Nghe vậy, trong mắt Tân Trạc lóe lên vẻ kinh ngạc, anh ta đẩy đồ ăn trên bàn qua: “Vậy cô ăn nhiều vào, sau đó ra tay nặng tí nhé.”
Nhan Quỳnh hừ nhẹ, món nào cũng không từ chối, cô nếm thử hết mỗi một món ăn của Tân Trạc.
Ăn xong cô kết luận, đồ ăn của đám nhà giàu đắt cũng có lý của nó cả!
Nhan Quỳnh kết thúc công việc buổi tối, giờ ở trường quay chỉ còn Nhan Ngọc vừa diễn với cô, buổi chiều Tân Trạc ít đất diễn nên về nhà từ lâu rồi.
Về phòng nghỉ tẩy trang, Nhan Quỳnh thấy trợ lý của Nhan Ngọc đang nhìn ngó xung quanh ở cửa phòng thay đồ, chắc đang trông chừng giúp cô ta.
“Văn Văn, Chị Gia nói em từng học Tán đả, thật à?”
Hà Văn không hiểu sao cô lại hỏi vậy, nhưng cô ấy vẫn thành thật trả lời, “Vâng ạ, năm ngoái em còn được giải quán quân cấp thành phố.”
Nhan Quỳnh mỉm cười, vỗ lưng Hà Văn, sau đó hất đầu bảo cô ấy nhìn về phía phòng thay đồ.
“Tí nữa em giúp chị chặn cô ta lại, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng để cô ta vào. Hiểu chưa?”
Vẻ mặt Nhan Quỳnh tràn đầy ý cười lạnh lùng, Hà Văn không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu ạ!”
Dứt lời, cô kéo cổ tay Hà Văn, bước nhanh về phía phòng thay đồ.
Trợ lý của Nhan Ngọc khoanh tay dựa vào tường, thấy có người đến liền lườm, “Mấy người đợi một tí, bên trong Có người!”.
Nhan Quỳnh đẩy Hà Văn, bình tĩnh nói: “Bởi vì có người nên tôi mới vào!”
Giây tiếp theo, Nhan Quỳnh lướt qua cô ta đi vào trong, trợ lý muốn ngắn nhưng lại bị Hà Văn tóm lấy cổ tay, kéo sang một bên!
Nhan Quỳnh vừa bước vào xong liền dùng chân đạp của một cái, cửa phòng thay đồ bị đóng lại thật mạnh. “Là tên điên mắt mù nào thế!”
Tiếng động lớn khiến Nhan Ngọc còn chưa thay đồ xong phải đẩy nhanh tiến độ, cô ta vừa mắng chửi vừa giẫm đôi giày cao mười phân đi ra với vẻ hoảng hốt.
Cô ta vừa thấy là Nhan Quỳnh thì bày ra vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười, hỏi, “Thì ra là chị ạ. Hôm nay em xin lỗi chị nhiều lắm lúc em kiểm tra đồ cũng không nhìn giúp chị!”
Nụ cười của cô ta toàn vẻ giả dối, trong lời nói còn mang theo vẻ châm chọc.
Nhan Quỳnh làm bộ nghe không hiểu: “Tôi nghe đạo diễn bảo chất lượng đống quần áo này không tốt. Chúng ta đúng là gặp vận đen rồi!”
Nhan Ngọc gật gật đầu thuận theo ý cô: “Đúng vậy, thế chị thay đồ đi, em còn có hẹn, Bách Xuyên đang đợi em ở bên ngoài kìa!”
“Đợi đã!”
Nhan Ngọc quay đầu, chưa kịp đề phòng đã bị Nhan Quỳnh tát cho một cái trời giáng. Nghe tiếng là có thể biết nó không hề nhẹ hơn cái tát buổi sáng!
Nhan Ngọc che mặt, lộ ra vẻ khó tin, như đang hỏi sao Nhan Quỳnh lại tát cô ta.
Nhan Quỳnh xoa bàn tay đau nhói của mình, hờ hững bảo: “Vừa nãy tôi chỉ nói bừa thôi, cô tưởng tôi sẽ tin cái lý do vụng về này à?"
Nói xong, Nhan Quỳnh còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà có một câu tôi nói thật, đó là chúng ta gặp vận đen!”
Nhan Ngọc bị ép lùi lại mấy bước, run rẩy hỏi: “Ý chị là gì?”
“Hôm nay tôi đen đủi, là vì bị cô mượn việc công trả thù riêng mà tát cho một cái, suýt chút nữa cũng bị lộ hết người ngợm. Còn vận đen của cô ấy hả...” Nhan Quỳnh mỉm cười: “Sắp tới rồi!”
“Chát!”
Rất nhanh lại thêm một cái tát nữa. “Chát!”
Nhan Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã bị tát mấy cái liền!
Cái tát này Nhan Quỳnh mang theo nỗi hận trong lòng, đánh cho Nhan Ngọc ngã rạp ra đất.
Phải nhận ba cái tát liên tiếp nên mặt cô ta sưng lên thật to, nóng rát, khiến cô ta vô cùng mất mặt!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận