Nhan Quỳnh đi giày thể thao nên hành động không tốn sức chút nào.
Cô dùng mũi giày trắng tinh nâng cằm Nhan Ngọc lên, lạnh lùng nhìn cô ta: “Sau này đừng có bày ra vẻ đắc ý trước mặt tôi, thu tay về lại đi. Giơ tay dài quá là tôi không ngại mà chặt đứt nó giúp cô đâu!”
Nói xong, cô thu chân lại, quay người rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng đồ vật bị ném vỡ, Nhan Quỳnh chỉ cười nhạt, mặc kệ Nhan Ngọc đang đập phá cái gì.
Nếu đoàn làm phim có tổn thất thì cô ta phải bồi thường thôi!
“Đi thôi, Văn Văn!”
Nhan Quỳnh gọi Hà Văn vẫn còn đang ngăn trợ lý Nhan Ngọc ở cửa. Hai người sóng vai rời đi.
Mới vừa đi ra ngoài trường quay đã gặp Trần Bách Xuyên lái xe tới.
Chết tiệt!
Nhan Quỳnh chửi thầm trong lòng, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trần Bách Xuyên đi đến, thấy mặt cô sưng đỏ, lo lắng hỏi: “Quỳnh Quỳnh, mặt của em bị gì vậy?”
Nhan Quỳnh lạnh nhạt mỉa mai, “Bị gì ấy hả? Liên quan gì đến anh?”
“Quỳnh Quỳnh, em có thể nói chuyện hẳn hoi với anh không, anh.”
“Thôi đi!”
Nhan Quỳnh ngắt lời anh ta,
“Về sau đừng có gọi tôi là Quỳnh Quỳnh nữa, anh không thấy ghê nhưng tôi thấy tởm. Tôi còn có việc, đi trước đây!”
Cô lạnh mặt, muốn rời đi. Chuyện anh ta phản bội cô ngày xưa như cơn ác mộng đáng sợ quấn lấy cô rất lâu. Giờ gặp lại, trừ cảm giác lạnh nhạt ra thì chỉ còn hờ hững.
“Quỳnh Quỳnh.”
Trần Bách Xuyên túm lấy cổ tay của cô, Nhan Quỳnh bị anh ta lôi lại một bước.
Cô ghét bỏ hất tay của anh ta ra, Com đau nhè nhẹ ở cổ tay lan rộng dần, cô nói: “Văn Văn, hôm nay em không cần đi khách sạn với chị nữa. Nhiệm vụ cuối cùng trong ngày nay của em là chặn anh ta lại. Nếu anh ta muốn phản kháng thì cứ đánh cho chị, tiền viện phí chị sẽ lo!”
Nhan Quỳnh đeo kính râm lên, đi về phía bãi đỗ xe.
Sắc mặt Trần Bách Xuyên sa sầm, không ngờ Nhan Quỳnh không thèm khách sáo chút nào, anh ta chỉ đành nhìn cô lái xe rời đi.
……...
Nhan Quỳnh trở lại khách sạn, tắm rửa, dưỡng da rồi đi ngủ, đều đặn như được đặt báo thức vậy.
Mười một giờ đêm, Nhan Quỳnh bị tiếng chuông di động gọi tỉnh.
Cô bỏ bịt mắt ra, mờ mịt bật đèn ngủ, nhìn màn hình rồi nghe máy: “Alo, chị Gia?”
“Hôm nay em đánh Nhan Ngọc?”
Nhan Quỳnh vuốt vuốt mái tóc dài rối tung, trả lời: “Vâng, em đánh đấy!”
Tô Gia bất lực thở dài, “Tổ tông của chị à, em đánh cô ta làm gì chứ?”
Lúc này Nhan Quỳnh đã tỉnh táo hắn, cô tức giận nói: “Chị Gia, chị không biết nguyên nhân tại sao em đánh cô ta à?"
Nghe thấy giọng điệu giận dỗi của cô, Tô Gia giải thích: “Chị không bảo em đánh sai, nhưng em đánh đâu chả được, sao lại đánh mặt cô ta chứ!”
Nhan Quỳnh hiểu rồi. Cô xuống giường rót nước uống, hỏi: “Có phải cô ta bán thảm không?”
Tô Gia giễu cợt nói: “Đúng vậy! Bạch Liên Hoa rất giỏi khoản này, có phải em không biết đâu, bây giờ trên nick Weibo của cô ta đang náo nhiệt lắm đấy!”
“Bán thảm thì cứ bán đi, dù gì mặt đau cũng không phải em.”
Nhan Quỳnh chẳng thèm quan tâm, nhưng mấy giây sau, cô chột dạ hỏi: “Chắc... không đoán ra là em đánh đâu nhỉ?”
“Ha, bây giờ biết sợ rồi à?”
Tô Gia ở đầu dây bên kia trêu chọc, điều này làm cô không biết tình nghiêm trọng của chuyện này đến đâu.
Tô Gia chắc sợ Nhan Quỳnh nghĩ nhiều, nên an ủi: “Chắc là không sao đâu, cô ta nói bóng nói gió, không có chứng cứ, cùng lắm chúng ta bảo cô ta ăn vạ là được chứ gì!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận