“Quỳnh Quỳnh, những lời Nhan Ngọc nói hôm nay không phải thật đâu, anh...”
“Tít tít...”
Nhan Quỳnh quay đầu nhìn thấy người đàn ông có dáng người cao ráo nhanh chóng bước xuống xe, đi về phía cô. Bộ vest đậm màu được cắt may tỉ mỉ tôn lên dáng người thắng tạp của anh, cổ áo mở ra hai nút, trông vừa tùy tiện lại vừa lười biếng.
“Tưởng Thiệu Đình...”
Nhan Quỳnh nhỏ giọng nỉ non, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi tới.
Trần Bách Xuyên nhận ra được tín hiệu trong mắt Nhan Quỳnh, cảm thấy có nguy hiểm.
Bị anh nhìn thấy chuyện riêng, Nhan Quỳnh hơi mất tự nhiên: “Sao anh lại tới đây?”
Giây tiếp theo, Tưởng Thiệu Đình vòng tay qua eo của cô, kéo cô vào lòng mình, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn Trần Bách Xuyên, “Tới đón em, trời tối không an toàn!”
Trần Bách Xuyên hít một hơi lạnh, cảm thấy sợ hãi khi thấy vẻ thù địch trong mắt anh. Anh ta nở nụ cười, giả vờ như không có chuyện gì: “Quỳnh Quỳnh, không giới thiệu một chút sao?”
Toàn thân Nhan Quỳnh cứng ngắc, bàn tay đặt ở eo cô của Tưởng Thiệu Đình ôm càng chặt hơn, mắt cô lấp lánh như Có cả dải ngân hà, nở nụ cười tươi rói: “Anh ấy là bạn trai của tôi, tại sao tôi phải giới thiệu cho anh chứ!”
Hai chữ bạn trai rơi vào trong tim Tưởng Thiệu Đình, khiến anh cảm thấy tê dại, trái tim ngưa ngứa như bị ai cào lấy.
Nhan Quỳnh nói thẳng thắn không kiêng nể khiến Trần Bách Xuyên cảm thấy mất mặt.
Anh ta không ngờ đây chính là người ngoan ngoãn nghe lời anh ta của trước đây, bây giờ cô hễ thấy anh ta là sẽ dựng hết gai toàn thân lên.
Đang lúc Trần Bách Xuyên cảm thấy lo lắng bất an thì nhìn thấy logo của chiếc xe phía trước, khóe môi anh ta nở nụ cười châm chọc: “Từ khi nào mà em cũng bắt đầu dựa vào quan hệ để đi lên vậy?”
Nhan Quỳnh ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của anh ta, hiểu ngay ý anh ta là gì.
Những người mua xe kiểu này mới là những người thật sự giàu có, không thiếu tiền.
Tưởng Thiệu Đình chính là loại người này, cho nên suy nghĩ của Trần Bách Xuyên cũng không khó hiểu lắm.
Nhan Quỳnh còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy Tưởng Thiệu Đình trầm giọng nói: “Hết cách rồi, từ lúc tôi sinh ra thì đã là con cưng của trời.”
Nhan Quỳnh: “...”
Dáng vẻ ngầu lòi này, cô cho 100 điểm!
Trần Bách xuyên á khẩu không trả lời được.
Nhan Quỳnh ngắm nhìn vẻ chật vật của anh ta, nở nụ cười châm chọc, rồi nắm tay Tưởng Thiệu Đình rời đi.
Tưởng Thiệu Đình trở tay nắm lại cô, quay đầu nhướng mày đầy khiêu khích với anh ta.
Trần Bách Xuyên nhìn bóng lưng thân mật của hai người họ, ánh mắt trầm xuống, nghiến răng xoay người rời đi.
Nhan Quỳnh ngồi lên xe, nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Cái dáng vẻ tựa như thâm tình của Trần Bách Xuyên kia khiến cô cảm thấy buồn nôn.
“Két!"
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Nhan Quỳnh nhanh chóng mở mắt ra, cơ thể cũng theo quán tính mà đập vào lưng ghế!
Đậu xanh!
Nhan Quỳnh xoa xoa bả vai, trông về phía trước, nhưng chẳng thấy gì cả.
Cô nhíu mày nhìn về phía Tưởng Thiệu Đình. Tưởng Thiệu Đình đường hoàng giải thích cho cô: “À, vừa rồi có một con mèo chạy qua!”.
Nói xong, anh lại nổ máy lái xe rời đi. Ở chỗ mà Nhan Quỳnh không nhìn thấy, khóe môi của Tưởng Thiệu Đình thầm cong lên.
Đáng đời, ai bảo em dám nghĩ về người đàn ông khác!
Nhan Quỳnh nghĩ mãi cũng cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi chắc chắn là anh cố ý!
Nhan Quỳnh nghiêng người, ánh mắt u oán nhìn anh, trịnh trọng nói: “Phiền anh đưa tôi đến cửa khách sạn InterContinental, cảm ơn!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận