Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 81: Full

Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Dịch) (Đã Full)

  • 196 lượt xem
  • 5603 chữ
  • 2025-01-19 12:49:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ô Mạn Ti rất nhanh liền gặp được Phương Cẩm An.

Trừ Phương Cẩm An ra, còn có hai người hắn không có nghĩ tới.

Phu nhân Hoàng Phủ Cực Tiễn Xuyến Nhi, cùng nữ nhi bọn họ vừa sinh ra không lâu.

Đây là đã xong biện pháp cứng rắn, giờ thì đến mềm, muốn sử dụng bọn hắn để lay động ý chí của mình, để mình ngoan ngoãn nghe theo sai bảo phải không. Ô Mạn Ti suy nghĩ, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường. Không cần phải nói, Phương Cẩm An tốn công tốn sức như vậy, bất quá là muốn hắn trị bệnh cho nàng, giúp đỡ nàng thuận lợi sinh nở. Nhưng hắn dám giúp, nàng dám dùng sao?

"Tiểu Ô Tử, sao thấy sư mẫu của ngươi cũng không biết ân cần thăm hỏi sao?" Phương Cẩm An vẻ mặt ôn hoà.

Ô Mạn Ti ngẩng đầu không nói một lời.

Phương Cẩm An thật sự cũng không tức giận, ngược lại còn vẫy tay với hắn: "Đến đây, thăm tiểu sư muội của ngươi một chút nào."

Ô Mạn Ti vốn còn muốn không để ý tới, nhưng nghe đến này thanh âm ê a của hài nhi, quỷ thần xui khiến, hắn lại đi tới.

Vừa mới đầy tháng, hài nhi nho nhỏ còn chưa có nẩy nở, cũng không dễ nhìn. Thế nhưng vẫn là có thể nhìn ra lông mày vô cùng giống Hoàng Phủ Cực, có vẻ khờ khạo ngây ngốc.

"Đã quen với chết chóc, rất lâu chưa từng thấy sinh mạng mới rồi." Phương Cẩm An lại nói.

Ánh mắt vốn nhu hòa hai phần của Ô Mạn Ti lập tức lại biến thành nguội lạnh: "Ta được gọi là bại tướng dưới tay quân hầu, muốn chém giết muốn róc thịt, tùy ý đi; theo ý của ngươi đi., không cần nói nhảm."

"Ta chỉ là có chút cảm khái," Phương Cẩm An cười cười: "Ngày trước, tộc than đá đã từng vô cùng cường đại, trên dưới Bắc Cương cao thấp đều phục tùng dưới loan đao của các ngươi. Mà cho tới bây giờ, mắt thấy chỉ còn lại có một nam đinh là ngươi, mà ngươi cũng muốn chết, vậy trên đời này sẽ không còn không tân sinh và tương lai của tộc than đá nữa. Thế sự biến hóa thất thường, không còn lại gì cả."

"Biến hóa không tưởng tượng được? Còn không phải do Phương gia ngươi ban tặng?" Ô Mạn Ti cười lạnh nói: "Và các tộc nhân của ta, sẽ ở trên trời chờ ngươi. Trong lòng quân hầu chắc hẳn cũng rõ ràng, thân thể của ngươi đang càng ngày càng suy yếu, huyết mạch Phương gia, cũng không cách nào nghênh đón tân sinh!"

Phương Cẩm An lại không hề tức giận, còn dí dỏm giơ tay chọt trán Ô Mạn Ti: "Hẹp, quá hẹp rồi. Trong mắt của ta, Phương gia chúng ta sớm đã nghênh đón tân sinh, không, là Vĩnh Sinh."

Nàng phóng khoáng mà vung tay lên: "Ngươi xem, dưới gầm trời này, có người nào không biết Phương Gia ta. Đạo nghĩa của liệt tổ liệt tông Phương Gia ta được thế nhân kế thừa, phát dương quang đại. Trăm ngàn năm sau, phía trên sách sử tất có một chỗ cho Phương Gia ta cắm dùi. Cho nên, Phương Gia ta còn có cái gì tiếc nuối đâu."

"Mà tộc than đá các ngươi." Nàng cười khinh thường: "Chỉ cần ta nguyện ý, không chỉ có thể làm ngươi lập tức biến mất, còn có thể làm cho tổ tiên đã yên giấc ở Bắc Cương của ngươi biến thành sa mạc không còn một ngọn cỏ, khiến Bắc Cương mênh mông này, không, thậm chí dưới gầm trời này, không có người nào biết đến tộc than đá là cái gì -- Thần Minh của các ngươi, lịch sử của các ngươi, hỉ nộ ái ố của các ngươi, hết thảy tất cả của các ngươi, sẽ như chưa từng xuất hiện ở trên đời này."

Lời này khiến Ô Mạn Ti không cách nào bình tĩnh nổi: "Ngươi dám!"

"Ta sao lại không dám?" Phương Cẩm An lười biếng ngồi xuống, thoải mái ung dung mà nhìn hắn nói: "Dù sao thì ngươi cũng muốn chết, các ngươi lại không có lực đánh trả, ta tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm."

Ô Mạn Ti nhìn nàng, mắt như muốn nứt ra.

Phương Cẩm An lại thở dài: "Đổi góc độ mà nói, cả đời này của ngươi thật đúng là bi kịch mà. Bởi vì phương hướng ngươi phấn đấu, căn bản chính là sai rồi, cho dù giết một mình ta, Phương Gia ta, vẫn là thiên thu vạn đại. Nếu nói cách làm chính xác, phải là chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, sau đó sinh sôi nẩy nở, phát triển đại tộc, ngóc đầu trở lại mới phải. Cái thế giới này, chung quy là thuộc về người thắng. . ."

"Đủ rồi!" Ô Mạn Ti hét to ngắt lời nàng.

Hắn nhắm chặt mắt lại, giãy giụa một phen, rốt cuộc nói: "Chỉ cần ngươi chịu thả ta đi, ta nguyện trị bệnh cho ngươi, đến ngày ngươi sinh hạ hài tử luôn."

Phương Cẩm An tươi cười rạng rỡ, còn xoa xoa đầu hắn: "Đây mới là đứa bé ngoan!"

Giống như nhìn thấu tâm tư hắn, nàng lại thêm một câu: "Không có chuyện gì, tỷ không sợ ngày ngươi ngóc đầu trở lại đâu!"

Từ đó Ô Mạn Ti liền lưu lại bên cạnh Phương Cẩm An. Nhưng ngoại trừ Phương Cẩm An, những người khác đối với hắn vẫn là nghi kị trùng trùng điệp điệp. Cho nên ngoại trừ đề cao cảnh giác, cũng không cho Ô Mạn Ti và Triệu Giai Giai đổi thân thể về.

Hết lần này tới lần khác ba tháng đầu trạng thái của Phương Cẩm An không hề tệ, trên cơ bản không có xuất hiện vấn đề gì quá lớn. Mà kể từ khi Ô Mạn Ti đến, sau khi dựa theo phương thuốc và thực đơn mà hắn sửa đổi, Phương Cẩm An tinh thần càng ngày càng tệ, các triệu chứng như choáng váng đầu, mệt mỏi, chân tay phù nề cũng bắt đầu xuất hiện.

Lý Ức là mẫn cảm nhất, "Nhất định là yêu nhân Ô Mạn Ti này làm hại, nhất định là hắn! Có ai không kéo ra ngoài cho ta. . ." Hắn gào thét.

"Trước đây nàng là do phấn khích quá độ, giống như hồi quang phản chiếu, đem toàn bộ nguyên khí tinh phách ngưng tụ mà thôi, kiên trì như vậy không trụ nổi đến ngày sinh đâu! Ta hiện tại làm cho nàng trầm tĩnh lại tế thủy trường lưu [1] (*sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu) ngươi hiểu hay không, hiểu hay không hả!" Ô Mạn Ti không chút khách khí rống trở về.

[1] tế thủy trường lưu: sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu

Xung đột như thế thường xuyên diễn ra. Cũng may có Hoàng Phủ Cực đồng ý với Ô Mạn Ti, có hắn đảm bảo cho Ô Mạn Ti, Lý Ức mới miễn cưỡng tin tưởng.

Khi mang thai được sáu tháng, bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ, tình huống của Phương Cẩm An càng không tốt. Thai nhi càng lúc càng lớn, mà nàng lại càng ngày càng gầy. Phiền toái nhất chính là nàng vẫn không thể ăn bất cứ thứ gì. Thai nhi cần dinh dưỡng, nàng cũng đói, nhưng chính là không thể ăn thoải mái. Cảm thụ này chỉ có nàng tự mình biết. Một người kiên cường như vậy, rốt cuộc nhịn không được ôm Lý Ức khóc rống: "Ta thật sự rất đói. . ."

Lý Ức hận không thể chịu khổ thay cho nàng. "Nương nương ăn được ít hay nhiều, thì các ngươi cứ theo trọng lượng vàng mà tính." Hắn tự mình truyền quản sự Ngự Thiện Phòng dặn dò. Vừa rống Ô Mạn Ti và Hoàng Phủ Cực: "Các ngươi mau nghĩ một chút biện pháp đi, nghĩ một chút biện pháp!"

"Biện pháp sao, cũng không phải là không có. . ." Ô Mạn Ti sờ sờ cằm suy nghĩ.

Rất nhanh Ô Mạn Ti liền trình món đồ ăn mới lên trước mặt bọn họ: "Đây là ta kết hợp Vu thuật Nam Cương suy nghĩ ra được, có đầy đủ chất dinh dưỡng, lại không quá xung khắc với bệnh của nương nương."

"Thật không, thật không?" Phương Cẩm An xoa xoa tay hai mắt sáng lên nhìn chén đồ ăn trước mặt, nước miếng mắt thấy đã muốn rơi xuống: "Nhanh cho ta ăn, cho ta ăn!"

"Đầu tiên phải nói rõ, nhìn không được ngon mắt đâu." Ô Mạn Ti ho khan nói.

Tạ Tụ trước cầm đũa, mở chén đồ ăn ra-- hiện tại nàng tự mình đảm đương nhiệm vụ thử đồ ăn cho Phương Cẩm An, Phương Cẩm An uống hay ăn trước phải đi qua miệng của nàng đã.

Lúc cái nắp đậy trên chén đồ ăn được mở ra trong ánh mắt chờ đợi của mọi người. Tay Tạ Tụ run một cái, thiếu chút nữa đã đập cái nắp xuống. Tất cả mọi người khi nhìn thấy thứ đồ vật trong chén này đều hít vào một hơi. Phương Cẩm An càng là ngẹo đầu, nôn khan ra tiếng-- trong chén đồ ăn, là một đống con trắng trắng mập mập, rõ ràng, rõ ràng là giòi mà!

"Đây không phải là giòi, chỉ là một loại côn trùng sinh trưởng ở bên trong thân cây. Cầm rất nhiều dược liệu cho ăn mới sinh ra, không chỉ có không bẩn, ngược lại là đại bổ." Ô Mạn Ti vội vàng giải thích.

"Rõ ràng chính là giòi." Phương Cẩm An nhờ Lý Ức vỗ lưng, mới thở nổi: "Bảo Bảo của ta cũng bị ngươi hù sợ! Bảo Bảo không sợ, không sợ. . ."

"Thật không phải mà." Ô Mạn Ti nghiêng đầu nói: "Mà cho dù là thật, vì hài nhi trong bụng, ngươi cũng phải ăn thôi!"

"Không có thứ khác à." Lý Ức sắc mặt tái xanh. Vừa rồi hắn thậm chí còn muốn đánh người đó.

Ô Mạn Ti nhíu mày: "Không nên để ý đến bề ngoài nhìn trông có ngon mắt hay không, cho dù là một đoá hoa, ăn vào trong miệng cũng không phải nhai đến nhão nhoẹt à."

"Nhanh ăn đi." Hắn khuyên Phương Cẩm An: "Mặc dù là hấp, hương vị hẳn là không tệ. Nhắm mắt lại ăn đi!"

Phương Cẩm An khẽ cắn môi, nhìn Lý Ức. Lý Ức cũng vẻ mặt xoắn xuýt mà nhận lấy chiếc đũa, dằn lòng kẹp lên một con, đưa đến bên miệng nàng.

"Ta bỗng nhiên nhớ tới, " Phương Cẩm An lại nói: "La thúc nói với ta, lúc đại chiến ở Lam Sơn, bọn họ bị vây nhốt nhiều ngày, không có lương thực, có người còn bắt dòi sinh ra trên vết thương của mình ăn. . ."

Lý Ức tay run một cái, giòi này, a không, côn trùng, thiếu chút nữa đã rơi trên bụng Phương Cẩm An.

"Người tự suy nghĩ một chút là được rồi, còn nói ra làm chi vậy!" Tạ Tụ đỡ trán -- hình ảnh này cứ xoay quanh trong đầu mà không đi.

"Không có việc gì, bọn họ ăn được, ta cũng ăn được," Phương Cẩm An nổi lên dũng khí: "Đến đây đi." Nàng há to miệng.

"Như thế nào, cũng ngon mà, ăn vào trong miệng đều giống nhau thôi." Ô Mạn Ti cười tủm tỉm nói.

"A..., mềm mại trơn bóng tất cả đều là nước, thật buồn nôn. . ." Phương Cẩm An cố gắng nuốt xuống.

Tạ Tụ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại: "Không thể bảo Ngự Thiện Phòng xử lý thứ này à, nói thí dụ như băm thành thịt rồi cho vào miệng?"

Lý Ức cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, tiểu tử ngươi là cố ý phải không? Có ai không kéo ra ngoài cho ta. . . "

"Oan uổng!" Ô Mạn Ti nhanh chóng kêu to: "Loại côn trùng này tốt nhất là ăn nguyên con, càng ít chế biến càng tốt! Băm rồi ăn thì chất dinh dưỡng bị giảm đi nhiều lắm!"

"Được rồi được rồi, có ăn là được rồi." Phương Cẩm An khuyên nhủ. Nàng thích nghi nhanh chóng, miệng bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan.

Sau đó, Ô Mạn Ti liền không ngừng lấy ra các loại côn trùng kỳ kỳ quái quái cho Phương Cẩm An ăn. Thật đúng là làm cho nàng không có đói bụng như vậy nữa.

Đồ ăn giải quyết xong, một vấn đề nghiêm trọng khác là làn da của nàng. Làn da mỏng manh của nàng vốn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn, hiện tại những thứ nguy hiểm tiềm ẩn này đã bùng phát từng cái một. Sưng vù, ngứa, cả người đau đớn, vỡ khi bị chạm vào, hầu như không thể chạm vào giường. Phần da thịt trên bụng còn khủng khiếp hơn, khi thai nhi phát triển bụng to lên, người nào có thai đều sẽ bị rạn, mà nàng, là trực tiếp nứt toác.

Hiện tại ngủ ngon giấc đối với nàng mà nói đều là xa xỉ. Sau khi ngủ dậy, trên đệm chăn vết máu loang lổ.

Lý Ức lại sầu bạc không ít tóc. Hắn bây giờ muốn ôm nàng cũng không có cách nào ôm.

"Không có chuyện gì đâu, không phải quá đau. Vết thương trước kia còn nặng hơn bây giờ nhiều. Nhịn một chút là qua ngay thôi." Phương Cẩm An an ủi Lý Ức.

Cái này nàng còn có thể chịu được, cho nên Hoàng Phủ Cực và Ô Mạn Ti sẽ không chịu dùng thuốc. Hiện tại nàng dùng thuốc đương nhiên là càng ít càng tốt.

Như vậy mỗi một ngày đều là dày vò. Ngày từng ngày chống cự, thật vất vả chịu đựng được đến hơn bảy tháng.

Bầu không khí đông cung vốn đã căng thẳng. Mấy tháng chờ đợi lo lắng, khiến mỗi người đều là hình dung tiều tụy. Lý Ức vẫn là mỗi ngày xử lý chính vụ. Nhưng đám quần thần đều là không ngừng kêu khổ. Một sai lầm nho nhỏ cũng sẽ bị phạt nặng, hắn nói “Thái tử phi của Cô đây dùng tính mạng mang thai hoàng tử, dẹp an xã tắc. Mà bọn ngươi ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, chẳng phải là tổn hại tính mạng của Thái Tử Phi, có khác gì cầm thú đâu. . ." Các loại lời nói nghiêm trọng đến không thể nghiêm trọng hơn.

Mà lo lắng của Tạ Tụ lại hoàn toàn khác: kiếp trước, Phương Cẩm An sẽ chết vào ngày mười ba tháng bảy. . . A, không, là bọn họ, nàng, Lý Ức, Phương Cẩm An, đều đã chết vào ngày đó. . . Vận mệnh cho dù có chuyển biến thế nào, nhưng mà, ai có thể bảo đảm nó sẽ không trở về điểm kết thúc kia, đồng thời cũng là điểm xuất phát chứ? Tạ Tụ cho dù đã có hôn ước với Sở Loan, chuẩn bị đợi Phương Cẩm An sinh xong là thành hôn, nhưng đối với kiếp trước kiếp này, nàng vẫn có một chút nho nhỏ không dám tin.

Mùng hai tháng bảy, là sinh nhật Phương Cẩm An. Thân thể nàng như vậy, tự nhiên không có cách nào tổ chức lớn. Sùng Nguyên Đế tự mình xuất cung đến chùa cầu phúc cho nàng, còn ban thưởng tên cho đôi bạn nhỏ vẫn chưa ra đời.

Lý Tấn, Lý Chiêu. Ngụ ý hầu tước Phương thị Tấn Dương của bọn hắn.

Phương Cẩm An cười khúc khích: "Bệ hạ có lòng. Tấn là bé trai, Chiêu là bé gái, nếu tất cả đều là bé trai cũng có thể. Nhưng, nếu như tất cả đều là bé gái, bệ hạ nhất định sẽ rất thất vọng đấy."

"Sẽ không đâu." Lý Ức sờ sờ tóc nàng: "Đừng nghĩ lung tung về nhưng thứ có hay không có." Lại nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, làm như thế nào để chúc mừng sinh nhật nàng đây. . ."

"Ta không muốn chúc mừng sinh nhật!" Phương Cẩm An vội ngắt lời hắn: "Ta mới không cần chúc mừng sinh nhật, lại già thêm một tuổi, ô ô, vốn là lớn hơn chàng nhiều như vậy, bây giờ còn khó coi như vậy." Nói xong bưng kín mặt mình. Mới có mấy tháng thôi, mà nàng đã gầy thành xương bọc da, da thịt xanh trắng quỷ dị, ở trên còn lốm đốm lấm tấm, còn có nếp nhăn. . . Ngay cả nàng còn không nhìn nổi dáng vẻ của mình nữa là.

Lý Ức ôn nhu kéo tay của nàng xuống: "Không, cho dù nhìn nàng bây giờ thì cũng không có gì là không xinh đẹp. Còn nữa, ta đi theo Sở Loan học Lưu Hoa kiếm pháp của nhà nàng đó, múa cho nàng xem được không?"

"Thật sao?" Phương Cẩm An nghe xong cực kỳ vui mừng: "Đương nhiên là muốn!"

Lý Ức liền vỗ vỗ tay, rất nhanh, đám cung nhân liền mang tới đến mấy cây hoa hồng vừa cao vừa tươi tốt. Lý Ức mang kiếm tới, xoay người lại tung lên, một rừng mưa hoa tung bay đầy trời.

Tấn Nguyên Phương thị ngoài biểu diễn võ thuật, còn thiên về ca múa. Lưu Hoa kiếm pháp này chính là được thiết kế đặc biệt, vũ kỹ và kiếm pháp hợp nhất, nam nhi Phương gia múa cho người trong lòng xem. Cũng không biết Lý Ức luyện bao lâu, múa cũng ra dáng ra vẻ, kiếm quang và cánh hoa cùng bay lên, trong hoa ảnh dáng người cường tráng qua lại như con thoi, quả thực rất tuyệt vời. Phương Cẩm An nhìn cao hứng, không khỏi liền để tay vào trong miệng, thổi ra một tiếng huýt sáo.

Nhưng lúc này hơi dùng sức, không nghĩ qua liền ôm bụng rồi. "Ôi." Nàng nâng bụng gọi một tiếng.

Lý Ức lập tức ngừng lại."Làm sao vậy?" Hắn bối rối hỏi nàng.

"Không có chuyện gì." Phương Cẩm An lắc đầu: "Bảo Bảo đá ta một cước."

Nếu xảy ra ở trên người người khác đây đều là việc vui, thế nhưng ở trên người Phương Cẩm An, đây là bị thương không nhẹ. Lý Ức vội khẩn trương nhìn bụng dưới của nàng.

Quả nhiên, một đường bị nứt căng ra còn chảy máu. Hiện tại bụng dưới của nàng đã vô cùng thê thảm.

"Sức lực ngược lại khá lớn." Phương Cẩm An bởi vì đau đớn mà thở phì phò, nhưng vẻ mặt vẫn rất vui mừng: "Chàng đoán là Lý Tấn đá ta hay là Lý Chiêu?"

Lý Ức trầm mặc, miễn cưỡng cười cười nói: "Ta đi ra ngoài trước."

Hắn bước đi ra ngoài, nhưng đi đến cửa đại điện hắn cũng không nhịn được nữa, một quyền nặng nề nện ở trên tường.

"Điện hạ!" Sở Loan đứng ở một bên thấy một màn như vậy, bước lên phía trước khuyên nhủ: "Mời Điện hạ bảo trọng ngọc thể!"

"Cô bảo trọng có tác dụng gì." Lý Ức chống đầu ở trên tường thấp giọng nói: "Có tác dụng gì chứ. . . Ta cái gì cũng không thể làm. . ."

Sở Loan nhắm mắt: "Nương nương nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, trời xanh phù hộ, nương nương nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!"

Nhưng mà vài ngày sau, Phương Cẩm An bắt đầu lâm vào thời gian ngủ mê man.

Vốn nàng kiên trì, mỗi ngày bảo trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi. Thế nhưng hiện tại, nàng mặc dù cố tình chèo chống, cũng không còn khí lực chống đỡ nổi thân thể của mình. Bất luận kẻ nào nhìn dáng vẻ của nàng, cũng không nhịn được nghĩ đến bốn chữ dầu hết đèn tắt.

Hoàng Phủ Cực uyển chuyển biểu đạt, đã làm hết khả năng, còn lại chỉ có nghe thiên mệnh.

Lý Ức bắt đầu không để ý tới triều chính, không kể ngày đêm ở bên cạnh nàng.

"Ta không sao. Chàng đi mau đi." Phương Cẩm An khi tỉnh lại sẽ đuổi hắn đi.

Lý Ức cũng dứt khoát gật đầu: "Được."

Sau đó sau một nén hương, hắn lại quay lại.

Phương Cẩm An dĩ nhiên lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.

Ngày mười ba tháng bảy ngày ấy, Tạ Tụ sáng sớm thức dậy liền cảm thấy mí mắt nhảy nhảy, tâm thần có chút không tập trung. Bởi vậy ngày hôm đó nàng đi tới chỗ Phương Cẩm An sớm hơn mọi khi. Lý Ức vẫn còn ở đó, nhìn bộ dáng kia, xác thật một đêm không ngủ. Mà dáng vẻ Phương Cẩm An, cũng càng tệ hơn trước kia. Tạ Tụ muốn an ủi Lý Ức, nhưng lại cảm thấy trong lòng của mình cũng đè nén nặng nề, căn bản nói không nên lời.

Không bao lâu Ô Mạn Ti cũng tới, Hoàng Phủ Cực còn chưa tới -- nữ nhi của hắn hai ngày nay bị tiêu chảy, hắn không thể không quan tâm nhiều hơn chút ít. Vả lại Phương Cẩm An nơi đây, hắn tự nghĩ thật sự là không có cái gì có thể làm nữa.

Trong phòng một mảnh nặng nề. Ba người cùng nhau ngơ ngác nhìn Phương Cẩm An. Thẳng đến khi Phương Cẩm An tự mình tỉnh lại, đuổi Lý Ức đi.

Tạ Tụ vội vàng chuẩn bị thức ăn cho Phương Cẩm An, chỉ thấy Ô Mạn Ti bỗng nhiên nằm ở bên tai Phương Cẩm An không biết nói mấy thứ gì đó. Phương Cẩm An giống như suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi nhẹ gật đầu, cũng cùng hắn kề tai nói nhỏ.

"Nói thầm cái gì đó?" Tạ Tụ hỏi.

Ô Mạn Ti cười cười, nói với đám cung nhân: "Đưa thêm vào mấy chậu nước ấm."

Đám cung nhân theo lời lo liệu. Trong phòng hơi nước mờ mịt nóng hầm hập, làm cho người ta không khỏi có chút khô nóng. Ô Mạn Ti nhíu mi, nói với mấy cung nhân: "Nóng quá, tránh xa ra một chút."

Đám cung nhân không nghi ngờ gì, nhao nhao lui tán.

"Tiểu Tạ, ngươi đi tới bàn trang điểm của ta lấy vòng ngọc trai bảy màu tới đây." Phương Cẩm An cũng dặn dò Tạ Tụ.

Tạ Tụ cất bước đi lấy.

Mới vừa đi ba bốn bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang lên từ phía sau, xoay người nhìn lại, một đường hàng rào dây thép không biết từ chỗ nào làm được vắt ngang cả căn phòng, ngăn cách Phương Cẩm An, Ô Mạn Ti và những người khác.

"Đây, đây là xảy ra chuyện gì?" Tạ Tụ kinh hãi. Cung nhân khác cũng nhao nhao xông tới, nhưng mà hàng rào này vô cùng bền chắc, dù bọn họ có làm như thế nào cũng không chút lắc lư.

"Đây là cơ quan bảo vệ nương nương. Cơ quan trên giường, như thế nào liền. . ." Một cung nhân kinh nghi nói.

Cách hàng rào, Tạ Tụ nhìn thấy Ô Mạn Ti phủ một cái khăn tay lên miệng mũi Phương Cẩm An, Phương Cẩm An liền lâm vào hôn mê.

"Ô Mạn Ti, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Tạ Tụ vỗ hàng rào hô.

"Xuỵt, đừng quấy rầy." Ô Mạn Ti nhìn cũng không nhìn nàng, chỉ nhanh nhẹn mở ra cái rương tùy thân, lấy ra một đôi bao tay sáng long lanh mang vào, lại cầm lên một con dao nhỏ vô cùng bén.

Sau đó cầm con dao kia khoa tay múa chân trên bụng Phương Cẩm An.

Tạ Tụ mắt thấy cảnh này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng: "Ô Mạn Ti, ngươi cái tên điên này, ngươi mau dừng lại!"

Nhưng Ô Mạn Ti đã khoa tay múa chân xong rồi, không chút do dự mà vạch quần áo Phương Cẩm An ra, vững vàng một đao đi xuống!

Vào lúc này Lý Ức và Sở Loan gần như đồng thời xông vào, lại cùng lúc xuất ra lực đạo toàn thân, giống như hai con mãnh hổ, phóng tới hàng rào này.

Bốn vách tường cũng thoáng dao động, thế nhưng cũng không có ích lợi gì. Tấm hàng rào kia vẫn một mực chia căn phòng làm hai thế giới. Một thế giới, là người đứng xem mắt muốn nứt ra, mà một thế giới khác, Ô Mạn Ti ở một trong máu đen móc ra một đôi chân nhỏ núc ních, nhấc lên -- sau đó Tạ Tụ chợt nghe thấy tiếng khóc yếu ớt giống như mèo nhỏ kêu.

Trong nháy mắt lại là một đứa nữa, còn có máu kéo theo một chuỗi đồ vật. . .

Sở Loan vốn vốn chuẩn bị đi ra ngoài từ nóc nhà nghĩ biện pháp mở đường, thấy cảnh này, thì kinh hãi không dời nổi bước chân.

Mà Lý Ức, đã co quắp ngã xuống đất.

Ô Mạn Ti động tác cực nhanh. Để hai vật nhỏ ở một bên, quay đầu hắn đã xe chỉ luồn kim, tỉ mỉ may vá trên bụng Phương Cẩm An.

Đám người từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, hắn đã sắp may xong rồi. Lại lấy thuốc đắp lên, cầm vải mịn băng bó lại, lại cho Phương Cẩm An ăn thứ gì không biết, lúc này mới lạnh nhạt nhìn mọi người: "Tốt rồi, đã xong."

"Trước khi ta thu lại cơ quan, xin chư vị gắng giữ tỉnh táo." Ô Mạn Ti vừa ung dung lau chùi thân thể cho hai vật nhỏ vừa nói: "Cơ thể của nương nương, không đủ sức để tiếp tục mang thai nữa. Thai nhi lớn như bây giờ, rời khỏi cơ thể mẫu thân cũng có thể sống tốt. Hiện tại nhìn qua, mẫu tử đều bình yên. . ."

"Mau mở ra!" Tạ Tụ rít lên một tiếng, ngắt lời hắn.

Ô Mạn Ti lúc này mới ấn cơ quan, hàng rào này chậm rãi tan biến ở hai bên vách tường.

Lý Ức tê liệt ngã xuống giờ giống như cá chép nhảy lên, vọt tới bên cạnh Phương Cẩm An. Nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập của nàng, cũng may, coi như vững vàng.

Chợt Lý Ức quay người lại, một quyền vung lên mặt Ô Mạn Ti.

Ô Mạn Ti nghiêng người ngã xuống, tránh thoát trong gang tấc: may mà sớm có phòng bị.

Nhưng hóa ra lại không phòng bị đủ, bị Tạ Tụ ở một bên xông lại túm tóc, ba ba ba chính là mấy cái bạt tai thật mạnh. Nàng vội vã muốn nhìn Phương Cẩm An và hài tử, mới buông hắn ra.

Sau đó lại là Sở Loan, ấn cánh tay hắn muốn ra tay ác độc. "Ta phi, Ngươi thèm đánh à! Phương Cẩm An lại xảy ra chuyện ta xem các ngươi làm sao bây giờ!" Ô Mạn Ti bụm lấy đầu nói.

Sở Loan thật vất vả mới khống chế chính mình. Quay đầu chạy đi như bay, đi tìm Hoàng Phủ Cực.

Hắn trước nay chưa từng hoảng hốt như thế này, làm Hoàng Phủ Cực cho rằng Phương Cẩm An xảy ra bất trắc rồi. Đến Trường Phong điện, vừa nhìn, trong ngoài người đến người đi ầm ĩ, cũng không còn yên lặng trật tự như ngày xưa, hắn càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, cái mũi liền không nhịn được chua xót. Đợi đi vào tẩm điện, mùi máu tanh nồng đậm nhào vào trong mũi, lại nhìn Phương Cẩm An mặt không còn chút máu được Lý Ức ôm vào trong ngực, lý trí chưa kịp hình dung, dòng nước mắt nóng hổi liền đã tuôn ra từ hai mắt Hoàng Phủ Cực.

Hắn bi thống khóc rống, làm đám người Lý Ức vốn đang kinh hoảng quá độ hiểu lầm. Lập tức cả người Lý Ức cũng run lên.

May mà Ô Mạn Ti bị trói gô ở một bên thấy tình thế không ổn, vội vàng hô to: "Ta nói sư phụ người khóc cái gì mà ghê thế, nương nương không sao rồi, tốt rồi! Ngươi bắt mạch xong đi rồi khóc tiếp!"

Hoàng Phủ Cực nghe xong, sửng sốt một chút, vôi lau hai hai hàng nước mắt, đưa tay ấn lên mạch đập của Phương Cẩm An: "A, là khá tốt."

"Thật chứ?! Tính mạng nàng không còn đáng lo rồi phải không?!" Lý Ức bắt chặt cổ tay hắn, nắm đến hắn nhe răng nhếch miệng: "Đúng, tính mạng không lo, không lo!"

“Nàng lúc nào mới có thể tỉnh lại?" Lý Ức lại gấp gáp hỏi Hoàng Phủ Cực.

"Ngủ đủ rồi thì sẽ tỉnh. . . Ồ!" Hoàng Phủ Cực lúc này mới nhìn đến hai vật nhỏ đang được Tạ Tụ và đám cung nhân chăm sóc: "Đây đây đây, làm sao sinh ra rồi hả?! Chuyện xảy ra lúc nào?"

"Không phải sinh ra, là bị Ô Mạn Ti rạch bụng móc ra đấy." Tạ Tụ ôm ngực, chậm rãi nói. Nàng cơ hồ không có khí lực để nói chuyện.

"Cái gì?!" Hoàng Phủ Cực giờ mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vội xem bệnh, bắt mạch cho Phương Cẩm An, rôi lại phân biệt nhìn nhìn hai vật nhỏ: "Đây đây đây, Tiểu Ô Tử, ngươi được lắm đấy! Chuyện tốt bực này, ngươi thế nào cũng không nói trước một tiếng với sư phụ . . ."

"Chuyện tốt là thế nào! Hắn quả thực, quả thực," Tạ Tụ quả thực tìm không ra từ gì có thể hình dung Ô Mạn Ti: "Phát rồ!"

"Nhưng cũng chỉ có ta đây phát rồ mới có thể cứu nàng." Ô Mạn Ti giãy giụa một chút nói: "Còn không mau cởi dây cho ta!"

Sở Loan mặt lạnh làm như không nghe thấy.

Đang lúc kêu loạn um sùm, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: "Bệ hạ giá lâm!"

Thì ra Đông cung lúc này hỗn loạn, sớm đã được truyền đến ngự tiền Sùng Nguyên Đế. Sùng Nguyên Đế làm sao chờ được, lập tức ngự giá đích thân tới.

Nhưng Lý Ức vẫn ôm Phương Cẩm An không nhúc nhích. Đám cung nhân mời mấy lần cũng không có phản ứng. Tạ Tụ biết rõ hắn thật sự bị chấn động quá lớn, đành phải chủ trì cục diện - cũng không có tiền lệ Hoàng Tôn vừa ra đời Hoàng Đế liền đích thân đến thăm đâu đấy. Những thứ khác không nói, đứa bé không đủ tháng sinh ra như vậy, làm sao có thể ôm ra gió? Đây chính là Phương Cẩm An liều mạng sinh ra, Tạ Tụ nửa điểm cũng không dám qua loa.

Bởi vậy lúc Sùng Nguyên Đế đến, lại không thấy được tôn nhi của mình. Sùng Nguyên Đế cho dù thế nào cũng không yên lòng, cuối cùng đành ôm hài tử đến cửa tẩm điện, hơi mở cửa, để Sùng Nguyên Đế nhìn nhìn từ trong khe cửa.

Sự thể như vậy, đặt ở trên người khác dĩ nhiên có thể tính là quá mức bất kính. Sùng Nguyên Đế lại không nhận ra, chỉ vui mừng hỏi Tạ Tụ: "Đứa nào là tôn nhi, đứa nào là tôn nữ? Là tôn nhi là lớn, hay là tôn nữ là lớn?"

"Ây. . ." Tạ Tụ thế này mới ý thức được, ầm ĩ cả buổi, lại cũng quên vụ này rồi.

Vội mở tã lót nhìn: quả thật là Long Phượng Thai. Nhưng mà đứa nào lớn đứa nào nhỏ? Vẫn là Ô Mạn Ti trợn trắng mắt nói: "Khi đó chỉ vội vàng cứu mạng Phương Cẩm An, ở đâu còn nhớ được nhìn trống mái. . . Ho khan một cái, nam nữ."

Tạ Tụ chỉ có thể tự mình định thôi, xoay người đi bẩm báo Sùng Nguyên Đế: "Hoàng tử làm trưởng, Hoàng nữ làm thứ."

"Rất tốt, rất tốt!" Sùng Nguyên Đế cười híp cả mắt: "Chiếu cố Thái Tử Phi thật tốt!"

Lúc Đông cung từ trong hỗn loạn khôi phục lại trật tự, Phương Cẩm An cũng coi như từ trong mê ngủ lặng lẽ mở mắt -- nàng mà không thức tỉnh thì Lý Ức đã muốn sống sờ sờ mà lột da Ô Mạn Ti.

Lúc này vừa tỉnh chỉ cảm thấy bụng dưới đau dữ dội, động cũng không dám động. Mà Lý Ức ở trước mắt, nhìn môi nàng mấp máy, đúng là nói không ra lời.

Nàng rất nhanh nhớ tới đã xảy ra chuyện gì. Ô Mạn Ti tiểu tử này, là cố ý a. Hắn nói với nàng muốn dùng phương pháp mở bụng, nàng cũng đồng ý, nhưng nàng không nghĩ tới hắn một giây sau sẽ dùng khăn tay ngâm nước thuốc làm nàng hôn mê, nàng không phòng bị chút nào!

Nhưng lúc này đương nhiên không phải lúc truy cứu. Phương Cẩm An không kịp chờ đợi nhìn bốn phía: "Bảo Bảo. . ."

"Ở đây này." Tạ Tụ vội vàng cùng với đám cung nhân rón rén ôm hai vật nhỏ qua: "Không đủ tháng sinh, hơi yếu nhỏ, nhưng không có gì đáng ngại, dưỡng dưỡng rồi sẽ tốt thôi. Đây là Hoàng tử, đây là Công chúa. Cũng không biết đứa nào sinh ra trước, đều do Ô Mạn Ti."

Phương Cẩm An quan sát tỉ mỉ bọn chúng: cái gì gọi là hơi yếu nhỏ, rõ ràng là, rõ ràng là hai con chuột nhỏ! Nàng chỉ cảm thấy một hồi ủy khuất, gần như muốn khóc lên: "Người ta vất vả lắm mới sinh ra, sao lại xấu như vậy!"

Có lẽ phát giác được mẫu thân ghét bỏ, hai vật nhỏ cũng cùng nhau nhỏ giọng khóc lên. Phương Cẩm An lập tức lại đau lòng không thôi: "A, tại sao khóc, không khóc không khóc, mẫu thân không tốt, mẫu thân không nên nói các con xấu. . . "

Nàng giãy giụa đưa tay ôm ôm bọn chúng, Lý Ức sợ nàng đụng đến vết thương trên người, vội một tay ôm nàng, một tay ôm hai vật nhỏ qua. Từ lúc hai vật nhỏ sinh ra thì đây là lần đầu tiên Lý Ức thân cận với bọn chúng. Hai vật nhỏ cũng vô cùng nghe lời, rất nhanh liền ngừng khóc, nhìn chằm chằm hắn đến ngây người.

"Bọn chúng thật giống chàng!" Phương Cẩm An càng ngày càng có tinh thần, trên người cũng cảm thấy không có khó chịu như vậy nữa. Nhịn không được lần lượt hôn phụ tử ba người một cái.

Lý Ức lúc này mới hít sâu một hơi, trong đôi mắt có chút thần thái. Hắn cũng rốt cuộc có thể nói chuyện rồi: "An An, cảm ơn nàng."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top