Nhá nhem tối. Bầu trời xám xịt và sà thấp như màn đêm ngay trên đỉnh đầu. Nơi trạm chờ xe buýt vắng người, chàng trai trẻ đang ngồi một mình, đuổi theo những suy nghĩ phức tạp riêng trong đầu. Cơn gió rít mạnh qua tai thấm vào lớp áo sơ mi, qua da, thấm vào từng tế bào.
Shin bất chợt ngước lên, từ xa, đèn pha của chiếc xe buýt rọi sang. Cậu đứng dậy tiến tới mép đường. Bỗng một cảm giác hồ nghi nhen lên trong cậu. Xung quanh bóng tối lảng bảng, liệu có con mắt nào đang dõi theo?
Shin quay ngoắt, không có dấu hiệu khả nghi. Cậu nhạy cảm quá chăng? Chiếc xe buýt sắp tới nơi, Shin định lôi chiếc tai phone để nghe nhạc thì bỗng chợt, một bàn tay chạm vào vai cậu. Shin nghe sống lưng mình lạnh toát, cậu quay người...
- Anh Shin- Và nụ cười toe của nhóc Mun ngay trước mặt Shin
- Em làm gì ở đây?
- Em có việc của hội sinh viên giờ mới được về, chắc cùng đường với anh Shin rồi! – Mun đung đưa mái đầu
- Vậy cùng đi, con gái về khuya không an toàn đâu.
Hai cô cậu sinh viên bước lên xe buýt, chiếc xe phóng vụt đi... Trong lùm cây sau ghế trạm chờ, đôi mắt xanh khẽ chớp.
- Anh Shin nhớ không, hồi nhỏ em hay ra sông chơi, về muộn, anh cũng hay đưa em về như này
- Lâu quá rồi, ngày ấy em là nhóc con bé bằng cây kẹo.
Mun liếc nhìn người con trai kề bên mình, cô biết Shin là người luôn ăn nói vô tâm và bề ngoài bất cần nhưng bên trong lại rất ấm áp. Mun ngồi sát lại với Shin hơn.
- Em lạnh quá, anh Shin.
- Em lớn rồi, đừng là con nhóc nhõng nhẽo hay khóc nhè nữa – Shin nói bằng cách quan tâm của một người anh trai
- Nhưng em chỉ muốn mãi là con nhóc ấy để được anh bảo vệ thôi – Giọng Mun nhỏ dần và tay cô ngập ngừng nắm nhẹ bàn tay Shin – Để em mãi là con nhóc hay bị bắt nạt và anh vẫn là người bảo vệ em, được không anh?
Shin nuốt khan, cậu thấy Mun vẫn yếu đuối và cần được che chở như ngày nào. Nhưng cậu và Mun không còn là những đứa trẻ mồ côi vì thiếu tình thương mà dựa vào nhau để sống như ngày ấy nữa. Cậu chợt nghĩ đến Ken...
Shin rút tay mình ra và xoa đầu Mun:
- Ngốc à, anh vẫn sẽ bảo vệ em mà, với anh em luốn là đứa em gái ngoan!
Mun cúi đầu, giọng cô trùng xuống:
- Em không muốn làm em gái anh, không muốn!
- Mun, đừng làm tình bạn của ba chúng ta rạn nứt. Anh, Mun và Ken.
- Là vì anh Ken sao ạ? – Đôi mắt long lanh ngước nhìn Shin – Vì anh Ken nên chúng ta không thể sao?
Shin quay lại, trực diện nhìn vào mắt Mun:
- Vì anh đã có người con gái anh yêu rồi, Mun.
Đôi khi con người ta không thể nghe theo logic của lí trí, mà cứ bị trái tim thổn thức cuốn đi. Đôi khi tình cảm con người mong manh như chiếc lá giòn khô, chạm nhẹ là vỡ vụn. Người ta bảo vì tình yêu là giọt nước, đứng xa ngỡ pha lê, lại gần tái tê vì nó là giọt nước mắt.
Yêu thương vẫn vậy, bàng hoàng và đớn đau, nhưng con người sao vẫn chọn yêu thương?
... Cánh cửa kẹt mở, ánh sang trong căn phòng lớn tràn ra ngoài hành lang, lạnh lẽo, câm lặng. Zan bước vào, đôi mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc của người con gái quan trọng.
Bước vào giữa căn phòng, Zan chợt thấy chiếc hộp đỏ vuông vức nằm trên bàn trang điểm. Nắp hộp đã mở. Bất giác, Zan nhìn xuống sàn, cơ thể câu sững lại. Một thứ gì nhỏ, ngắn và trắng bợt đang bò trên sàn, như một con sâu to, bò rất nhanh.
Gắng nhìn kĩ lại, Zan nhận ra đó là... một chiếc ngón tay!
Zan nhìn chỗ khác, lại một chiếc ngón tay bợt bạt như vừa bị cắt từ tay người, máu vẫn rớm đỏ nơi vết cắt, nó trườn đi rất nhanh trên sàn đá, như con quái vật sắp tấn công kẻ thù! Một chiếc, rồi một chiếc nữa bò đi. Zan trừng trừng nhìn lại chiếc hộp đỏ.
Từ bên trong, một, hai, rồi ba... chiếc ngón dài đang bò ra, gớm ghiếc! Zan bước nhanh tới bàn trang điểm, nhìn vào chiếc hộp. Hàng chục chiếc ngón tay trắng bệch đang bò rộn rạo như hàng chục con sâu to! Zan nhận ra chỉ có ngón út và ngón áp út! Cậu đóng mạnh nắp hộp lại với một vẻ thất thần và lo lắng tột độ. Điều duy nhất cậu đang nghĩ đến lúc này là Sara.
Zan tìm thấy Sara nơi góc khuất sau đuôi giường gỗ. Cô đang bất động dưới sàn, dựa vào thành giường, hai tay buông thong. Zan chầm chậm bước lại, nhưng mắt cậu trợn trừng khi nhìn thấy... trên cánh tay thon dài, trên bàn chân và mạng sườn Sara, những chiếc ngón tay đang bám chặt, cấu xé!
Suy nghĩ vụt qua nhanh như tàu cao tốc, lưỡi dao sáng loáng bật ra trong tay Zan. Zan lao tới, bằng những đường khoát tay mạnh và nhanh, từng mũi dao găm vào mình những chiếc ngón trắng nhờ nhợt, khiến chúng buông lơi những móng sắc đang cắm chặt vào làn da mềm, và rơi ra ngoài..
Vài chiếc ngón nữa đang bòi tới, Zan đã chặt đôi từng ngón với sự hung hãn và giận dữ. Tất cả chúng la liệt trên sàn, co quắp và khô dần, khô dần cho đến khi teo tóp lại, tái xanh.
Con dao trên tay Zan rơi xuốngm đôi mắt cậu nhìn Sara,nơi những vết thương đang rớm máu. Cô vẫn bất động, ánh mắt trong suốt nhìn vào một điểm hồ như rất xa. Zan tiến lại, tim quặn lên. Cậu lấy khăn giấy trong túi và nhẹ nhàng lau những vết máu. Những ngón tay Zan rất đỗi dịu dàng, nhưng răng cậu đang nghiến lại và đôi mắt se sắt đau đớn.
Bất chợt, ánh mắt Sara ngước lên nhìn Zan, ánh nhìn hoàn toàn vô hồn. Một bàn tay cô nâng lên chạm nhẹ vào má Zan:
- Ngày đó đến rồi. Ngươi sợ, ngươi có thể đi!
Đôi tay Zan dừng khựng.
- Cô chủ nói tôi hãy đi? Hãy rời khỏi cô chủ khi cô đang nguy hiểm nhất?
Cơ thể Sara dướn lên, ngón tay cô chạm vào đuôi mắt đang đớn đau và bất mãn.
- Ta không có gì. Ta cũng không bao giờ hiểu được tình cảm của ngươi. Vậy nên ngươi hãy đi! Ta không sao cả.
Hai bàn tay Zan bỗng giữ chặt đôi vai gầy và ghì và thành giường:
- Đừng có khiến tôi trở nên tồi tệ như thế! Dẫu là bất lực thì tôi vẫn muốn bảo vệ cô chủ đến cùng! Và nếu cô chủ muốn tôi rời khỏi... – Zan tóm chặt bàn tay Sara và giơ lên – thì em hãy dùng bàn tay này giết tôi đi...
Bàn tay Sara trong tay Zan khẽ run, khuôn đầu cô lắc nhè nhẹ:
- Ngươi cứ thế này, ta sẽ buồn mất, khi mất đi ngươi, kẻ loài người ngu ngốc!
Zan từ từ kéo Sara lại rồi vòng tay ôm lấy cô:
- Làm sao cô chủ hiểu được, con người khi yêu có thể chấp nhận đau đớn và hi sinh tới nhường nào.
- Chỉ kẻ ngu ngốc là ngươi thôi! Loài người vẫn ích kỉ và tham lam. Nếu được chọn lại, ngươi có muốn làm con người không?
Một khoảng lặng dài... Con người? Biết là sẽ chết nhưng vẫn sống, cố sống; biết là sẽ đau nhưng vẫn yêu, vẫn lao vào yêu; biết là sẽ không được gì nhưng vẫn ích kỉ, vẫn tham lam, tàn nhẫn. Con người? Sao danh từ ấy mĩ miều và đẹp đẽ tới thế?
Sara dướn người ôm xiết lấy cổ Zan, ánh mắt cô quyền lực:
- Nếu được lựa chọn, ngươi có muốn trở thành... một trong chúng ta không?
- Không! Tôi vẫn muốn làm người, Sara! Tôi vẫn muốn yêu em bằng trái tim loài người này!
***
Shin ngồi trên trần dãy nhà kho, dựa đầu vào thành bể nước, mải miết đọc sách. Đôi mắt cậu sáng lên, vô cùng tập trung. Cậu buộc phải tìm nơi yên tĩnh để đọc, giờ ở đâu trong học viện các sinh viên cũng đang bàn tán về lễ hội truyền thống, kể cả thư viện.
Buổi chiều nắng nhẹ, thi thoảng có làn gió lùa vào lùm cây lá xum xuê, reo vui tai. Bỗng, Shin liếc mắt xuống khoảng sân sau của khoa Nghệ thuật. Những cái bóng cao lớn, đen kịt thu hút tia nhìn của cậu. Shin lập tức nhận ra Nữ hoàng và tên vệ sĩ cũng ở đó, trước những tấm choàng đen.
Shin dõi theo hoạt cảnh đang diễn ra phía dưới. Vẻ như kẻ áo đen muốn Sara theo hắn và dĩ nhiên Zan ngăn lại. Không may, trong lúc giằng co, kẻ áo đen đã rút con dao định tấn công Zan thì đã trượt tay sượt qua cánh tay Sara. Mọi hành động như ngưng tụ tức thì. Ngay khi mắt Shin bần thần nhận ra máu từ tay Sara chảy tong tong xuống, cậu đã bật dậy, lao đi.
- Cô chủ, tôi xin lỗi! – Giọng Zan hoảng hốt ân hận. Tay cậu đang giữ chặt chỗ bị thương của Sara.
- Mất nhiều máu quá, phải đến chỗ khác!
Zan nói khẩn thiết, rồi kéo Sara đi. Chắc chắn rất đau, nhưng chỉ đôi mày Sara chau lại, miệng cô hoàn toàn không rên rỉ. Những kẻ áo đen đã rút đi, biến mất sau những gốc cây. Chúng nói còn quay lại, chúng muốn buộc Sara phải đến nơi cần đến, đón chào ngày "kẻ bí ẩn" trở về.
Shin chạy hộc tốc đến nơi, Zan đã đưa Sara đi một đoạn xa. Shin nghĩ cần phải lập tức đưa cô gái kia đến phòng y tế, nhưng rõ ràng kia không phải đường. Cậu định guồng chân đuổi theo, nhưng chợt, cậu nhíu mày...
Có điều gì đó bất ổn! Shin từ từ, từ từ nhìn xuống nền đất, nơi máu Sara chảy dọc một vết dài...
Máu không tươi như máu người! Thứ chất lỏng ấy bợt màu dần khiến Shin không tin vào mắt mình. Rồi cậu bàng hoàng nhìn thấy, máu của Sara chuyển màu thành xanh cây! Thứ chất dịch nhơ nhớp và nhầy nhụa như keo!
Đằng sau khu kí túc, trong một nhà kho nhỏ, những con chuột hôi hám chui rúc trong ngóc ngách đang lũ lượt chạy ra nhanh như những chiếc ô tô điều khiển, như thể chúng nghe được mùi nguy hiểm. Ở một góc, đôi mắt Sara vẫn se sắt vì chịu đựng nỗi đau, nhưng nhất mực không một lời kêu rên. Zan đang băng lại vết thương bằng mảnh vải xé từ áo sơ mi của mình. Xong, cậu tháo chiếc carvat đen lau những vết máu rơi rớt trên nền đất. Máu xanh!
- Đừng có làm vẻ mặt ấy – Sara nhìn trân trân Zan, thực sự vẻ mặt Zan rất khó coi, nhưng đang phải chịu nỗi đau lớn – Ta đau! Không phải ngươi.
Giọng Sara buông lơi.
- Tôi xin lỗi, nhẽ ra nhát dao ấy dành cho tôi! – Zan cúi đầu, tim cậu đâu vì thấy Nữ hoàng đau.
- Ta biết, nhẽ ra ngươi không nên tránh – Đôi mắt Nữ hoàng khẽ nhíu lại – Ta đau!
Nét mặt Zan trở nên cương quyết đột ngột, cậu rút con dao tay áo ra và đâm một nhát vào tay mình.
- Lỗi của tôi, tôi cần nhận trừng phạt!
Sara nhìn máu tươi thấm trên tay Zan, mùi máu xộc vào cánh mũi làm cô khó chịu. Cô đứng lên, bỏ đi, trước khi đi bỏ lại hai chữ:
- Kẻ điên!
- Tôi sợ... sẽ không bảo vệ nổi cô chủ nữa.
Cô gái váy trắng bất giác khựng lại, cô trở lại chỗ Zan, hai tay tóm lấy cổ áo sơ mi cậu, kéo mạnh về phía mình:
- Dẫu "kẻ đó" trở về, Zan, ngươi vẫn thừa hiểu cuộc sống của ta thế nào. Kẻ thực sự cần được bảo vệ là ngươi!
Sara buông người bảo vệ ra, tay cô tháo mảnh vải băng trên tay trái. Vết thương đã lành miệng, chẳng còn dấu tích.
- Băng vết thương đi! – Giọng cô ra lệnh – Mùi máu làm ta phát cáu!
***
Hoàng hôn. Một khu đất hoang.
Cả vùng mọc rậm hoa cỏ, hoang vắng. Bóng chiều in xuống, đổ dài trên lớp lớp cây non, sống động, mơn mởn như tấm áo.
Hàng chục bàn chân của những kẻ áo choàng đen giẫm lên cỏ. Tất cả thân người chúng bất động. Cạnh bãi đất hoang là một khu rừng. Hàng trăm thân cây to vươn lên, tầng lá đan nhau, dày ken, xao động rì rào bởi gió. Những kẻ mang choàng đen cứ đứng đó, những khuôn mặt che khuất bởi chiếc mũ trùm cúi xuống, như đang chờ đợi một điều gì chỉ chúng hiểu... Cứ thế, thời gian trôi đi.
Nắng tắt. Đêm buông. Trăng lên.
Rồi khi phương Đông đỏ rực những đám mây, phía chân trời bừng sáng, bỗng chợt, những cơn gió mạnh thổi tới, thốc qua khu rừng. Từng trận, từng trận gió dữ làm cành lá rung dữ dội, ngàn vạn phiến lá lìa cành, trăm lớp lá cùng trút xuống. Những cánh chim hoảng hốt bay vút lên trời.
Những kẻ choàng đen vẫn bất động. Lại bỗng, gió ngừng. Những trận gió làm phủ đầy lá xanh trên bãi đất hoang. Khu rừng xơ xác. Thời khắc những tia nắng đầu ngày ló ra, nhảy nhót, những kẻ choàng đen đồng loạt quì rạp. Thứ âm thanh trầm, khàn và đáng sợ đồng loạt cất lên:
- Mừng ngài trở về. Chủ nhân!
Không gian lại trả về sự tĩnh mặc. Giữa khu đất hoang, từ dưới tầng lá dày, một bàn tay khẽ vươn lên, những ngón tay choãi ra, như để hứng nắng, thứ ánh nắng xa lạ và được khao khát suốt mười năm qua. Bàn tay chỉ còn ba ngón!
Thoảng khi, một cánh bướm sặc sỡ chập chờn ngang qua, khẽ đậu vào lòng bàn tay ấy, cứ ở yên không muốn rời. Lẫn trong những phiến lá xanh còn tươi, một đôi ngươi đang trừng trừng nhìn trời. Đôi mắt lạnh lẽo và chất ngất nỗi cô độc. Màu thẫm xanh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận