Ở đầu dây bên kia, một tay Tân Trạc cầm điện thoại, một tay thì thắt khăn tắm quấn quanh eo.
Nghe ra ý châm chọc của Nhan Quỳnh, anh ta giơ tay đẩy người phụ nữ lộ nửa vai ở trên giường, nở nụ cười xấu xa: “Cô gái trong điện thoại hỏi em, cô ấy có làm phiền chúng ta không?”
Cô gái kia còn chưa trả lời, Nhan Quỳnh đã bị đánh bại bởi sự vô sỉ của anh ta, cô cảnh cáo: “Lần sau còn giở mấy trò nhàm chán vô vị với tôi, vậy tôi chỉ đành tìm giới truyền thông tiết lộ tin tức thôi. Dù gì tôi cũng bị bôi đen, không bằng để anh nếm thử cảm giác bị hắt nước bẩn.
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Tần Trạc với Tưởng Thiệu Đình kia cùng một giuộc với nhau cả, chắc chắn họ coi cô là đồ chơi để mua vui.
Nếu thành công, vậy chính là một đêm mộng xuân, qua đêm là coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không thành công, vậy họ cũng chẳng là gì với đám công tử con nhà giàu kia, họ chỉ có thể chịu thiệt thòi thôi.
Nhung Nhan Quỳnh lại khác, người dám bắt nạt cô, đến bây giờ chưa có ai sống sung sướng được cả.
Cô đeo khẩu trang lên, giơ tay vẫy một chiếc taxi, trở về khách sạn của đoàn làm phim.
Tám giờ tối, vì trong nhà có chuyện nên Tô Gia về nhà, chỉ còn mỗi Nhan Quỳnh học thuộc kịch bản trong phòng.
“Cốc cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, cắt đứt ý muốn sáng tác của Nhan Quỳnh. Cô đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy hành lang bên ngoài.
Trống không, chẳng có ai.
Nhất thời, sau lưng cô cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu đều là cảnh tượng con búp bê khủng bố mà fan cuồng gửi cho cô.
Cô nắm lấy tay nắm cửa, chầm chậm ngồi xổm xuống, muốn giả vờ trong phòng không có ai.
Nhưng rất nhanh tiếng gõ cửa lại vang lên.
Nhan Quỳnh hít một hơi thật sâu để tăng can đảm, sau đó cô đứng thẳng người dậy, nhìn vào mắt mèo, muốn xem đó là ai.
Tiếp theo, có một khuôn mặt hèn mọn của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của cô, cười hề hề trước cửa.
“A!"
Nhan Quỳnh bị dọa hét lên. Sau đó cô nhanh chóng bịt miệng mình lại, cố gắng tìm về lý trí, đi đến giường lấy điện thoại gọi cho Tô Gia.
Khi điện thoại có người nhận, Nhan Quỳnh nức nở nói: “A lô, chị Gia, bên ngoài phòng của em có biến thái, cứ gõ cửa phòng em mãi. Chị gọi điện thoại cho khách sạn bảo họ kêu người đưa hắn đi đi.”
Tô Gia lo lắng không thôi, nhưng trong nhà đang rất rối ren, không thể bỏ đi được, chị ấy chỉ đành an ủi Nhan Quỳnh: “Quỳnh, em khóa cửa cẩn thận, ngoan ngoãn chờ ở trong phòng nhé. Chị sẽ lập tức gọi cho người phụ trách khách sạn, bảo họ đưa hắn ta đi, đừng sợ.”
Nhan Quỳnh lại nói: “Chị Gia, bảo họ làm nhẹ nhàng thôi, đừng làm ồn đến người khác.”
“Chị biết rồi.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên mãi không ngừng, Nhan Quỳnh ngồi dưới đất, vô thức nhớ về năm cô vừa vào nghề, lúc đó cũng có một tên biến thái quấy rầy cô.
Lần đó, còn nghiêm trọng hơn lần này rất nhiều.
Lúc ấy cô mười tám tuổi, vừa bước chân vào con đường giải trí sâu không thấy đáy này.
Công ty thiết lập hình tượng đơn thuần cho cô, nhưng vẻ ngoài của cô lại thiên về quyến rũ trưởng thành, cho nên cư dân mạng toàn mỉa cô là “giả vờ thanh thuần”, “khai giả tuổi tác”, “không chỉ tham gia chương trình thi idol một lần”...
Năm đó, chỉ cần cô có liên quan đến từ quyến rũ, cô sẽ bị coi là cố ý lẳng lơ.
Những bài viết để bôi đen cô nhiều vô số kể, cũng khiến tên biến thái kia nảy sinh ý đồ xấu xa với cô.
Thế là hắn theo dõi cô hẳn một tháng, thường xuyên gõ cửa nhà cô vào ban đêm, sau đó cô chỉ còn cách báo cảnh sát, còn phải uống thuốc ngủ trong một khoảng thời gian rất lâu.
Bây giờ nghĩ lại, Nhan Quỳnh chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.
“Cốc cốc cốc”
Lại là tiếng gõ cửa, nhưng Nhan Quỳnh không dám trả lời. Tô Gia chưa gọi điện thoại cho cô, cô không thể hành động lỗ mãng được.
“Chị Quỳnh, tôi là trợ lý của anh Trạc, tên biến thái đã bị cảnh sát đưa đi rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận