Tưởng Thiệu Đình xoay người, cưng chiều nhìn cô, lúc này Nhan Quỳnh xấu hổ ngẩng lên nhìn anh, xong lại bối rối quay người đi rót nước.
Trước đây Tưởng Thiệu Đình không tin số mệnh, nhưng chỉ có Nhan Quỳnh là anh tin!
Thực sự sẽ có người đột nhiên xuất hiện ở thế giới cằn cỗi hoang vu của anh, bắn một phát súng vào trong lòng anh, để anh cam tâm tình nguyện điên cuồng vì cô!
Nhan Quỳnh uống một ngụm nước nhuận giọng, chậm rãi tìm lại vẻ bình tĩnh: “Anh tìm tôi có việc à?”
Hai chân thon, dài của Tưởng Thiệu Đình vắt chéo, dựa người vào tường, nói: “Hôm nay tôi có gặp Tân Trạc, cậu ta nói gần đây cô không vui, nên tôi đến xem.”
Nhan Quỳnh gật đầu, trong lòng thầm mắng tên Tân Trạc lắm chuyện.
Anh ta như cái camera giám sát Tưởng Thiệu Đình đặt bên cạnh cô, để nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay vậy!
Nhan Quỳnh mỉm cười, không có thừa nhận, “Tôi có buồn đâu, thỉnh thoảng ai chả có lúc có tí tâm trạng chứ.”
“Thật không.?”
Rõ ràng Tưởng Thiệu Đình không tin.
"Ừ!"
Nhan Quỳnh khẳng định, Tưởng Thiệu Đình thấy cô không muốn nói, anh cũng không hỏi nữa.
“Ăn chưa?”
Nhan Quỳnh nhớ đến cô chỉ uống một ngụm rượu vang ở nhà họ Nhan, hơi gật đầu:
“Ăn rồi.”
“Ăn không khí?”
Nhan Quỳnh: “...”
Tại sao cô càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này vừa trong ngoài bất nhất vừa thiếu đòn thế nhỉ?
Cô ngã xuống sofa anh vừa ngồi, theo thói quen mà đung đưa hai chân.
Hai giây sau, khi Nhan Quỳnh nhận ra ánh mắt sâu thẳm của Tưởng Thiệu Đình, cô mới ý thức được hành vi của mình hơi vô lễ. Cô ho nhẹ một tiếng, bỏ chân xuống, khép lại, vuốt vuốt váy.
Có chút... giấu đầu lòi đuôi!
Không khí trong phòng dần dần đóng băng, Nhan Quỳnh cũng không biết phải nói gì.
Không biết Tưởng Thiệu Đình vô tình hay cố ý mà cũng chẳng nói chuyện.
Thời gian trôi qua từng giây, lúc Nhan Quỳnh còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì tiếng chuông cửa đã phá vỡ không gian yên tĩnh này.
Nhan Quỳnh không biết người đến là ai, cô nhảy xuống ghế, ra lệnh cho Tưởng Thiệu Đình: “Này, anh mau trốn đi!"
Nếu không phải người quen thì chẳng phải sẽ hiểu lầm to rồi !
Ai ngờ, Tưởng Thiệu Đình lại bình tĩnh nhìn qua mắt mèo, khóe môi anh cong lên, trực tiếp mở cửa ra luôn.
“Này, anh điên rồi à?”
Nhan Quỳnh hét lên, nhưng không ngăn được anh mở cửa. Giây sau, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, trốn phía sau ghế sofa.
Đại trượng phu co được duỗi được, đợi khi cô thấy người đến thì đi ra cũng không muộn.
Ặc, đúng là đen đủi!
Áo khoác của cô tuột xuống khỏi vai, để lộ áo hai dây màu đen ở trong.
Thôi bỏ đi, trước cứ án binh bất động đã, cô sẽ giả vờ là cô không ở đây!
Lúc này, Tô Gia vừa vào cửa, lời muốn nói bị chị ấy nuốt ngược trở lại.
Chị ấy kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa mở cửa: “Đây là phòng 3105 mà, đúng không?”
Tưởng Thiệu Đình lười biếng liếc nhìn biển số phòng, khẽ gật đầu.
Nhan Quỳnh nằm bò trên sàn, nhìn người đến qua khe hở sofa, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy u oán hét lên: “Chị Gia, chị làm em sợ muốn chết!”
Trong phòng truyền đến giọng nói quen thuộc, Tô Gia nhìn thấy Nhan Quỳnh mặc áo hai dây cộng quần ngắn, cảm thấy trời đất đảo điên. Ai có thể nói cho chị ấy biết chuyện gì xảy ra không?!
“Chị Gia, chị Gia!”
Nhan Quỳnh đi tới trước mặt Tô Gia, thấy chị ấy ngơ ngác liền vỗ mạnh chị ấy một cái.
Chớp mắt, Tô Gia hồi hồn, liếc về phía Tường Thiệu Đình một cái, do dự mở miệng: “Quỳnh, em yêu đương trong giai đoạn sự nghiệp đang đi lên thế này... không tốt đâu!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận