuy nhiên, điều này cũng nằm trong dự liệu của nàng, việc để mất mấy lá thư chắc chắn sẽ khiến Từ Lạc cảnh giác hơn, không thể nào còn để lại đầu mối gì đó ở bên ngoài.
Bây giờ muốn bảo vệ được Tống Mân, một là làm theo lời của Du thị, dùng tiền để chạy. Nhưng với những mối quan hệ mà Tống gia có hiện giờ, cho dù có tiền cũng không có chỗ để mà chạy, bởi họ hoàn toàn không thể móc nối được với những quan lại có quyền lực có thể ngang cơ với Hà Trinh.
Hai là tìm cho ra những lá thư đã mất, trả lại cho Từ Lạc, đồng thời tìm cho ra ngọn nguồn của vụ trộm, bao gồm cả việc bắt giữ tên trộm rồi đưa hết đến trước mặt Từ Lạc.
Nhưng vấn đề là, hiện tại người mà nàng thấy đáng ngờ nhất chính là Lục Chiêm. Và dĩ nhiên nàng không thể bắt giữ một hoàng tôn đương triều để đưa đến trước mặt huyện lệnh. Đừng nói đến bắt giữ, chỉ riêng việc tìm hiểu lý do vì sao hắn lấy trộm mấy lá thư là nàng đã không có cách nào.
Buổi chiều nhìn thấy quản sự của Hà gia rời khỏi huyện thành, nàng cũng đi theo vào kinh.
Nàng đứng canh chừng ở bên ngoài phủ, mãi cho đến khi nhìn thấy kiệu của Hà Trinh vào cửa, nàng mới quay đầu lại nói với Tống Liêm: “Tỷ muốn vào trong kia xem thử, đệ đứng chỗ quầy hàng của người bán đường ở đầu ngõ đợi ta.”
Tống Liêm đang ăn thạch lạnh nghe vậy gật đầu rất mạnh mẽ. Trong học đường, phu nhân nhà tiên sinh bị ốm, nên tiên sinh cho nghỉ vài ngày. Vốn dĩ Tống Tương chê thằng bé vướng chân vướng tay không muốn dẫn theo, nhưng thằng bé nài nỉ ghê quá, mà nàng cũng cảm thấy nó có thể giúp nàng một tay nên mới đồng ý cho đi theo.
Tống Tương ở vương phủ sáu năm, cũng tham gia không ít các bữa tiệc của các gia tộc, cho nên nàng biết được đôi điều về Hà gia. Phụ thân của Hà Trinh trước kia cũng là một vị đại thần thân cận bên hoàng đế, làm người đoan chính, nhận được không ít lời khen ngợi.
Hà Trinh cũng kế thừa di chí của phụ thân, nhiều lần lập được công lao trong triều, tóm lại là chưa từng nghe thấy có điểm đen nào to tát. Trong sáu năm qua, trước khi bọn họ bị đày đến Đàm Châu, nghe nói là Hà Trinh còn được thăng chức.
Trước khi được điều đến huyện Hưng Bình, Từ Lạc đã từng làm quan huyện ở một nơi nào đó ở phía nam, hai năm trước mới được điều đến vùng gần kinh sư. Từ Lạc là con trai biểu tỷ của Hà Trinh, gọi Hà lão phu nhân một tiếng cô tổ mẫu.
Hà Trinh và Từ Lạc có quan hệ mật thiết như vậy, đương nhiên Hà Trinh cũng biết về vụ mất trộm trong nhà Từ Lạc, nhưng thái độ của ông ta đối với việc này thế nào?
Tranh thủ lúc trời chạng vạng tối, Tống Tương đột nhập vào phủ, tìm thấy một tiểu viện được bóng trúc che lấp nằm ở phía đông của chính viện. Sau khi xác nhận đó là thư phòng của Hà Trinh, nàng bèn lẩn vào trong.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận