- Cái gì??- Cô nữ sinh hét lên sửng sốt nhưng lập tức tự bịt miệng . Chú chim trong vòm lá giật mình đã bay đi mất.
Khắp nơi trong học viện Across đều đang xầm xì bàn tán về một tin đồn chấn động "Một nam sinh mới nhập học năm nay đã trở thành vệ sĩ mới của Nữ hoàng!"
- Có thể là ai? – Những giọng nói thì thào tranh luận, rõ là một sự việc gây shock, nhưng mọi người đều biết cần phải kín miệng và nhỏ to trong bí mật.
- Chưa chắc là sự thật, tin đồn thôi mà ! – Có kẻ vẫn đầy hoài nghi
- Tin vịt hay sự thật thì "cô ta" xuất hiện sẽ rõ ngay. Mình chỉ không biết nếu là thật thì Zan, hắn sẽ bị trục xuất hay "cô ta" có hai vệ sĩ? Tò mò hết sức!
- Zan là kẻ đáng sợ - Một nữ sinh nổi da gà khi nghe đến cái tên ấy
- Nhưng cuốn hút vô cùng! – Một cô khác khẳng định, đầy ưu ái.
Và tin đồn đã được chờ để chứng thực trước khi Nữ hoàng đến trường, sáng hôm đó. Một cảnh tượng mang ấn tượng mạnh khi chiếc siêu xe của Nữ hoàng tiến vào từ cổng. Ở mọi dãy nhà nhìn được ra cổng, sinh viên đứng chật kín ngoài hành lang. Trên sân trường, sinh viên cũng đứng thành những khóm lớn để chờ đợi một điều còn là ẩn số. Màu trắng đen đơn giản nhưng thanh lịch của đồng phục như giăng kín khối học viện. Y hệt một cuộc biểu tình trong câm lặng.
Và mọi ánh mắt thăm dò đều đổ dồn vào con xe nhuốm màu đen tuyền sáng loáng. Chiếc xe trở thành tâm điểm của buổi tiệc đông nghẹt nhưng lặng tờ, lại được bắt sáng bởi ánh mặt trời rực rỡ sớm mai càng trở nên nổi bật đặc biệt.
Khi chiếc xế hộp đen dừng trước nhà để xe, có riêng một ô trống cho xe Nữ hoàng, thì mọi kẻ đang hướng con mắt tò mò vào đều nín thở. Từ cửa cầm lái, chàng trai trẻ với sơ mi trắng, giày converse xám cùng áo vest đồng phục trên tay.
Dáng vẻ lạnh lùng và thư thái, nam ninh bước vòng qua đồng ô tô, sang mở cửa xe bên kia. Chỉ khi từ trong xe, đôi cao gót sang trọng, tinh tế bước xuống cùng chiếc váy kiêu hãnh không thể lẫn giữa đám đông, khối học viện mới vỡ òa khỏi sự tĩnh lặng ngột ngạt. Tin đồn là thật!
Nữ hoàng thực sự đã thay vệ sĩ, và kẻ may mắn (hay đáng thương?) ấy đã được xác định, là Shin, sinh viên mới nhập trường năm nay khoa Kiến trúc.
Những tiếng bàn tán nổi rộ xôn xao bốn bề khối học viện, rồi đột nhiên ngưng bặt, khi một chiếc siêu xe khác xuất hiện từ cổng. Với màu trắng đục oai lạnh, nó lao tới với tốc độ xe đua, động cơ gầm rú nhưng êm tai, có vẻ kẻ cầm lái đang giận dữ điên cuồng!
Con xe trắng vừa phanh gấp lại, ngay sát đuôi con xe đen, tạo một thanh âm nhói tai, thì Zan đã lao ra khỏi xe như cơn gió dữ. Chỉ một giây để cậu xác định được mục tiêu. Con dao sắc ngọt trong tay phóng vụt tới, chỉ tích tắc Zan đã tiếp cận gần sát Shin.
Phản ứng lại sắc bén, Shin xoay người dùng lực khuỷu tay nện mạnh vào cổ tay kẻ tấn công. Con dao văng khỏi tay Zan, nhưng cánh tay rắn vừa vung lệch hướng, lập tức đã vung lên, xé toạc không khí. Quá nhanh khiến Shin lần này không kịp định hình, những chiếc lưỡi lam kẹp giữa những ngón tay Zan chỉ 1mm nữa sẽ xuyên ngay vào động mạch nơi cổ Shin! Nhưng Zan dừng khựng động tác vì một âm giọng ra lệnh cao vút:
- Dừng lại, Zan!
Đôi cao gót xoay ngang 90 độ, đôi mắt xanh biếc thong thả nhìn hai kẻ loài người cao lớn đang trực tấn công nhau. Zan hạ cánh tay xuống, nhưng vẫn ném vào Shin ánh nhìn đe dọa. Hai kẻ lênh khênh lần nữa lại mặt đối mặt, như có tia lửa bắn ra ở giữa. Shin lên tiếng trước, kiềm chế và điềm tĩnh hơn mọi lần gặp trước đó:
- Tôi chính thức trở thành người bảo vệ của Sara, từ giờ! Vì cùng mục đích, tôi mong một sự hợp tác hữu nghị, kể cả là không thật lòng.
Shin lịch sự đưa bàn tay ra trước, chờ một cái bắt tay hòa giải tạm thời, nhưng cậu cũng đoán trước là vô ích. Zan xem như không nghe thấy Shin nói, vẫn nhìn Shin hục hằn. Rồi đột ngột chuyển hướng, Zan nhìn Nữ hoàng, ánh mắt trở nên dịu lại, chờ đợi một lời giải thích. Những gì diễn ra đêm qua với Sara, Zan chưa hay biết.
- Hắn đúng! – cuối cùng Sara cũng mở lời, giọng lơ đãng – Ta đã chọn hắn làm kẻ bảo vệ. Trước mắt ngươi được nghỉ ngơi cho đến khi hồi phục.
Tim Zan nhói lên như vừa bị thứ sắc nhọn cứa qua.
- Cô chủ không thể làm thế - Giọng Zan khô khốc
- Quyền quyết định không thuộc về ngươi! – Sara vẫn thản nhiên. Cô không quan tâm cảm xúc bên trong kẻ hộ vệ, mà thực sự là cô cũng không làm cách nào hiểu được. Với cô, thêm một nô lệ không ảnh hưởng chút gì.
Đôi cao gót xoay mũi, Sara bước đi, vẫn vẻ khoan thai, kiêu hãnh thường có. Shin bước ngay sau, bỏ lại Zan trơ trọi. Ẩn sau cơn đau tê tái là nỗi buồn thảm hại của "thứ đồ chơi" đã bị thay thế. Zan cay đắng khi nhận ra mình chỉ như một món đồ chơi của vị chủ nhân cả thèm, dù cậu đã mang lòng yêu chủ nhân đến si tình.
Hàng trăm con mắt từ xung quanh hướng vào, soi xét, thích thú và cả thương hại. Rõ ràng hai kẻ hộ vệ của Nữ hoàng, cả cũ cả mới đều không ưa nhau. Điều đó hẳn sẽ gây nên nhiều điều thú vị ồn ào trong học viện luôn đầy rẫy sự bí hiểm này.
Con siêu xe trắng lao ra khỏi cổng học viện, vẫn với tốc độ chóng mặt như khi xuất hiện. Kẻ cầm lái không còn giữ được bình tĩnh. Phanh xe nơi bìa rừng âm u tĩnh mịch, tay Zan giữ chặt lồng ngực. Máu từ vết thương chưa lành miệng lại túa ra đã ướt vải áo. Nhưng nỗi đau này vẫn không bằng nỗi đau trong tâm can. Zan không thể chấp nhận được việc kẻ khác ở cạnh Nữ hoàng, dù là cùng cậu hay thay cậu bảo vệ Nữ hoàng đi nữa! Khi yêu, không kẻ nào chấp nhận sẻ chia!
***
Học viện có một ngày xôn xao, không ai thuộc về Across không biết về sự kiện chấn động liên quan đến Nữ hoàng. Đoán chừng kẻ bảo vệ mới không đáng sợ bằng Zan, tất cả không kín tiếng nữa mà bàn tán công khai. Không có Zan, không có cả hội trưởng khiến mọi thứ lệch quỹ đạo, phá vỡ mọi quy tắc thường ngày. Sau lễ hội truyền thống, hội trưởng đã vắng mặt hai ngày nay.
Sân cỏ nhân tạo trải rộng như một tấm thảm nhung xanh căng tràn nhựa sống, lại đang dát vàng nắng sớm khiến mỗi cành nhánh cỏ càng mơn mởn non tơ. Giữa tấm thảm, một nàng công chúa với chiếc váy mềm trắng khẽ rung trong gió.
Trên vai Sara là cây violin gỗ quí bóng bẩy. Ngón tay mảnh khảnh kéo dây và khuôn mặt kiêu kì chìm vào bản nhạc tiết tấu lạ. Giờ tự học trong học viện, các sinh viên được tự chọn vị trí học và đây là nơi ưu thích của Nữ hoàng. Không phải ngẫu nhiên, vì thực vật ưa nắng sớm. Nhiều kẻ vẫn luôn tò mò tại sao Nữ hoàng hay phơi nắng, làn da vẫn trắng xanh đến khó tin, như cơ thể một cô tiểu thư lâu ngày không ra khỏi biệt thự.
Từ con đường dẫn từ dãy nhà học ra sân cỏ, một bóng dáng nhỏ đang chạy miết, đôi mắt ráo riết nhìn quanh như muốn tìm thứ quan trọng. Trong một tích tắc quyết định, Mun đã chạy thẳng về phía Nữ hoàng.
Sân cỏ vắng lặng chỉ có hai chiếc bóng đổi dài. Mun dừng lại cách Nữ hoàng chừng mươi bước. Cô thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên mặt, vẻ như đã chạy tìm khá lâu. Đi học muộn, nghe tin về Shin, Mun đã lao đi tìm cậu ngay.
- Anh Shin đâu?- Mun vừa thở hắt vừa hỏi.
Lúc này, đôi mắt biếc mới khẽ mở, gương mặt Sara vẫn lạnh băng ngạo nghễ.
- Tôi tìm anh Shin!- Mun nhắc lại, giọng gằn hơn, liều lĩnh. Nếu là bình thường thì chắc chắn Mun đã bị tấn công tức thì bởi Zan,
Bị phá bĩnh giữa chừng, Sara tỏ ra khó chịu vì mất hứng. Nhưng cô tuyệt nhiên cũng không lên tiếng đáp lại cô gái nhỏ kia. Sara hơi xoay người về phía mặt trời chiếu thẳng, chiếc cằm chếch lên y như mặt hoa hướng dương tìm hướng ánh nắng.
- Dù cô có quyền lực hay danh giá thế nào đi nữa thì xin hãy buông tha anh Shin! Cô hoàn toàn có thể tìm kẻ khác phục tùng thay thế, hãy tha cho anh Shin! – Giọng Mun như bị cào xước
Miệng Sara nhếch một nét cười. Kẻ loài người ngây thơ kia đang nói những lời vô nghĩa. Nhưng sự hiện diện của cô ta lúc này cũng không tệ. Sara đang đói! Sara liếc ngang, khi ánh nhìn xanh thẫm chạm vào Mun, Mun cảm nhận rõ ràng một ma lực rất mạnh, một luồng xoáy không khí vô hình đang lao tới khiến cô đông cứng như có ngàn bàn tay đang giữ cô chặt. Và từ bên trong cô, thứ gì đó sắp bị hút ra...
Đột ngột, một cánh tay dài mạnh mẽ chắn ngang người Mun, đẩy cô về phía sau. Ma lực chạm vào Shin thì lập tức bắn ngược lại. Đôi mắt Sara khẽ nhíu, lần hai cô bị mất hứng!
- Cô ấy tìm tôi – Shin như bảo vệ con thú nhỏ của mình, mong một sự cảm thông từ Sara – Cho tôi vài phút!
Dứt lời, Shin tóm lấy tay Mun kéo đi. Khi khoảng cách đã đủ xa so với Nữ hoàng, cả hai cùng dừng lại.
- Em đang làm gì vậy, có hiểu sự nguy hiểm là gì không? – Giọng Shin gắt gỏng
- Anh biết gần cô ta sẽ nguy hiểm sao? Vậy điều em nghe được là gì? Họ bảo anh đã trở thành vệ sĩ của Nữ hoàng! – Giọng Mun không còn kìm giữ được bình tĩnh, dù "Nữ hoàng" là từ cấm nhắc, hiện tại cô cũng không màng nữa.
- Đó là quyết định của anh! – Shin dứt khoát
Mun thở hắt ra:
– Anh điên rồi! Shin. Chưa rõ anh sẽ bị cô ta hành hạ ra sao, anh chắc chắn sẽ không được yên với kẻ tên Zan!
- Mọi lo sợ râu ria sẽ cản đường quyết định. Anh mặc tất cả!
- Nhưng anh đang lạc đường – Giọng Mun khẩn thiết – Anh chưa hiểu hết được nguy hiểm mình đang vướng vào đâu. Quay lại đi, Shin!
Mặc kệ tất cả lo lắng, van nài của cô bạn nhỏ, Shin đặt tay lên vai Mun:
- Anh hiểu mình đang làm gì. Anh sẽ có trách nhiệm với điều đã quyết và không hối hận. Nếu bao giờ quay lại, anh sẽ còn hối hận hơn! Mun, người anh yêu là Nữ hoàng!
Cô gái nhỏ chết sững khi nghe câu nói cuối cùng của Shin. Trái tim mỏng mảnh của cô như vỡ vụn:
- Anh có thể bỏ em và anh Ken để đến bên cô ta sao?
- Anh có lỗi với em và Ken. Hai người hãy giữ khoảng cách với anh để được an toàn. Hãy cứ xem như chưa gặp lại anh, Mun.
Nhìn Shin bước xa dần, lồng ngực Mun run rẩy. Tình yêu như vỡ nát. Tình bạn như vỡ nát.
Sara đang ngồi chênh vênh trên thành tường. Nắng bắt đầu chói rực khiến cô phải rời sân cỏ. Trong khuôn viên với cây xanh, không khí thoáng đãng hơn với tiếng chim lảnh lót. Shin đặt chai nước khoáng lên thành tường, bên cạnh Nữ hoàng. Ban nãy cậu vắng mặt là do tới canteen mua nước.
- Cô bé ấy là bạn tôi – Shin giải thích ngắn gọn, cậu biết là Sara cũng không mấy quan tâm
- Zan không bao giờ làm thế ... Bảo vệ kẻ khác trước mặt ta! – Sara cười nhẹ
- Vì hắn không có bạn! – Shin ngước lên nhìn cô tiểu thư, từ góc chếch phía dưới, trông cô càng đẹp lạ lùng.
- Bạn là thứ gì?- Sara cầm chai nước, uống một hơi hết cả chai. Thực vật rất cần nước khoáng, giờ thì Shin đã hiểu tại sao Nữ hoàng chỉ uống nước trong canteen.
- Bạn là mối liên kết của những con người không máu mủ ruột thịt nhưng cùng suy nghĩ, sở thích hoặc lí tưởng. Những người bạn thực sự có thể vui buồn và sống chết cùng nhau.
- Một sự lợi dụng tính toán? – Sara buông lời châm biếm.
- Sai rồi, Sara! Nếu lợi dụng hay tính toán thì đã không phải tình bạn thật sự.
- Đừng có gọi tên ta! – Một cái liếc sắc lạnh xuống Shin. Zan luôn lễ độ và cung kính chứ không hỗn xược như kẻ này, Sara nghĩ.
- Vì tôi đang xem em là một người bạn, tôi gọi tên em. – Shin trả lời bằng giọng nhẹ nhàng
Khuôn đầu kiêu ngạo hơi nghiêng, suy nghĩ.
- Tình bạn là sự tôn trọng và bình đẳng lẫn nhau. Với con người, đó là tình cảm quan trọng và thiêng liêng vào bậc nhất – Shin giải thích thêm
- Các người thật phức tạp – Sara nhíu mày – Zan luôn lễ độ với ta. Điều đó khiến ta dễ chịu.
- Hắn xem em là Nữ hoàng, là món trang sức quý giá phải nâng niu trong lồng kính. Bị tách biệt hoàn toàn, em chỉ có thể có sự cô độc.
Sara đã đứng thẳng trên thành tường, đôi cao gót 12cm ở độ cao chênh vênh không phải mối quan tâm của cô. Đôi cao gót bắt đầu di chuyển thẳng. Phía dưới chân tường, Shin cũng bước theo.
- Dù sao thì Zan cũng là kẻ loài người duy nhất làm ta dễ chịu – Một đoạn, Sara đưa thêm lời bình luận
- Tôi có lúc đã tưởng hắn không phải người – Shin chợt cười. Cái cách mỗi lần Zan lao tới tấn công rõ ràng không thể là sức mạnh có hạn của một con người.
Và dù không ưa kẻ đang nói tới, Shin vẫn phải thừa nhận:
- Hắn rất mạnh!
- Vì Zan được truyền sinh khí của ta – Giọng Sara lãng đãng
- Là gì?
Shin đang nghĩ ngợi thì chợt, sau động tác rất nhẹ, Sara đã rơi xuống ngay sát cậu. Tay cô đẩy cậu ép vào tường.
- Điều đó để sau. Giờ thì ta đói!
Và cánh môi cong mềm ép vào môi Shin. Cơ thể Shin sững sờ vì hành động bất ngờ ấy. Nhưng chỉ sau vài giây thì Shin đã thấy cơ thể như bị rút cạn sức lực. Sara ăn sáng bằng cách hút sinh khí con người!
Sự chạm môi ấy đối với Sara là ăn điểm tâm, còn với Zan hay với Shin thì đều là sự rung động mãnh liệt.
***
Con xe đen lướt đi trên con đường quanh co ven bìa rừng. Con xe đang hướng về khu biệt thự Mortu Ary ở ngoại thành sau một ngày chủ nhân của nó học tập thư thả. Trong xe, Sara cầm lái, cô đi với tốc độ của gió. Bên cạnh ghế cầm lái là Shin. Cậu mới làm quen với việc bị rút cạn sinh khí hôm nay nên cơ thể mệt mỏi. Shin quyết định ở bên Sara, để khiến cô sống cuộc sống con người, còn việc nhận danh nghĩa vệ sĩ chỉ là để che mắt thiên hạ, để Sara không "phạm luật". Nhưng việc bị lạm dụng sức lực như thế này thì Shin đã không lường trước, cậu chợt bật cười thành tiếng:
- Tôi hẳn là cần ăn nhiều hơn và rèn luyện sức khỏe nhiều hơn!
- Tim ngươi khỏe mạnh hơn so với người thường – Sara hơi nghiêng đầu, nói một câu không mấy liên quan.
- Cẩn thận, Sara! – Giọng Shin đột nhiên thảng thốt
Chiếc xe phanh gấp. Bên ngoài cửa kính, một cậu học sinh cấp 2 vừa lao ra ôm lấy cô bạn nghịch ngợm chạy lẹm ra lòng đường, rồi hai người cùng ngã nhào vào trong mép đường để tránh chiếc xe lao tới. May mắn là tai nạn không xảy ra. Một vài học sinh nữa chạy lại đỡ hai người bạn dậy. Nếu cậu nhóc kia không dũng cảm cứu bạn, có lẽ cô bạn đã đâm vào mũi xe của Sara rồi. Hai đứa nhóc vẫn ổn, Sara thắng ga phóng xe đi tiếp
Shin nhìn gương chiếu hậu để chắc chắn lũ trẻ đều ổn lần nữa. Có lẽ chúng rủ nhau vào rừng chơi.
- Là tình bạn đấy, Sara. Không màng nguy hiểm bản thân để cứu bạn lúc gian nguy. Nó chính là tình bạn thực sự của con người!
***
Đêm.
Trong chiếc phòng khép kín vuông vức, cả cửa sổ cũng đóng chặt, Zan vừa cởi áo thay băng cho vết thương. Hôm nay là một ngày mệt mỏi với cậu.
Bàn chân trần tiến vào, Sara lặng lẽ bước tới gần Zan. Cô hoàn toàn không hiểu nỗi đau đớn của chàng trai trẻ này, điều cô thấy chỉ là vết thương ngoài da thịt mãi không lành của cậu.
- Lần này hồi phục lâu hơn lần trước – Sara đánh giá bằng giọng thờ ơ
Zan vẫn lẳng lặng quấn băng chặt quanh ngực.
- Ngươi mặc kệ ta à? – Sara hỏi như câu hỏi của một đứa trẻ. Đây là hai thái độ duy nhất cô đoán được từ vẻ mặt của một con người – Mặc kệ hoặc quan tâm.
- Tôi không có cái quyền đó – Zan sau khi ghim lại cho tấm băng cố định thì nhìn thẳng vào Sara – Nếu cô chủ muốn biết giờ tôi đang nghĩ gì thì đó là giận dữ, đau đớn và ghen tuông. Tôi không thể chấp nhận có kẻ đàn ông khác ở cạnh cô - Zan trải lòng không do dự, dù biết là nói vậy Sara cũng không hiểu được bao nhiêu.
- Ta chỉ nghĩ thêm một kẻ, ngươi sẽ đỡ mệt.
- Thật tệ là dù có nói mình ghen thì người mình yêu cũng không hiểu nghĩa, tệ hơn nữa là ghen mà biết rõ mình không có quyền – Zan nhếch miệng cười, vẫn bị xoáy vào những suy nghĩ giằng xé của riêng mình
- Ngươi rất lạ, Zan. Đừng làm ta khó hiểu thêm nữa.
Sara tiến tới sát giường, những ngón tay giữ lấy quai hàm cứng cỏi nâng lên:
- Ta chỉ là muốn thử một lần giống ngươi, hiểu điều ngươi đang nghĩ. Và hắn sẽ giúp ta điều đó. Với ta, ngươi không bao giờ thay đổi vị trí đâu!
Sara cúi xuống, một luồng khí mát rượi từ miệng cô truyền vào miệng Zan, cậu thấy sinh lực tăng bội lần trong phút chốc.
- Tôi có thể giúp cô chủ làm con người đúng nghĩa, nếu cô muốn!
- Nhưng ta không muốn giết ngươi – Sara thì thầm cạnh thái dương Zan – Kẻ khiến ta sống đáng khinh như loài người, dù là do ta muốn thử, cũng buộc phải chết dưới tay ta!
Sara lùi lại, giờ cô sẽ về phòng.
- Cô chủ đói không?
- Không – Sara trả lời, trong đầu bỗng chợt hiện những suy nghĩ rất lạ - Zan, ngươi là đang quan tâm ta? Đây có phải tình bạn không?
Điều phát ra từ vành môi thu hút kia bất giác làm Zan sững sờ...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận