Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 89: Khát Khao và Nỗi Sợ Hãi

Bồ Châu (Dịch)

  • 19 lượt xem
  • 3230 chữ
  • 2025-12-11 16:39:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cả đời này, chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào khiến Lý Huyền Độ khao khát được gặp một người như lúc này đây.

Khuôn mặt đôi mắt sưng đỏ của nàng trong giấc mộng tựa như đã hằn sâu vào tâm trí hắn. Dẫu đã gần kề phụ thân nàng trong gang tấc, hắn lại chẳng thể tiến thêm một bước. Hắn lại nhớ đến lời nàng từng nói lúc mới quen biết không lâu, khi nàng tìm đến hắn cầu giúp, thổ lộ nguyện vọng trong lòng mình. Nghĩ đến đó, lòng hắn lại thoáng nhói lên.

Hắn hận không thể mọc cánh bay đến trước mặt nàng, để nói cho nàng biết hắn hối hận thế nào vì ngày chia ly ấy. Hắn đã lạnh lùng đến mức chính hắn cũng thấy xa lạ với bản thân.

Những ngày xa nàng, lòng hắn tựa hồ trống rỗng.

Tương tư là gì? Hôm nay hắn mới thật sự hiểu thấu.

Chỉ cần nàng không ở bên, đó chính là tương tư.

Dưới sự thôi thúc của con tim đang rạo rực, hắn gần như không thể chờ đến trời sáng mới từ biệt. Trong cơn xúc động, hắn lao thẳng đến Kim trướng, khi tới nơi, thấy bầu trời phía xa vẫn còn tối đen như mực, hắn sực tỉnh, gắng gượng kiềm chế, quyết định chờ đến hừng đông.

Lúc này đã là canh tư, bình minh sắp ló rạng, nhưng thời gian trong lúc chờ đợi như càng kéo dài lê thê, mãi đến khi ánh sáng tờ mờ của ngày mới vừa ló dạng, hắn không thể nhẫn nhịn thêm nữa, sai người vào báo tin.

Kim Hi vừa mới chợp mắt chưa lâu thì đã phải vội vã thức dậy, thậm chí còn chẳng kịp búi tóc, xõa mái tóc dài bước thẳng ra ngoài.

Dù tiết trời đã vào xuân, nhưng sáng sớm ở thành Ngân Nguyệt, sương giá vẫn lạnh buốt. Bà thấy cháu trai đứng lặng ngoài trời, dường như đã đợi lâu lắm rồi, lông mày và mái tóc đều phủ một lớp sương mỏng.

Bà vội bước đến, lo lắng hỏi: “Sao con lại đến sớm thế này? Đã xảy ra chuyện gì chăng.”

Lý Huyền Độ đáp: “Cô mẫu, cháu phải về rồi. Từ biệt người xong, con sẽ lên đường ngay.”

“Sao gấp quá vậy? Đêm qua con còn chẳng nhắc đến chuyện này!”

Kim Hi kinh ngạc hỏi, đoạn thấy hắn hơi lưỡng lự, như có điều ngập ngừng, cuối cùng mới nhẹ giọng đáp: “Là vì… con… có hơi nhớ nàng ấy.”

Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm mai chẳng thể che giấu ánh sao rực rỡ trong mắt hắn. Đôi con ngươi tựa như phát sáng.

Kim Hi sửng sốt, lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu rồi mỉm cười

Bà cũng từng có một thời thanh xuân, hiểu nỗi khổ bị tương tư thiêu đốt tâm can là như thế nào, không níu giữ nữa, gật đầu rồi lập tức sai người chuẩn bị hành lý tiễn hắn lên đường.

Cứ như thế, vào buổi sớm tinh sương khi trời hãy còn le lói ánh hồng ở chân mây, Lý Huyền Độ rời khỏi thành Ngân Nguyệt, bước chân lên con đường vạn dặm trở về phương Đông.

Hắn xuất phát vào đầu tháng hai. Khi ấy, gió lạnh cát buốt, sương giăng băng phủ. Dọc đường từ Tây sang Đông, tuyết băng dần dần tan chảy, đến khi băng qua Ngọc Môn Quan, càng tiến về phía Đông, tiết trời mỗi lúc một ấm dần. Hắn đi ngày đêm không nghỉ, gấp rút lên đường, cuối cùng, vào một ngày đầu xuân tháng ba, hắn đã trở về kinh đô.

Ngày hắn vào thành, trời vừa sập tối, đèn đuốc vừa lên. Kinh đô rực rỡ như gấm thêu, muôn nhà đèn sáng. Hắn băng qua nửa tòa thành trì, đến khi hành trình gian khổ rốt cuộc cũng gần khép lại, khi đã ở rất gần cánh cổng vương phủ, trong lòng hắn chợt trào dâng thứ cảm giác mà trước nay hắn chưa từng có được, đó là cảm giác về nhà.

Phủ đệ này thuộc về hắn từ năm hắn mười ba tuổi. Nhưng trong những năm đầu, chưa bao giờ hắn coi đây là nhà.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy đôi đèn lồng treo trước cổng tỏa ra ánh sáng đỏ mờ, lòng hắn bỗng bình yên đến lạ.

Hẳn lúc này đây, nàng đang ở trong viện sau cánh cổng kia. Rất nhanh thôi, hắn sẽ được gặp lại nàng. Hắn không dằn lòng được, bắt đầu tưởng tượng giờ này nàng đang làm gì.

Có lẽ, nàng vừa tắm xong, khoác áo xuân, lười nhác tựa bên khung cửa sổ phía Nam?

Hoặc nàng đang ngồi chơi cờ cùng vài tỳ nữ, giết thời gian chờ qua đêm xuân dài đằng đẵng?

Suốt ba bốn tháng không gặp mặt, gần như ngày nào hắn cũng nghĩ đến nàng. Nhưng nàng thì sao? Có từng nhớ đến hắn dù chỉ một thoáng? Có không… dù chỉ một chút thôi?

Lý Huyền Độ chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh hơn một nhịp, chẳng thể kìm lòng, liền thúc ngựa phi nhanh đến trước cổng phủ. Hắn xuống ngựa, sải mấy bước lên bậc tam cấp, gõ mạnh vào cửa. Quản sự hay tin hắn trở về, vội vàng chạy ra nghênh đón, ân cần hỏi han.

Hắn sải bước đến tẩm đường, vừa đi vừa hỏi: “Lúc ta đi vắng, vương phi ở nhà có ổn không?”

Quản sự im lặng, Lý Huyền Độ dừng bước, quay đầu nhìn, thấy y lộ rõ vẻ lưỡng lự như muốn nói lại thôi, lòng hắn bỗng chùng xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn trầm giọng hỏi.

Quản sự cúi đầu nói nhỏ: “Khởi bẩm điện hạ… vương phi đến giờ vẫn chưa trở về phủ.”

Lý Huyền Độ sững người.

Họ chia tay từ cuối năm ngoái khi vừa rời khỏi nước Khuyết. Từ nước Khuyết đến kinh đô, dù đi chậm cũng chỉ mất nửa tháng là đến nơi, đã lâu như vậy rồi, sao nàng còn chưa quay về?

“Vậy người đang ở đâu?” Lý Huyền Độ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua những kẻ đứng xung quanh.

“Diệp Tiêu đâu? Lạc Bảo đâu? Cả hai đâu rồi?”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Thanh âm của hắn bỗng vang lên, sắc lạnh như dao, chất vấn từng câu.

Quản sự run rẩy thuật lại toàn bộ những gì mà y biết về chuyến đi của vương phi. Y nói cuối năm trước vương phi rời nước Khuyết, trở về một mình, sau đó được Hoàng đế ban vinh hiển, phụng mệnh hồi hương tế tổ. Trên đường trở lại kinh, vương phi hay tin Đồng Châu xảy ra dịch bệnh, quan lại trong vùng cấu kết, lập mưu che giấu, liền lập tức thúc ngựa về kinh, định sớm tấu trình lên Thánh thượng. Nào ngờ giữa đường gặp họa diệt khẩu, dịch xá nơi dừng chân bị cháy lúc nửa đêm, vương phi may mắn thoát được. E ngại con đường phía trước vẫn còn có kẻ bày mưu ngăn chặn nên vương phi đã giao trọng trách truyền tin lại cho Diệp Tiêu, còn mình thì xuống xe ngựa giữa đường, sau khi xuống xe đến nay, vương phi vẫn biệt tích, đến nay chưa về.

Quản sự kể xong, thấy Tần vương đứng sững không nhúc nhích, bóng dáng cứng đờ như tượng, trong lòng bỗng thấy chột dạ, nói tiếp: “Nhưng xin điện hạ cũng xin đừng quá lo lắng. Khi vương phi rời đoàn, giám nhân Lạc đại nhân đã đi cùng người, Diệp thị vệ trưởng cũng phái thị vệ đi theo vương phi. Nửa tháng trước khi về kinh, ngài ấy đã bẩm báo chuyện Đồng Châu, sau đó lập tức dẫn người quay lại tìm vương phi rồi ạ. Thái hoàng Thái hậu và bệ hạ cũng đã hạ lệnh, yêu cầu quan lại địa phương dốc toàn lực tìm kiếm vương phi. Chắc chẳng bao lâu nữa thôi sẽ có tin tức mới…”

Lý Huyền Độ xông thẳng vào tẩm đường, đẩy mạnh cửa. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng trống trải, không một bóng người.

Gian phòng trống không, chẳng còn nghe tiếng cười đùa.

Hắn đứng sững sau ngưỡng cửa một lát, bỗng xoay người, sải bước vào tĩnh thất.

Chuyến đi này vốn là phụng mệnh, hộ tống Hoài Vệ trở về phía Tây, giờ trở lại, việc đầu tiên hắn nên làm là sáng mai nhập cung, diện Thánh để phục mệnh.

Nhưng hắn lập tức cầm bút, viết một phong tấu thay cho việc hồi mệnh, nét chữ như bay, thoáng chốc đã xong. Sau đó, hắn sai người đợi trời sáng sẽ mang tấu chương vào cung, đoạn không ở lại thêm khắc nào, lập tức lên đường ngay trong đêm.

Mấy ngày sau, hắn đã đến nơi nàng và Diệp Tiêu chia tay nhau. Quan viên địa phương tức tốc đến dịch xá bái kiến, nói rằng đã sai người tìm kiếm khắp nơi, xin Tần vương tạm thời đừng nóng vội.

Nghe tin Tần vương đến tận nơi, Diệp Tiêu nhanh chóng trở về, chạy vào dịch xá. Thấy ngài đứng nơi bậc thềm, ánh mắt như lưỡi kiếm khóa chặt lấy mình, hắn không nói một lời, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ có tội, phụ sự phó thác của điện hạ! Từ hôm ấy đến nay, không một khắc nào thuộc hạ dám quên lời dặn của ngài. Nhưng hôm đó vương phi nhất mực kiên quyết, người nói người tự biết nặng nhẹ, đưa tin về dịch bệnh ở Đồng Châu đến tai bệ hạ mới là việc quan trọng nhất. Thuộc hạ bất đắc dĩ, đành phải nghe theo lời vương phi…”

Hắn cúi rạp đầu xuống đất, hồi lâu không dám ngẩng lên.

Một lát sau, bên tai Diệp Tiêu vang lên thanh âm trầm thấp: “Chỉ là một huyện lệnh quèn ở Đồng Châu, hắn lấy đâu ra lá gan mà dám ra tay tàn độc đến vậy? Người chống lưng phía sau là ai, có phải là Thượng Quan Ung không?”

Nửa ngày sau, Diệp Tiêu nghe bên tai vang lên một giọng hỏi đầy nhẫn nhịn, hắn ngẩng đầu lên, đáp phải.

“Bệ hạ dự định tiến hành lễ phong thiện tại Thái Sơn. Đám người thuộc phe Thượng Quan sợ dịch bệnh ở Đồng Châu sẽ khiến đại lễ bị ảnh hưởng, chọc giận Thánh tâm, nên liều lĩnh giấu giếm sự tình, lòng dạ hiểm độc, đến mức hạ sát cả vương phi! Đêm hôm đó lửa cháy hừng hực, nguy hiểm vô cùng. Nếu không phải vương phi gặp may thoát nạn… chỉ sợ đã…”

Hắn nghiến răng nói, giọng đầy căm giận.

Bàn tay của Lý Huyền Độ từ từ siết chặt, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc. Hắn lệnh cho Diệp Tiêu kể rõ đầu đuôi sự việc.

Diệp Tiêu liền thuật lại toàn bộ diễn biến đêm hôm đó, nói rằng sau khi nhận phòng tại dịch xá, nửa đêm thì xảy ra hỏa hoạn, hắn xông vào cứu vương phi nhưng không may bị đè dưới xà gỗ, nửa người bị thương nặng. Đúng lúc ấy, Thẩm Dương xuất hiện, không chỉ cứu vương phi mà còn kéo cả hắn ra khỏi ngọn lửa theo ý của vương phi.

Diệp Tiêu dập đầu lần nữa, giọng đầy tự trách: “Thuộc hạ vô năng, không thể bảo vệ vương phi chu toàn. Xin điện hạ trách phạt.”

“Nam Tư Thẩm Dương? Sao hắn cũng “tình cờ” ở tại dịch xá đêm đó?”

Ánh mắt Lý Huyền Độ tối sầm, gặng hỏi.

Diệp Tiêu đáp: “Vâng, lúc đầu thuộc hạ cũng cho rằng Thẩm Dương chỉ tình cờ ngang qua. Nhưng sau khi xảy ra sự cố, hắn thẩm vấn dịch thừa, phát hiện hung thủ chính là châu quan. Sau đó, hắn tự nguyện xin hộ tống vương phi vào kinh. Lúc đó thuộc hạ đang bị thương nặng, không còn sức bảo vệ vương phi lên đường, lại sợ làm chậm trễ hành trình nên đành nghe theo sắp xếp, để Thẩm Dương đưa vương phi vào kinh. Không ngờ hắn lại có tâm tư riêng, suýt nữa hại người…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Huyền Độ nghiêm giọng, quát hỏi.

Diệp Tiêu không dám giấu giếm, liền kể tiếp phần sau:

Sau khi vương phi lên đường cùng Thẩm Dương, hắn vẫn thấy băn khoăn, không lúc nào yên. Sáng hôm sau, vừa có chút sức lực, hắn đã lập tức đuổi theo. Nào ngờ mấy ngày sau, hắn bắt gặp một cây cầu gãy, đường tiến về phía trước cũng bị cản trở. Hắn hỏi thăm dân chúng gần đó, được biết cây cầu đã bị sập vài ngày trước đó, hôm qua từng có một đoàn người đến đây cũng bị chặn lại. Đoàn người đó gọi huyện lệnh đến, sau đó cả đoàn đổi hướng, hình như là vào thành theo sự chỉ dẫn của huyện lệnh.

Hắn hỏi kỹ về diện mạo, xác nhận chính là Thẩm Dương liền đuổi vào huyện thành, hỏi thăm khắp các dịch xá, sau đó lại đến những nơi khác, vẫn không tìm được tung tích vương phi. Khi ấy hắn còn tưởng vương phi đã cùng Thẩm Dương rẽ sang đường khác, tiếp tục hành trình, nên lại đuổi theo hướng đó. Hắn rong ruổi hai ngày, ghé hỏi các dịch xá dọc đường, nhưng đều được báo là chưa từng tiếp nhận đoàn người của Thẩm Dương. Đến đây, hắn biết có điều chẳng lành nên cuống cuồng quay đầu trở về. Giữa đường tình cờ gặp được vương phi, Lạc Bảo cùng những người khác. Khi ấy hắn mới hiểu, Thẩm Dương có mưu đồ bất chính, nên đã giữ chân vương phi bằng cây cầu gãy kia. May mắn thay, sau vài ngày bị giam lỏng, vương phi đã tự thoát ra được, không những thế, còn lấy được lệnh bài của Thẩm Dương. Nhưng vì biết phía trước có nhiều trạm kiểm soát, vương phi sợ mình đã bị nhắm tới, có lệnh bài cũng không sử dụng được, vậy nên, nàng đã giao trọng trách báo tin cho hắn, rồi rời khỏi xe, đi theo một lối khác.

Lý Huyền Độ còn chưa nghe xong, sắc mặt đã cứng đờ, hắn im lặng chốc lát, gần như nghiến răng hỏi: “Ngày các ngươi chia tay, nàng có nói với ngươi là đi đâu không?”

Diệp Tiêu đáp: “Vương phi nói người sẽ tìm đến một cố nhân, tạm thời lánh mặt một thời gian, người ấy vô cùng đáng tin. Dù thuộc hạ đã gặng hỏi mấy lần, nhưng vương phi vẫn nói là không tiện nhắc tên, chỉ bảo thuộc hạ có thể yên tâm được. Người còn nói mình mệt rồi, muốn nhân dịp này nghỉ ngơi ít lâu, khi nào khỏe lại tự khắc sẽ quay về. Thuộc hạ bất đắc dĩ, không dám ngăn cản, chỉ có thể phái vài thị vệ đi cùng bảo vệ người. Sau khi vào kinh báo tin xong, thuộc hạ lập tức quay lại tìm người… Nhưng thuộc hạ vô dụng, gần như đã lục soát khắp nơi quanh vùng, mà vẫn không thấy tung tích vương phi.”

Đối với Diệp Tiêu, sau biến cố này, hắn càng thêm kính yêu vương phi từ tận đáy lòng, sẵn sàng làm bất kỳ điều gì vì nàng. Những ngày qua, dù đang mang thương tích trên người nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả, ngày ngày đi tìm nàng ở khắp nơi. Không có tin tức gì đã khiến hắn lòng nóng như lửa đốt, giờ đối diện Tần vương, hắn lại càng thấy áy náy. Sau khi trình bày xong mọi việc, hắn vẫn dập đầu sát đất, không chịu đứng lên.

Lý Huyền Độ khép mắt.

Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Trong tình cảnh nguy hiểm như hôm ấy, nàng có thể chạy tới nơi nào?

Nàng bảo sẽ tìm cố nhân. Nhưng trong số những cố nhân của nàng, đến nay còn lại được mấy người?

Dương Hồng thì không thể. Hà Tây cách nơi này quá xa. Hơn nữa, nếu là Dương Hồng, thì không đến mức không thể tiết lộ danh tính.

Nhưng trừ Dương Hồng ra, ngoài kinh thành, nàng còn có thể nương nhờ ai?

Hắn nhớ rõ từng đường nét trên khuôn mặt nàng, đã từng cận kề da thịt, cũng đã từng trải qua chuyện thân mật nhất trên đời giữa nam và nữ. Thế nhưng đến tận thời khắc này, khi nàng bặt vô âm tín, Lý Huyền Độ mới chợt nhận ra hắn gần như không biết gì về nàng cả.

Diệp Tiêu vẫn đang quỳ dưới đất, vì tự trách mà nhất quyết không chịu đứng lên, một mực xin được chịu tội.

Nhưng còn hắn, hắn lấy tư cách gì để trách phạt người khác đây?

Lý Huyền Độ nhớ lại đêm cuối cùng trước khi chia tay nàng. Vì bênh vực người biểu muội mà mình vẫn luôn thương xót, hắn đã tranh cãi với nàng, sau đó tiếp tục vì một miếng ngọc bội mà lạnh giọng làm tổn thương nàng, phớt lờ lời xin lỗi của nàng, để mặc nàng suốt một đêm đau khổ, chẳng hề an ủi lấy nửa lời. Đến sáng hôm sau, hắn cũng chẳng buồn nói năng gì, nhẫn tâm bỏ mặc nàng rời đi.

Một ý nghĩ bỗng lướt qua đầu hắn.

Chẳng lẽ vì quá đau lòng và giận dỗi, nên nàng đã hạ quyết tâm rời xa hắn, một đi không trở lại nữa?

Giờ khắc này, hắn chỉ còn biết hối hận khôn cùng.

Nàng có chút bướng bỉnh thì đã sao?

Cho dù có như trước đây, bị nàng dỗ ngọt, dắt xoay vòng vòng, thì cũng còn hơn hiện tại, hoàn toàn không hay biết nàng đang ở đâu, sống chết ra sao!

Lòng Lý Huyền Độ rối như tơ vò. Thấy Diệp Tiêu vẫn đang quỳ nơi đó, hắn ra lệnh cho Diệp Tiêu đứng dậy, thuận tiện hỏi thăm vết thương.

Diệp Tiêu cảm kích đáp: “Thuộc hạ không sao, thương tích không nghiêm trọng.”

Lý Huyền Độ lại hỏi mấy ngày qua họ đã điều tra những nơi nào.

Diệp Tiêu nói: “Lấy nơi này làm trung tâm, thuộc hạ đã cử người đến tất cả các ngã ba lớn nhỏ hướng Bắc, Đông, Nam, suốt mấy ngày qua. Vì đường xá phức tạp, hiện tại vẫn chưa có tin tức, nhưng thuộc hạ tin rằng sẽ sớm có kết quả. Mong điện hạ tạm thời an tâm.”

Lý Huyền Độ lập tức hỏi lại: “Vì sao không tra phía Tây?”

Diệp Tiêu đáp: “Hướng Tây là đường về kinh đô, vương phi không thể nào đi theo hướng đó. Còn phía Tây Bắc, nơi đó hoang vu hẻo lánh, cách Thượng Quận phải đến ngàn dặm, lại sát biên giới. Thuộc hạ nghĩ rằng vương phi không có ai ở đó có thể nương nhờ.”

Lý Huyền Độ trầm ngâm chốc lát, rồi bất chợt, một cái tên lóe lên trong tâm trí hắn.

Khương Nghị!

Khương Nghị từng là bằng hữu thân thiết với phụ thân nàng. Là một cố nhân đáng tin cậy, hơn nữa còn là người không tiện nhắc đến danh tính.

Bản năng mách bảo hắn rằng rất có khả năng nàng đã vượt ngàn dặm đường, bí mật đến Thượng Quận tìm Khương Nghị!

Trái tim Lý Huyền Độ đập mạnh, nhịp tim cuồng loạn như muốn phá tan lồng ngực. 

Nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, Lý Huyền Độ vừa định lên tiếng thì bất ngờ thay, bên ngoài có một tùy tùng hớt hải chạy vào báo: Lạc quản sự đã phái một thị vệ đến truyền tin, báo rằng vương phi hiện đang ở mã tràng Thượng Quận. Sợ điện hạ trở về không thấy người sẽ lo lắng, nên đặc biệt cử người đến báo tin bình an.

Lý Huyền Độ nhắm mắt, nén lại niềm vui sướng và cảm kích cuộn trào trong lòng, sau đó lập tức xoay người lao nhanh ra ngoài.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top