Dịch: Hoangforever
Chiếc xe chạy rất lâu, chạy tầm khoảng 3-4 tiếng, rồi Ngô Minh cảm giác tốc độ xe dần chậm lại.
Ngay sau đó, Ngô Minh trùm mũ đen bị người ta áp giải xuống xe, đi vào thang máy, băng qua một hành lang dài, cuối cùng bị đưa vào một căn phòng xa lạ.
Xoạt ~”
Khoảnh khắc chiếc mũ trùm đầu bị giật xuống, Ngô Minh cảm thấy một luồng sáng mạnh mẽ đâm vào thế giới của mình.
Đó là một chiếc đèn thẩm vấn sáng hơn bất kỳ loại bóng đèn nào. Dưới ánh sáng đó Ngô Minh chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người đang ngồi phía đối diện với mình, cạnh chiếc bàn thẩm vấn.
Ngô Minh cố gắng muốn nhìn rõ diện mạo của đối phương, nhưng dưới ánh đèn chói chang, hành động đó chỉ khiến mắt hắn không ngừng xuất hiện những quầng sáng chóng mặt kỳ lạ.
"Ngô Minh tiên sinh, hãy tự khai rõ tình hình của mình đi!”
Hai nhân viên thẩm vấn ném tập tài liệu trong tay xuống bàn, vẻ mặt như thể vụ án đã được định đoạt.
Nhưng Ngô Minh không vì thế mà bị dọa, thời buổi này chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?
Hầu như tất cả các tác phẩm điện ảnh truyền hình trinh thám đều mở đầu bằng một đoạn "ném đá dò đường" như vậy, kết hợp với đủ khí thế để khiến đối tượng thẩm vấn chịu áp lực mà tiết lộ ra đầu mối có liên quan.
“Tôi không có gì để khai cả. Ngược lại là các người, vô duyên vô cớ đưa tôi đến đây, chẳng phải nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Thấy Ngô Minh dường như không bị chiêu trò này lay động, hai người thẩm vấn khẽ nhíu mày.
“Xem ra anh vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề nhỉ?!”
“Vậy thì để chúng tôi giúp anh hồi tưởng lại một chút, anh Ngô Minh, thứ này chắc không lạ gì với anh đâu nhỉ?”
Hai người thẩm vấn phối hợp mở nắp một chiếc hộp nhựa ra, bên trong là một chuỗi mã lưu trữ của tủ gửi đồ ở trung tâm mua sắm.
Quả nhiên!
Nhìn thấy chiếc hộp nhựa được hai người thẩm vấn đưa đến trước mặt, đồng tử Ngô Minh đột ngột co rút lại.
Ngay từ trên đường đi, Ngô Minh đã ý thức được một vấn đề.
Nhóm người này bắt hắn, không nhất định là vì hắn đã phạm phải chuyện gì.
Cũng có thể là vì người nào đó mà hắn từng tiếp xúc, đã lọt vào tầm điều tra của đám người này.
Chỉ là, trước khi vào phòng thẩm vấn, tất cả những điều này vẫn chỉ là suy đoán của Ngô Minh.
Bây giờ thì...
"Ngô Văn Thanh à, Ngô Văn Thanh, đồ khốn kiếp! Bỏ mẹ con tôi bao nhiêu năm như vậy, vừa mới quay về, đã liên tiếp gây ra cho tôi ngần này rắc rối.”
Ngô Minh chậm rãi nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Chửi thì chửi, nhưng trong lòng Ngô Minh cũng có vô số nghi vấn.
Ngô Văn Thanh – một tay viết tiểu thuyết hạng ba, hắn có bản lĩnh gì mà chọc vào được đám người này?
Đến mức ngay, cả Ngô Minh cũng bị bắt để phục vụ điều tra.
“Sao? Nghĩ ra được gì rồi à?”
Hai người thẩm vấn quay trở lại vấn đề ban đầu.
Phản ứng vừa rồi của Ngô Minh đều bị họ nhìn rõ ràng, sự việc đến bước này bình thường phải khai báo gì đó mới đúng.
Tuy nhiên đối với điều này, Ngô Minh chỉ nhàn nhạt thốt ra bốn chữ:
“Tôi muốn gọi điện!”
Hai người thẩm vấn thấy vậy liền đập mạnh tay xuống bàn:
“Ngô Minh! Chúng tôi đang cho anh cơ hội đấy, hãy thành thật khai rõ vấn đề của mình ra, mới có thể tranh thủ được sự khoan hồng. Anh đừng tưởng rằng, không nói gì là có thể phủi sạch quan hệ với chuyện này. Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ, những chứng cứ này đủ để anh ngồi tù cả đời."
"Tôi vẫn câu nói đó, tôi muốn gọi điện thoại, trước khi các anh đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ không nói gì cả."
Kể từ khi Ngô Minh bị người của Phòng Điều tra Tội phạm Đặc biệt bắt đi, ngay cả chiếc điện thoại di động trên người cũng bị tịch thu.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại cho vợ mình là Lý Ngư, nói với cô ấy rằng, chuyện ly hôn ở Cục Dân chính có lẽ phải hoãn lại.
Dù sao, đám người trước mắt này nhìn qua không phải là hạng dễ đối phó gì, có trời mới biết những năm qua, khi Ngô Văn Thanh biến mất, rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho hắn.
Thấy Ngô Minh lại rơi vào im lặng, sắc mặt hai nhân viên thẩm vấn đều có chút khó coi.
Họ hiển nhiên không ngờ một gã có lý lịch bình thường như Ngô Minh, lại là một khúc xương cứng khó gặm như vậy.
"Nếu anh không chịu thành thật khai báo, vậy thì anh cứ ở đây một mình đi."
"Trước khi anh khai báo xong vấn đề của mình, đừng hòng gọi được một cuộc điện thoại nào từ đây."
Hai nhân viên thẩm vấn nói xong, đóng sầm cửa bỏ đi, chỉ để lại Ngô Minh im lặng không nói gì trong phòng thẩm vấn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận