Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 9: Đao Rơi, Gọng Kìm Và Người Ẩn Trong Bóng Tối

Bồ Châu (Dịch)

  • 10 lượt xem
  • 2906 chữ
  • 2025-11-30 14:51:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bồ Châu biết Thôi Huyễn định giết người diệt khẩu.

Thực ra, lúc nãy hai người nói chuyện mập mờ, cho dù có bị nghe thấy thì sao chứ? Cứ quyết không nhận là xong.

Nàng muốn ngăn cản, nhưng động tác của Thôi Huyễn quá nhanh, căn bản không kịp trở tay. Vừa nhấc chân lên, hắn đã lao đến trước mặt người kia, không nói một lời, giơ dao găm thẳng tay đâm về phía cổ họng đối phương.

Tám năm trước, cha của Diệp Tiêu từng là Ưng Dương vệ Hữu lang tướng chính tứ phẩm của cấm quân Bắc Nha.

Cấm quân Bắc Nha là quân đội riêng do Hoàng đế trực tiếp quản lý, việc tuyển chọn vô cùng nghiêm ngặt. Người được tuyển chọn đều là con cháu các gia đình lương thiện, hơn nữa thường nối nghiệp cha ông, không thể tự do rời đi. Nhưng đổi lại, địa vị của họ cũng rất đặc biệt, ngay cả vương công đại thần trong triều cũng không dám tùy tiện đắc tội. Năm đó Ưng Dương vệ là đội đứng đầu trong bốn đội cấm quân, quyền thế càng thêm hiển hách, nhưng vì bị cuốn vào án của Lương Thái tử nên bị thanh trừ gần như toàn bộ. Cha hắn chính là một trong số những người bỏ mạng trong cuộc thanh trừng đó, còn hắn may mắn sống sót.

Tứ vệ nhân tài đông đảo, lúc đó hắn mới ngoài hai mươi, được kỳ vọng là thế hệ cận vệ tiếp nối, đương nhiên không phải là người ăn chay. Thấy tên tiểu lưu manh này hung hăng đến mức chưa kịp giáp mặt đã hạ sát chiêu, hắn vừa tức giận vừa lo lắng gã sẽ mạo phạm đến chủ thượng, sao có thể mặc gã làm càn.

Diệp Tiêu ra tay nhanh như chớp, khuỷu tay hơi hạ xuống, lập tức giữ chặt cổ tay thiếu niên, vận lực mạnh mẽ. Tên kia đau quá phát ra một tiếng rên khẽ, con dao găm không giữ nổi, rơi xuống đất.

Bàn tay hắn cứng như sắt, một khi đã chế trụ, người bình thường không thể phản kháng. Diệp Tiêu thuận thế ép xuống, khiến tên thiếu niên hung hãn bị đè gập người quỳ rạp xuống đất, không thể động đậy.

Hắn đá văng con dao, quay đầu muốn xin chỉ thị của chủ thượng xem nên xử trí thế nào. Nào ngờ, tên thiếu niên này quỷ quyệt như thỏ, nhân lúc hắn phân tâm, đột nhiên cuộn người thoát khỏi gọng kìm, luồn qua dưới người hắn, đồng thời lao về phía trước, chộp lại con dao găm trên đất.

Hắn rơi vào tay tên tiểu tử kia cũng không sao, nhưng chủ thượng thân thể tôn quý, tuyệt không được để xảy ra sai lầm.

Diệp Tiêu nổi sát ý, toan hạ độc thủ, thì từ hướng cửa sau của dịch xá, hai thủ hạ của hắn là Thẩm Kiều và Trương Đình nhanh chóng lao tới.

Hai người lập tức chắn trước mặt thiếu niên kia, một trái một phải, trên tay cầm sẵn vũ khí, nhắm thẳng vào gã.

Ánh trăng chiếu lên hai cây nỏ nhỏ, cánh nỏ bằng thép tinh chế tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, âm u.

Chỉ cần thiếu niên kia phản kháng thêm một chút, gã sẽ bị trừ khử ngay tức khắc.

Thẩm Kiều bẩm báo: “Vừa rồi ti chức đang canh gác trong dịch xá, thấy y trèo tường, hành tung lén lút, dường như có ý đồ gì đó. Lúc ấy ti chức đã muốn bắn hạ, nhưng y lại nhảy xuống tường. Ti chức liền bám theo đến đây.”

Diệp Tiêu gật đầu, đưa mắt nhìn về phía chủ thượng, người vẫn chưa rời khỏi vị trí ban đầu.

Mọi chuyện kể ra thật dài dòng, nhưng kỳ thực chỉ vỏn vẹn trong chớp mắt, tình thế đã thay đổi nhiều lần.

Thôi Huyễn tuy tính tình cứng cỏi tàn nhẫn, chẳng xem sống chết ra gì, nhưng hắn sinh ra và lớn lên ở đây, mười bảy năm qua nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là quận thành. Vinh hoa của nhà họ Thôi từ thời tổ phụ và cảnh phồn hoa ở kinh thành xa xôi kia, hắn chỉ được nghe từ lời kể của lão gia nô, người từng dạy hắn đọc sách luyện võ thuở nhỏ, chứ chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng như thế này bao giờ. Khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được sát khí tràn ngập khắp nơi, khiến lòng hắn không khỏi run sợ.

Hắn dừng bước, không manh động thêm.

Nhưng hắn đã nhận ra, nơi ấy còn một người khác.

Người còn ẩn mình trong bóng tối kia mới là chủ nhân chân chính. Nếu có thể bất ngờ bắt giữ y, cục diện ngay sẽ nghiêng về phía mình.

Hắn tính toán rất nhanh, ngoài mặt không chống cự nữa, chậm rãi hạ thấp người như sợ hãi đến mức ngồi xổm xuống đất, buông bỏ hung khí trong tay, nhưng thực ra là muốn giở lại trò cũ, nhân lúc đối phương để lộ sơ hở rồi lao tới khống chế y. Không ngờ vai hắn vừa động, Bồ Châu đã lao tới như một mũi tên, nhanh chóng giữ chặt hắn lại, đoạn xoay người nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Diệp Tiêu, run giọng nói: “Các người là ai? Ta và hắn có việc riêng, hẹn gặp nhau ở đây lúc đêm khuya, không muốn để gia đình biết chuyện. Hắn từ nhỏ đã mất cha mẹ, là một cô nhi đáng thương, không ai dạy bảo, quen thói ngang ngược, lỗ mãng. Vừa rồi cũng chỉ vì sợ các người tiết lộ việc của chúng ta nên mới xảy ra va chạm. Ta thay hắn nhận lỗi với các người, cầu xin các người tha mạng. Chúng ta thật sự không cố ý…”

Tiểu nữ lang dường như rất sợ hãi, vừa nói vừa chớp mắt, nước mắt lã chã rơi xuống.

Dù Diệp Tiêu xưa nay lòng dạ lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại chưa từng đối mặt với cảnh tượng này.

Một thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi, hoảng sợ đến mức òa khóc trước mặt hắn. Hắn nhất thời lúng túng, lại thấy nàng bất ngờ đoạt lấy con dao găm trong tay gã thiếu niên vô lại kia, ném mạnh xuống đất. Nàng giận dỗi đánh lên cánh tay thiếu niên một cái, ép hắn phải nhận lỗi, dáng vẻ tràn đầy sự bướng bỉnh của một tiểu nữ lang.

Bồ Châu ghé sát tai Thôi Huyễn, thì thầm bằng giọng chỉ mình hắn nghe được: “Không muốn chết thì mau xin lỗi! Nhẫn nhịn là con dao sắc bén, không nhịn được sẽ tự chuốc họa. Một mình huynh có được đánh thắng bọn họ không?”

Thôi Huyễn chậm rãi quay đầu lại.

Khuôn mặt kiều diễm đẫm lệ, đôi mắt long lanh nhìn hắn, nước mắt dưới ánh trăng lấp lánh, đẹp đến nao lòng.

Dẫu biết rõ nàng đang giả bộ khóc thì trái tim hắn vẫn khẽ rung lên.

Nếu là ngày thường, với tính cách của hắn, dù có bị đánh gãy cổ, cũng đừng hòng bắt hắn hạ mình cầu xin.

Nam nhi vốn phải tự trọng, ngang tàng bước đi giữa trời, đối diện lưỡi dao trắng đẫm máu cũng không chút sợ hãi. Cùng lắm thì chết là xong.

Nhưng giờ khắc này, hắn bỗng thấy dù phải quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng chẳng có gì là nhục nhã.

Hắn chết thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu liên lụy đến nàng, hắn sao cam lòng?

Cuối cùng, hắn từ từ cúi đầu, giọng hắn trầm thấp: “Vừa rồi ta lỗ mãng, mạo phạm nhiều, nay xin nhận lỗi. Mong các hạ rộng lượng tha thứ, đừng chấp nhặt với ta.”

Bồ Châu sớm đã đoán được, đám người này hẳn chính là những “quý nhân” trú tại dịch xá tối nay. Hai bên chạm mặt như vậy, hoàn toàn chỉ là trùng hợp.

Nàng và Thôi Huyễn vốn chẳng phải nhân vật gì quan trọng. Một bên chỉ là tên côn đồ vô danh trong vùng, một bên là bé gái mồ côi không ai nhớ đến. Dù hai ngày qua hai người có cùng nhau làm một chuyện không tiện nói ra, thì chỉ nhiêu đó thôi cũng chưa đủ để dẫn tới sự xuất hiện của đám người hiển nhiên là còn chuyện quan trọng khác. Giờ khắc này bọn họ xuất hiện ở đây, nghĩ thế nào cũng không thể chỉ vì muốn nhắm vào nàng và Thôi Huyễn?

Xung đột đến mức này, tất cả đều là do Thôi Huyễn ban đầu quá khinh địch, tự mãn mà ra.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đám người này cũng chẳng phải hạng hiền lành, vậy nên vừa rồi thấy tình hình không ổn, nàng lập tức bước lên ngăn Thôi Huyễn lại, kẻo chết oan uổng ở đây. Thà cứ để họ nghĩ mình và Thôi Huyễn là một đôi tình nhân trẻ, đang hẹn hò ở đây cũng được.

Nàng giả vờ hoảng sợ, đóng vai một cô gái nhỏ nhát gan, chưa từng trải qua sóng gió, cũng nhờ vậy mà thuyết phục được Thôi Huyễn.

Hắn chịu cúi đầu, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thôi Huyễn xin lỗi xong, thấy gã đàn ông kia vẫn lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, hắn biết rõ vừa rồi mình đắc tội quá nặng, liền cắn răng, quỳ xuống thật chậm.

Bồ Châu thoáng sững sờ.

Tiếp xúc mấy lần, nàng đã phần nào hiểu tính cách của Thôi Huyễn. Hắn chắc chắn là người kiêu ngạo. Nàng vốn nghĩ rằng hắn chịu cúi đầu nói lời xin lỗi đã là không dễ, không ngờ hắn lại thực sự quỳ gối.

Lúc này, Diệp Tiêu mới quay lại nhìn về phía chủ nhân.

Người đứng trong bóng tối của gò đất chậm rãi bước ra.

Bồ Châu lập tức thu lại suy nghĩ, hơi nghiêng đầu, giả vờ lau nước mắt, len lén nhìn người ấy qua kẽ tay. Thoạt đầu chỉ thấy dáng người cao gầy, dưới ánh trăng trông có phần thanh mảnh, nhưng vừa xuất hiện, quanh thân hắn liền toát lên một khí chất tôn quý không thể dùng lời diễn tả, ngay cả Thôi Huyễn cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng nhanh chóng nhìn rõ gương mặt hắn.

Một chiếc áo choàng màu xanh, bên trong là lớp áo lông đen tuyền. Ánh trăng đầu xuân nơi Hà Tây vẫn còn phảng phất sắc trắng của tuyết, chiếu lên trán hắn, như sương phủ mi tâm, bóng mi rậm dài.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng sững lại.

Hắn chậm rãi tiến lại gần, nhưng không dừng bước, chỉ lướt qua nàng và Thôi Huyễn, ánh mắt thoáng nhìn qua gương mặt vẫn còn vương nước mắt của nàng.

Bồ Châu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt và quen thuộc: mùi trầm hương.

Dường như không phải hương thơm từ vải vóc thấm vào mà là trải qua năm tháng dài đằng đẵng, ngày ngày đắm chìm trong làn khói tím lượn lờ, đã hòa quyện vào từng tấc da thịt hắn, không thể phân tách.

Kiếp trước, nàng từng ngửi thấy mùi hương này trong cung Vạn Thọ trên con đường dẫn đến đế lăng.

Làm sao có thể quên được.

Bởi nơi đó, chính là điểm dừng chân cuối cùng trong tiền kiếp của nàng.

…

Tần vương Huyền Độ, năm mười sáu tuổi cùng Lương Thái tử mưu phản, ép vua thoái vị nhưng thất bại, bị giam cầm suốt hai năm trong cung Vô Ưu. Trước khi băng hà, Minh Tông tha thứ cho hắn. Hắn được ân xá, không bao lâu sau thì được thả ra, khôi phục vương vị.

Sau khi được thả, hắn hồi kinh chịu tang.

Người chủ trì tang sự chính là Nhị hoàng huynh của hắn năm xưa, Tấn vương, nay đã lên ngôi Hoàng đế.

Nghe nói, sau hai năm bị giam cầm đối diện vách tường suy ngẫm, rốt cuộc vị Tần vương trẻ tuổi cũng thấm thía lỗi lầm, vô cùng ăn năn. Hắn chủ động xin đi trấn thủ lăng mộ Tiên đế tại Trường Lăng suốt ba năm để chuộc lại tội nghiệt thời niên thiếu.

Trường Lăng của Minh Tông được xây sâu trong Thái Xuyên, cách hoàng thành mấy trăm dặm về phía Tây Bắc, ba mặt đều bị núi non vây bọc, đối diện thảo nguyên hoang vu, cổ thụ ngút ngàn, vắng bóng người qua lại. Chỉ nghe thôi cũng hình dung được quang cảnh hoang lạnh đến mức nào.

Tân đế Hiếu Xương thương yêu ấu đệ, không nỡ để hắn chịu khổ sở như vậy, bèn trình chuyện này lên đích tổ mẫu là Thái hoàng Thái hậu Khương thị, mong người khuyên ngăn Tần vương từ bỏ ý định. Nhưng Thái hoàng Thái hậu lại gật đầu đồng ý, hoàn thành tâm nguyện hiếu đạo của Tần vương.

Thế nên, sau khi quốc tang Minh Tông kết thúc, Tần vương Huyền Độ vừa được triệu hồi từ cung Vô Ưu về kinh, lại khoác áo tang, chuyển đến đạo cung Vạn Thọ trong Trường Lăng.

Năm ấy, hắn mười tám tuổi.

Có kẻ hiếu kỳ ở kinh đô băn khoăn, Tần vương Huyền Độ từng là một thiếu niên phong lưu, tiêu sái, khoác gấm cưỡi ngựa, sau hai năm tù đày lại đến thủ lăng thì sẽ sống một cuộc sống như thế nào. Có người còn lén dò hỏi đám quan lại trông giữ lăng mộ thì được biết rằng, trong ba năm ấy, Tần vương chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất. Hôm đó, người ta nhìn hắn đứng đứng trên đỉnh cao nguyên lúc hoàng hôn, rồi ngả lưng nằm xuống. Khi ấy, mặt trời như cục than chì đang lụi dần nơi chân trời, lũ quạ kêu rộn khắp bầu trời xám xịt như sắp sụp xuống. Hắn chìm vào giấc ngủ say, cho đến lúc mặt trời mọc ở Đông Lăng, phơi sương ngoài cao nguyên suốt một đêm không về.

Ba năm, chỉ một lần như thế mà thôi.

Ba năm sau, Tần vương hoàn thành kỳ hạn thủ lăng, được triệu hồi về kinh. Hiếu Xương Đế muốn hậu đãi em trai, vốn định phong cho hắn một vùng đất giàu có trong nội địa, nhưng trùng hợp thay, vùng Tây Hải vừa mới được sát nhập vào biên cương Đế quốc có một Tuyên phủ sứ [1] mất tích.

[1]

 

Quận Tây Hải nằm ở phía Nam Hà Tây, phía Tây Thiên Thủy, chen giữa hai vùng đất như hình phễu. Đây là vùng biên cương hỗn tạp, nơi nhiều tộc người cùng sinh sống, dân cư thưa thớt, chiến loạn liên miên. Không ai trong triều muốn đến Tây Hải nhậm chức, xem đó là chốn hiểm địa. Tiền nhiệm Đô hộ Tây Hải cũng đã mất mạng vì biến loạn tại đây. Bấy giờ, có đại thần đưa ra đề nghị: mẫu tộc của Tần vương vốn là người Khuyết, nếu phái Tần vương đến đây tiếp quản, ắt sẽ được dân chúng Tây Hải kính yêu, dễ dàng tiếp nhận giáo hóa, giảm bớt khó khăn trong công tác bình định. Quần thần cũng đồng loạt hưởng ứng.

Từ trước đến nay Hiếu Xương Đế luôn tôn kính Thái hoàng Thái hậu Khương thị, ngay cả niên hiệu sau khi lên ngôi cũng mang hàm ý này. Vì thế, ngài đã xin ý kiến từ Thái hoàng Thái hậu.

Thái hoàng Thái hậu lại một lần nữa gật đầu. Thế là Tần vương Lý Huyền Độ nhận thêm phong hiệu Tây Hải vương, tiến về quận Tây Hải. Từ đó đến nay, đã hai năm trôi qua.

Mọi người đều nói rằng Tần vương hiện tại một lòng phụng đạo. Ở quận Tây Hải, ngoài xử lý những chính sự cần thiết, hắn thường đội mũ huyền quan, khoác áo vải thô thanh nhã, không màng thế sự, đốt hương tu đạo.

Nhưng Bồ Châu biết, tất cả chỉ là lớp ngụy trang của hắn.

Từ khi hắn và Lương Thái tử tiền triều mưu sự bất thành, hắn đã chôn giấu dã tâm, kìm nén bản tính, lấy danh nghĩa phụng đạo vô cầu làm vỏ bọc cho mình.

Ở kiếp trước, hắn đã thành công. Người mà nàng từng gọi là “hoàng thúc” ấy, cuối cùng đã cướp đi ngôi vị hoàng đế của Lý Thừa Dục, trượng phu nàng, trở thành kẻ chiến thắng sau cùng.

Bồ Châu cũng còn nhớ mang máng, kiếp trước, qua một thời gian nữa, khi nàng trở về kinh đô, hắn cũng sẽ được triệu hồi vào kinh.

Nhưng nàng không ngờ rằng, bây giờ lại có thể gặp hắn ở đây!

Tuy rằng Tây Hải và Hà Tây vốn là hai vùng lân cận, nhưng vào lúc này, đáng ra hắn vẫn nên ở quận Tây Hải, tiếp tục làm Tây Hải vương.

Sao hắn lại vượt biên giới đến đây? Là kiếp này có điều gì thay đổi, hay kiếp trước vào thời điểm này, hắn cũng từng đến đây, chỉ là nàng chưa từng gặp hắn mà thôi?

Tim nàng đập thình thịch, chăm chú nhìn bóng dáng phía trước nhanh chóng bị bóng đêm nuốt chửng, trong đầu không ngừng tìm kiếm từng mảnh ký ức vụn vặt của kiếp trước.

Diệp Tiêu dĩ nhiên không biết tiểu nữ lang vừa rồi còn đang lau nước mắt này lúc này đang nghĩ gì trong lòng, chỉ cho rằng nàng đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến sững sờ, vì thế mới đứng yên bất động.

Hắn hiểu ý của chủ thượng, không truy cứu thêm, liền ra lệnh cho thuộc hạ hạ nỏ trở về vị trí. Cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua đôi nam nữ trẻ tuổi kia, lắc đầu, xoay người nhanh chóng đuổi theo chủ thượng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top