Nhan Quỳnh nghe vậy liền cười: “Binh đến tướng chặn nước tại đất ngăn, em buồn ngủ rồi, chúc chị ngủ ngon!”
Cô cúp điện thoại, nhưng không còn muốn ngủ nữa.
Nhan Quỳnh dựa vào đầu giường, suy nghĩ đủ thứ chuyện. Cô cầm điện thoại đăng nhập vào nick phụ Weibo, nhấn vào nick của Nhan Ngọc, nội dung trong đó thảm không nỡ nhìn.
Bài đăng mới nhất của Nhan Ngọc là ảnh selfie khuôn mặt mộc của cô ta, vẫn hơi sưng tấy, dấu tay trên mặt còn chưa biến mất. Nội dung bài đăng càng khiến người ta suy nghĩ sâu xa hơn.
“Tuy rằng rất khó, nhưng tôi tin chuyện tôi đang trải qua là những gì diễn viên mới cần trải qua...”
Đậu xanh! Mí mắt Nhan Quỳnh giật mạnh, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Quả nhiên bạch liên hoa nói chuyện lúc nào cũng lập lờ nước đôi, cách nói bóng nói gió này không bằng phun thẳng ra luôn đi.
Với sự tò mò chết tiệt, Nhan Quỳnh lại ấn vào nick Weibo của mình. Quả nhiên, “quân đoàn chính nghĩa Internet” đã cầm đao xông vào giết chóc ở trang cá nhân của cô rồi.
[Mặt của Nhan Ngọc là cô đánh đúng không? Đúng là đồ thấp hèn!]
[Cô xấu già rồi thì liền bắt nạt người mới xinh đẹp à?]
[Ha ha, nhân phẩm của cô ta không tốt đâu phải ngày một ngày hai, bộ phim trước cũng bắt nạt người ta đấy!]
[Tôi đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu mắng chưa?]
"...."
Mấy ngôn từ tương tự như vậy xuất hiện khắp trong bình luận và tin nhắn của cô, Nhan Quỳnh lạnh mặt đọc mấy câu, sau đó uể oải nằm bẹp lên giường lớn.
Cô cũng không biết mình sai ở đâu mà mấy năm nay luôn bị cộng đồng mạng công kích. Tô Gia nói, người nổi tiếng thì luôn bị mắng chửi, được nhiều người biết đến thì cũng có càng nhiều người không thích cô!
Nhưng tại sao? Tại sao khi ở môi trường rộng lớn thì sẽ trở nên như vậy?
Xinh đẹp sẽ được coi là bình hoa, không xinh đẹp mà nổi tiếng sẽ được coi là có chỗ dựa.
Vì thế, dù cô thế nào cũng đều sẽ có người không thích cô!
Nhan Quỳnh đá rơi dép trên chân xuống, dang tay dang chân nằm ngửa trên giường, đón chờ ánh sáng của bình minh sắp tới.
***
Hôm sau, Nhan Quỳnh đến đoàn làm phim như thường lệ.
Nếu là lúc trước, cô ở chỗ nào Nhan Ngọc sẽ đến chỗ đó khoe khoang nói móc. Khó có được yên tĩnh như hôm nay.
Trong nhóm nhân viên đoàn làm phim, ai mà được chứng kiến cái tát hôm qua của Nhan Ngọc thì đều hiểu hàm nghĩa trong bài đăng Weibo tối qua của cô ta.
Nhưng việc này chẳng liên quan đến mình, nên mọi người đều coi như không thấy. Nhan Quỳnh mặc kệ cô ta, cô ta đến càng khiến cô thấy phiền thêm thôi.
Bởi vì Nhan Ngọc xin nghỉ một ngày, nên Nhan Quỳnh cũng được nghỉ sớm.
Năm giờ chiều, Nhan Quỳnh quay lại khách sạn.
Vừa mới tắm rửa xong, chuông điện thoại bỗng vang lên. Trên màn hình không hiện tên, nhưng số điện thoại này cô nhớ rất rõ.
Điện thoại vang lên tầm một phút cô mới bắt máy với vẻ không tình nguyện: “Bố, có chuyện gì?”
“Quỳnh Quỳnh, hôm nay là sinh nhật mẹ con, về nhà ăn bữa cơm đi.”
Nhan Hải ở đầu dây bên kia lại giở cái giọng cha hiện ra, nếu người nào không biết chuyện nghe được chắc sẽ tưởng ông ta là cha nhà người ta mất.
Nhan Quỳnh nghe thấy xung hô chói tai kia, lông mày giật giật.
Mẹ? Mẹ của ai?
Đó là mẹ của Nhan Ngọc, không phải mẹ của cô!
Mẹ của cô sớm đã rời khỏi thế gian, đang hưởng phúc trên thiên đàng rồi!
Không thấy Nhan Quỳnh đáp lại, ông ta lại giục: “Quỳnh Quỳnh, Con có nghe không đấy?”
Nhan Quỳnh hồi thần, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc: “Bố, hôm nay con bận, không về được.”
Gọi cô về, chắc lại thiếu tiền chứ gì!
“Bố đã lâu không gặp con, nhớ con lắm. Con về một chuyến được không?”
Ông Nhan dịu giọng nói, cộng thêm ông ta là cha ruột của cô, nên nỗi sợ hãi tình cha của Nhan Quỳnh có vơi bớt đi một chút.
Cuối cùng, Nhan Quỳnh đồng ý: “Được, tí nữa con sẽ về!”
Ngoài mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng thực ra trong lòng cô đang sóng gió triền miên. Từ sau khi mẹ cô mất, cái từ cha này đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa rồi.
Khi đó, cô cũng từng là một cô con gái được cha yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận