Dịch: Hoangforever
Ngồi trước bia mộ của mẹ suốt cả buổi chiều, đến khi ánh hoàng hôn dần dần nhuộm đỏ cả bầu trời, lúc này Ngô Minh mới đứng dậy rời khỏi nghĩa trang Tây Sơn.
"Xin hỏi, cậu có phải là người thân của người được chôn cất tại mộ 0730 không?"
Khi Ngô Minh chuẩn bị lên xe, một giọng nói già nua vang lên từ phía sau.
Ngô Minh quay đầu nhìn về phía nguồn phát ra tiếng nói.
Ngay lập tức, cặp lông mày của hắn nhíu lại.
Đó là một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, đầu đội chiếc nón lá cũ kỹ, mặc bộ đồng phục bảo vệ nghĩa trang Tây Sơn, chân đi đôi ủng cao su đen kịt, rõ ràng đôi ủng này không vừa với kích cỡ của ông ta.
"Có chuyện gì vậy?"
Ngô Minh nhận ra ông lão canh nghĩa trang này.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy khó chịu với ông ta!
Vào tiết Thanh minh đầu năm, vì công ty có cuộc họp khẩn cấp, nên Ngô Minh đã nhờ ông ta dọn dẹp cỏ dại trước mộ mẹ mình - bà Mã Bình. Kết quả, ông ta lại đòi anh 500 tệ tiền công dọn dẹp.
Vì chuyện này, Ngô Minh đã cãi nhau một trận kịch liệt với ông ta.
"Lúc nãy thấy cậu ngồi trước bia mộ kia rất lâu, tôi nghĩ có chuyện này vẫn nên nói với cậu một tiếng."
Nhìn lão trông mộ tháo chiếc mũ rơm xuống, để lộ hàm răng vàng ố vì khói thuốc, Ngô Minh càng thêm chán ghét.
"Chẳng lẽ lão già này lại muốn lừa tiền mình lần nữa? Hôm nay lão ta định bịa ra cái cớ gì để moi tiền mình đây?"
Vốn dĩ sau một buổi chiều ngồi trước mộ mẹ, tâm trạng của hắn đã dịu đi đôi chút, nhưng lúc này lại bị phá vỡ hoàn toàn.
Được thôi!
Dù sao bây giờ mình cũng chỉ là một kẻ thất nghiệp, ngay cả nhà cũng sắp mất rồi.
Đến đây, muốn lừa tôi chứ gì? Xem ai sợ ai!
Đúng lúc Ngô Minh chuẩn bị xắn tay áo lên để làm trận ầm ĩ một trận, ông lão kia bất ngờ lấy từ trong nón ra một chiếc hộp nhựa.
"Khoảng hơn một tháng trước, có người đến thăm mộ của chủ nhân ngôi mộ 0730, để lại thứ này và nhờ tôi chuyển cho người thân. Thật lòng mà nói, làm nghề của chúng tôi, ngày ngày canh giữ mộ phần, việc chuyển đồ cho người sống là điều tối kỵ.
Nhưng người đó trả nhiều tiền quá, tôi cả đời không con không cái, chỉ mong sau này được chôn cất ở một nơi tốt đẹp.
Nói trước nhé, cậu có nhận hay không thì tùy, nhưng tiền, tôi không trả lại đâu."
Ông lão canh nghĩa trang vừa nói vừa đặt chiếc hộp lên nắp ca-pô xe, sau đó vội vã bỏ đi như sợ Ngô Minh đòi lại tiền.
Ngô Minh đứng sững lại, cảm xúc dồn nén trong lòng giống như đấm vào bị bông, mãi không thể giải tỏa.
"Phù ~"
Không biết đã qua bao lâu, hắn hít sâu một hơi.
Điều chỉnh lại tâm trạng, ánh mắt chậm rãi rơi xuống chiếc hộp trên nắp capo.
Đó là một chiếc hộp nhựa thoạt nhìn vô cùng bình thường...
Ờ, được rồi!
Chính xác mà nói, nó chỉ là một hộp đựng đồ ăn nhanh rẻ tiền.
Ngô Minh do dự rất lâu, cuối cùng không kìm được sự tò mò, chậm rãi mở nắp hộp.
Ngay lập tức, đập vào mắt hắn là một chuỗi mã số in trên giấy.
"Trông giống như mã QR của tủ đồ siêu thị..."
Ngô Minh lẩm bẩm:
"Trừ ông ta ra, còn ai có thể làm ra chuyện vô trách nhiệm như vậy chứ?"
Không cần suy nghĩ, Ngô Minh nhét tờ giấy vào lại hộp rồi dùng sức ném nó ra xa.
Giống như những gì hắn đã nói trước bia mộ của mẹ mình – trong lòng hắn, từ lâu đã không còn người cha Ngô Văn Thanh nữa.
Một người mà ngay cả tư cách để gọi là "người đó" cũng không có, vậy thì còn gì đáng để bận tâm về thứ mà ông ta để lại chứ?
Trên đường lái xe rời đi, không hiểu vì sao, trong lòng Ngô Minh cứ cảm thấy nặng trĩu, như thể có thứ gì đó đè nặng lên người hắn, nhưng lại không biết đó là gì.
Mười mấy năm biệt vô âm tín, cuối cùng hai cha con gặp nhau lại trong một nơi như nhà tang lễ.
"Tại sao 'người đó' lại rời đi dứt khoát như vậy?"
"Tại sao lại bỏ rơi mẹ con anh?"
"Nếu đã quyết định từ bỏ, tại sao bây giờ lại xuất hiện, khuấy động cuộc sống của anh?"
"Tại sao trong di chúc lại để lại một đống lời khó hiểu?"
"Và còn cái mã số tủ đồ kia...
Rốt cuộc bên trong cất giấu thứ gì?"
"Két ~"
Bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn tràn vào tâm trí, Ngô Minh đột ngột đạp mạnh phanh xe.
Hắn xoay đầu xe, lái trở lại nghĩa trang Tây Sơn.
Khi đến nơi, trời đã hoàn toàn tối đen.
Hắn tìm kiếm khắp xung quanh nhưng không thấy chiếc hộp nhựa mà mình vừa ném đi đâu cả.
"Có lẽ... đây chính là ý trời!"
Ngô Minh thở dài một hơi, mở cửa xe, ngồi lại vào ghế lái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận