Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 88: Tân Hãn Đăng Cơ

Bồ Châu (Dịch)

  • 14 lượt xem
  • 5582 chữ
  • 2025-12-11 16:33:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ở thành Ngân Nguyệt, ánh trăng chiếu lên mặt sông, sóng nước lấp loáng.

Đêm đã về khuya, nhà nhà yên giấc. Thế nhưng trong một đại trướng hoa lệ, lúc này đèn nến vẫn sáng rực, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt người đàn ông đang ngồi bên trong. Hắn là một quý tộc Tây Địch thân hình cao lớn, khoảng hơn ba mươi tuổi, lúc này vẫn còn đang nâng chén vui say.

Đây chính là Mỹ Lực, cháu ruột của Tây Địch vương, nổi danh khắp thảo nguyên vì dũng mãnh thiện chiến, cùng với Thiện Ương, cả hai được tôn xưng là hai viên đại mãnh tướng dưới quyền Kim trướng.

Thảo nguyên là nơi tôn sùng kẻ mạnh, cá lớn nuốt cá bé, sức hiệu triệu của một mãnh tướng vốn không thể xem thường. Nữ tử mặc cẩm y hoa phục uống rượu cùng hắn, chính là A Na, quý nữ người Đông Địch mà hắn từng cưới trước đây. Khi còn trẻ, nàng ta đã được mệnh danh là bông hoa đẹp nhất trên thảo nguyên.

Nàng ta rót cho Mỹ Lực một chén rượu, đưa đến tận miệng hắn rồi cười tủm tỉm nói: “Chàng yên tâm, e rằng ả đàn bà đó đã hết đường xoay sở nên mới nhờ tên Tần vương kia đi cầu cạnh. Tả Hiền vương là người thế nào chứ, ông ta ghét nhất là người Hán. Chỉ e Tần vương còn chưa kịp vào trướng thì đã bị dọa đến nhũn ra. May mà chàng tháo vát hơn người, túc trí đa mưu nên mới nghĩ ra được biện pháp hay thế kia, giúp chúng ta lại chiếm thế thượng phong.”

Mỹ Lực hất tay, hất luôn cả chén rượu nàng ta vừa đưa tới, lạnh giọng cười khẩy: “Không phải trước kia cả cô và Túc Sương vương đều cam đoan rằng sẽ giúp ta diệt trừ thằng nhãi người Hán kia sao? Giờ thì thế nào, nó vẫn khỏe mạnh quay về! Nếu không phải các người đều vô dụng như nhau thì sao ta lại bị động đến nông nỗi này cơ chứ?”

A Na thoáng lộ vẻ tức giận, song vẫn gắng nở nụ cười. Nàng ta rót thêm rượu cho hắn, chủ động đổi đề tài: “Mấy hôm trước ta tìm giúp chàng một nữ nô mới, chàng đã thử qua chưa? Có hài lòng không?”

Mỹ Lực đón lấy chén rượu, uống một ngụm, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, tâm trí rõ ràng không để vào đó, như đang mải nghĩ đến chuyện gì khác.

A Na đã bước qua tuổi ba mươi, khó tránh khỏi số phận chung của phụ nữ thảo nguyên là tàn phai nhan sắc. Vì muốn giữ được trái tim của trượng phu, nàng ta không ngại tìm cho hắn ta những nữ nô trẻ trung xinh đẹp để dâng lên. Thấy Mỹ Lực có vẻ mất tập trung, biết chắc rằng hắn đang nghĩ đến ả công chúa người Hán trong Kim trướng kia, nàng ta phải cố dằn lòng, ép cơn ghen tức xuống, đoạn trầm mặt, hừ lạnh nói: “Có chuyện này ta phải nói rõ cho chàng, nếu chàng kế vị thì vị trí chính thê vương phi vẫn phải dành ra cho ta. Ả người Hán kia nhất quyết phải xếp dưới ta. Chàng có sủng ái nàng ta đến mấy cũng không được vượt qua ta! Nếu không cha anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chàng đâu!”

Mỹ Lực luôn có ảo giác về cái ngày hắn chiếm được Kim trướng và đoạt được người con gái Hán tộc mà hắn luôn ngày đêm mong nhớ, bất giác cười đầy đắc ý. Đúng lúc ấy, một thuộc hạ từ ngoài trướng hấp tấp chạy vào, báo rằng thám tử cắm trong Tả bộ vừa truyền tin: Tả Hiền vương đã bị Tần vương thuyết phục, cho rằng chuyện ám sát là do hắn đứng sau, giờ đang dẫn theo binh mã, cấp tốc kéo đến đây ngay trong đêm.

Mỹ Lực sợ đến mức tỉnh rượu.

Kế hoạch đã tan tành.

Tuy hắn nắm hàng vạn kỵ binh trong tay nhưng nếu cố chấp đối đầu với Tả Hiền vương thì cơ hội giành phần thắng lại không lớn, huống chi bên phía ông ta còn có cả Hữu Hiền vương và Thiện Ương nữa, nếu ba phe liên hợp lại thì càng không.

Sắc mặt Mỹ Lực tối sầm, mí mắt giật liên hồi. Hắn đảo mắt nhìn quanh đại trướng bài trí hoa lệ, rất nhanh đã đưa ra quyết định: hạ lệnh vứt bỏ hết thảy những thứ lỉnh kỉnh không mang theo được, phóng hỏa đốt trướng, chỉnh đốn nhân mã, đề phòng phục kích và bỏ trốn ngay trong đêm.

…

Tang Càn nổi cơn thịnh nộ, không thể đợi đến ngày hôm sau mà lập tức dẫn binh, lên đường đi thẳng tới Kim trướng, ai ngờ còn chưa đến nơi, giữa đường đã nhận được tin Mỹ Lực dẫn quân chạy trốn về phương Bắc, nhiều khả năng là muốn lánh nạn ở Đông Địch.

Tang Càn càng nghe càng giận, quay đầu đuổi theo về phương Bắc, nào ngờ ngày hôm sau lại có tin mới: người Ô Ly nhân cơ hội này tập kích Tả bộ.

Trước khi rời đi, ông ta đã để lại một phần binh mã để canh phòng, quyết không để Ô Ly lợi dụng thời cơ đánh lén trót lọt, nhưng Đà Đà, cháu trai của ông lại bị người Ô Ly bắt đi.

Con trai của Tang Càn đã chết, Đà Đà là huyết mạch duy nhất còn lại của ông ta. Nghe tin ấy, ông ta vừa kinh vừa hận, không đoái hoài gì đến Mỹ Lực nữa mà cuống cuồng chạy về Tả bộ, rong ruổi suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng trở lại vương trướng. Trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, đang chuẩn bị sắp xếp nhân thủ giải cứu cháu trai thì bỗng thấy Đà Đà từ trong trướng chạy ra, lao vào lòng mình. Tang Càn mừng rỡ vô cùng, nhảy vội xuống ngựa, vừa ôm chầm cháu trai vừa hỏi xung quanh xem thằng bé đã quay về đây bằng cách nào. Lúc này ông ta mới hay, Tần vương lo sợ người Ô Ly ở gần đó sẽ lợi dụng hỗn loạn, quấy rối Tả bộ. Hắn không lên đường về Kim trướng ngay mà chọn ở lại. Quả nhiên sự tình đúng như hắn dự đoán, người Ô Ly đánh úp, bắt cóc vương tôn đi, chính Tần vương là người đã tự mình dẫn người xông vào vòng vây kỵ binh, cứu được Đà Đà trở về.

Tả Hiền vương nghe xong thì đứng ngây ra, hồi lâu mới bừng tỉnh, lập tức nhìn quanh: “Tần vương đâu?”

“Bẩm, sau khi cứu được Đà Đà, ngài ấy đã quay về Kim trướng rồi.”

Tả Hiền vương không nói thêm lời nào, giao cháu trai cho thuộc hạ chăm sóc rồi dẫn theo binh mã, một lần nữa lên đường tới Kim trướng.

…

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Lý Huyền Độ và Thiện Ương trở về Kim trướng.

Đón chờ cả hai là một tin cực xấu.

Mỹ Lực bỏ trốn trong đêm, phóng hỏa đốt thành. Kim Hi vừa phải dập lửa, trấn an dân chúng, vừa cho người đuổi theo, nhưng đáng tiếc vẫn để hắn thoát được. Tuy nhiên, một tâm phúc của hắn đã bị bắt. Tên này khai rằng trước đó, Hữu phi của Tây Địch vương đã bị Mỹ Lực mua chuộc, ngày nào cũng lén bỏ một vị dược tương khắc vào thuốc của đại vương tử, loại thuốc này vốn vô hại với người thường, nhưng khi kết hợp với thang thuốc mà đại vương tử dùng hằng ngày lại sinh ra phản ứng, trở thành độc dược. Chính vì vậy mà lâu ngày tích tụ, đại vương tử mới đột nhiên phát bệnh, để rồi chết yểu.

Điều bất hạnh hơn là, đêm qua Tây Địch vương bỗng nhiên hồi quang phản chiếu, [1] sau khi nghe được tin liền hạ lệnh xử tử Hữu phi, nhưng bản thân ông cũng không thể gắng gượng thêm nữa, trút hơi thở cuối cùng ngay tại chỗ.

[1]

 

…

Lý Huyền Độ đi đường ngày đêm không nghỉ, gấp rút quay về, Kim trướng, vừa đến nơi đã thấy võ sĩ các bộ lạc Tây Địch quỳ rạp thành hàng đông nghịt. Hắn bước vào trong, bắt gặp Trưởng công chúa Kim Hi vận tang phục, ôm Hoài Vệ với khuôn mặt mệt mỏi, ướt đẫm nước mắt nằm rạp trong lòng, ngồi lặng giữa trung tâm Kim trướng.

Hữu Hiền vương cùng các vương công Tây Địch quỳ ngồi xung quanh bà, trong trướng tĩnh mịch, không một tiếng động, chỉ còn sự im lặng trầm mặc bao trùm.

Lý Huyền Độ đứng yên trước cửa trướng một lát, rồi chầm chậm bước tới, quỳ một gối bên cạnh bà, khẽ gọi: “Cô mẫu…”

Đôi mắt Kim Hi sưng đỏ, im lặng rất lâu rồi mới ngẩng lên nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Cô mẫu không sao, con yên tâm.”

“Cảm tạ con, Hoài Vệ bây giờ đã là Hãn vương rồi.”

Bà dùng giọng nói khàn khàn, chầm chậm thốt ra từng chữ.

…

Cuộc phản loạn của Mỹ Lực đã bị đánh tan. Bộ tộc của hắn vốn giàu có nức tiếng, những người và gia súc chưa kịp đưa đi đều bị phân phát cho các bộ tộc khác. Dù là những bộ tộc không đóng góp nhiều trong cuộc chiến này, thì cũng ít nhiều nhận được phần thưởng.

Các quý tộc Tây Địch đều hết sức phấn khởi, sau lễ tang đều đồng loạt tuyên thệ, nguyện một lòng trung thành với Tân Hãn. Vì Tân Hãn còn nhỏ tuổi, trước khi cậu bé trưởng thành, mọi việc lớn nhỏ trong Kim trướng sẽ do Kim Hi thay mặt xử lý.

Ngay cả Tả Hiền vương cũng phá lệ, không còn lên tiếng phản đối như mọi khi, các tiểu vương và tộc trưởng còn lại càng không ai dám dị nghị, ai nấy đều tâm phục khẩu phục.

Tối hôm ấy, trong thành Ngân Nguyệt đèn đuốc rực rỡ, lửa trại sáng trưng, một buổi yến tiệc long trọng đã được tổ chức để chúc mừng Tân Hãn đăng cơ.

Tần vương Lý Huyền Độ nghiễm nhiên trở thành nhân vật thu hút nhất đêm ấy. Tả Hiền vương đặc biệt mời riêng hắn ra khỏi đại trướng, đích thân nói lời cảm tạ: “Nói thật lòng, ta khâm phục Thái hoàng thái hậu Khương thị của triều Lý các ngài. Phụ hoàng của ngài, ta cũng tạm chấp nhận. Nhưng Hoàng đế hiện tại, ta chẳng xem ra gì. Còn ngài, ta phục dũng khí và tài cán! Bằng hữu như ngài, ta bằng lòng kết giao. Từ nay về sau, ta nguyện ủng hộ đứa nhỏ người Hán kia làm Hãn vương. Dĩ nhiên, nếu ngày nào đó ngài lên làm Hoàng đế triều Lý, thì ta lại càng phục hơn nữa!”

Lý Huyền Độ thấy ông ta say khướt, thốt ra toàn những lời hồ đồ, chỉ bật cười lắc đầu, bảo ông ta đừng nói năng bừa bãi nữa, đoạn ra lệnh cho người đỡ ông ta vào trong.

Nhưng Tang Càn không chịu đi, sai thủ hạ bê lên một chiếc mâm vàng, đích thân giật nắp ra.

Trên mâm là một quả tim bò vừa mới bị cắt xuống từ đàn tế, máu me đầm đìa, nhìn kỹ còn thấy đang đập nhẹ.

Tang Càn cầm con dao, bổ quả tim bò thành hai nửa, tự mình chộp lấy một nửa, xé ra nhai sống ngay tại chỗ, vừa ăn vừa nói: “Ăn tim bò đã được tế thần, từ nay chính là người một nhà. Nếu dám phản bội, ắt sẽ bị thần linh trừng phạt!”

Lý Huyền Độ biết đây là phong tục của người Địch. Hắn từng nghe kể năm xưa khi công chúa Kim Hi mới gả sang đây, vì muốn hòa nhập với dân chúng, muốn họ tin phục mình, bà cũng từng ăn tim bò sống trên bàn thờ tế thần trước mặt bao người.

Hắn liếc nhìn khối thịt sống bê bết máu còn lại dành cho mình, cũng mỉm cười, mặt không đổi sắc cầm lên, ăn sống tim bò. Ăn xong, hắn sai người đem chiếc nỏ sắt đến, tặng cho Tang Càn.

Đây là cây nỏ do hắn tự tay nghiên cứu và chế tạo khi còn ở Bắc Nha, không chỉ chiêu mộ nhiều thợ thủ công lành nghề mà chính tay hắn cũng tham gia vào quá trình thử nghiệm, mất không ít công sức, thời gian và cả tiền bạc.

Thuở ấy, hắn từng ôm giấc mộng trang bị nỏ mạnh cho toàn bộ Ưng Dương vệ, nếu điều kiện cho phép thì sau này sẽ tiến tới tạo dựng một đội kỵ binh nỏ sắt, tung hoành sa trường, quét sạch chiến loạn cho triều đình.

Thế nhưng mộng đoạn trầm sa, phong lưu chỉ còn là quá khứ. Mưu sự chưa thành, người đã gặp họa.

Cây nỏ sắt này vốn là vật hắn lưu giữ riêng, vẫn cất trong cung Bồng Lai, lâu ngày phủ bụi, lần này nhận lệnh xuất quan, vì chợt nhớ tới nên tiện tay mang theo, chẳng ngờ lại hữu dụng đến vậy.

Nỏ sắt vốn có uy lực rất lớn, nếu ngắm chuẩn thì có thể bắn vỡ xương thú. Lần này hắn còn cố ý dùng đầu sói đã được đông lạnh làm bia, hình ảnh tạo ra tất nhiên càng thêm rùng rợn, vừa hay đạt được hiệu quả thị uy như mong muốn.

Hôm ấy trong đại trướng tận mắt chứng kiến uy lực của món binh khí này, Tang Càn đã không khỏi thèm thuồng, chỉ là ngại không tiện mở miệng xin, giờ thấy Lý Huyền Độ hào phóng như vậy, xoay tay một cái đã tặng cho mình, ông ta mừng rỡ vô cùng, vừa nhận được đã mân mê mất một lúc, yêu thích chẳng nỡ rời tay, vừa cười ha hả vừa cảm ơn rối rít, nói nhất định sẽ tìm cách báo đáp.

Từ sau khi Kim Hi gả đến đây, những tập tục và lề lối bản xứ cũng theo năm tháng cũng dần thay đổi. Trong thành có không ít kiến trúc mô phỏng lối kiến trúc ở kinh đô, thậm chí còn có cả một tòa vương cung.

Lý Huyền Độ được sắp xếp ở lại vương cung.

Phải cố gắng lắm hắn mới lê được về chỗ ở, còn chưa vào trong thì đã cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên, cúi người nôn thốc nôn tháo giữa sân, đem tất cả những thứ đã ăn trong bụng đêm nay nôn ra sạch sẽ, mãi đến lúc ấy mới thấy dễ chịu hơn phần nào.

Hắn để lại Lạc Bảo cho nàng, không đưa thêm ai theo cùng, vậy nên Kim Hi đã phái một bà tử đứng tuổi, tính tình điềm đạm, đến hầu hạ sinh hoạt thường nhật cho hắn.

Nôn xong, hắn cho tùy tùng lui xuống nghỉ ngơi, một mình ôm bụng dưới vẫn còn âm ỉ co rút vào trong, đang định gọi bà tử mang nước vào súc miệng rửa mặt thì khựng lại.

Không ngờ trong phòng lại có thêm hai nữ nô người Địch da dẻ trắng trẻo, ăn mặc hở hang, đang quỳ dưới đất. Một người đầy đặn, một người mảnh mai, Hoàn phì Yến gầy, thùy mị nũng nịu, thấy hắn bước vào thì lập tức đứng lên, đưa tay định đỡ.

Lý Huyền Độ lùi lại một bước: “Ai sai các người đến đây?”

Cả hai nhìn nhau, đáp khẽ là do Tả Hiền vương sai đến.

Lý Huyền Độ chợt nhớ lại lời hứa của Tang Càn về việc sẽ báo đáp khi được tặng nỏ, chắc đây chính là “lễ vật” mà ông ta chuẩn bị. Hắn dở khóc dở cười, phất tay đuổi đi.

Hai nữ nô đã nhận được lệnh từ Tả Hiền vương, dặn dò rằng về sau nhất định phải hầu hạ thật tốt, khiến Tần vương hài lòng. Một phần là sợ chủ cũ trách phạt, phần khác là nghe nói chủ nhân mới địa vị cao quý, lại còn trẻ tuổi tuấn tú thì sao cam lòng rời đi cho được, cả hai đều khẩn khoản xin được ở lại.

Lý Huyền Độ sa sầm mặt, làm bộ rút kiếm đâm loạn. Hai người sợ đến mức mặt mày tái mét, lúc ấy mới hớt hải khoác áo chạy trốn ra ngoài.

Một tiếng “choang” khẽ vang lên, Lý Huyền Độ tiện tay quẳng thanh kiếm sang một bên, lảo đảo bước vào trong. Cơn say lại ào đến như sóng vỗ, hắn nằm vật xuống, nhắm mắt thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, giữa những cơn mộng mị hỗn loạn, hắn như trông thấy thứ gì đó, vừa muốn đưa tay nắm lấy thì mộng cảnh đã tan biến, hắn bừng tỉnh, ngoài cơn đau đầu, thì chẳng còn chút buồn ngủ nào.

Hắn nằm thêm một lát, đợi cho cơn đau đầu dịu xuống, mới mở mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng như tuyết, lặng lẽ rọi qua song cửa.

Hắn ngắm nhìn một hồi, rồi từ từ ngồi dậy, mở cửa bước ra ngoài.

Sông Ngân Nguyệt nằm ngay trước mắt, tựa như dải ngọc vắt ngang, uốn lượn quanh thành. Nhìn từ xa, sóng nước lấp lánh, như đang âm thầm mời gọi.

Hắn bước một cách vô định ra bờ sông, cuối cùng ngồi xuống bãi cỏ, đối diện dòng nước, xuất thần. Bỗng hắn cảm thấy có người tiến lại gần, quay lại nhìn thì thấy Đại Trưởng công chúa đang đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn hắn, vài tùy tùng đứng cách đó một đoạn, không tiến lại gần.

Dưới ánh trăng, bà vận y phục giản dị, dung nhan mỹ miều, giống như tiên nữ hạ phàm.

“Cô mẫu!”

Lý Huyền Độ gọi khẽ một tiếng, vừa định đứng dậy, Kim Hi ra hiệu không cần đa lễ, rồi đi đến gần.

“Đêm đã khuya, sao cô mẫu vẫn chưa nghỉ ngơi?” Lý Huyền Độ hỏi, đưa tay phủi bụi trên một tảng đá ven bờ, mời bà ngồi xuống.

Kim Hi ngồi xuống, cười đáp: “Nghe nói tối nay Tả Hiền vương tặng cho con hai nữ nô, bị con đuổi đi mất. Hai người kia sợ hãi, lo về sẽ bị trừng phạt, chạy đến cầu xin Nhu Lương che chở. Nhu Lương coi đó như trò cười, kể lại cho ta nghe. Ta trằn trọc không ngủ được, bèn qua đây xem con thế nào. Con đến mấy hôm rồi, hết chạy Đông rồi lại chạy Tây, cô mẫu vẫn chưa có dịp trò chuyện tử tế với con.”

Khoảng cách gần lại, Lý Huyền Độ liền nhận ra sắc mặt bà tiều tụy hẳn đi, giọng nói cũng khàn khàn, biết bà mấy ngày nay cực kỳ vất vả, e rằng đã nhiều đêm chưa hề chợp mắt. Hắn chợt nhớ tới quãng đời trước đây của bà, gian truân nhẫn nhịn, bao đớn đau đều phải gánh chịu một mình, nay Hoài Vệ còn nhỏ, từ nay về sau, trọng trách gánh vác mấy chục bộ lạc của cả một nước lại đè nặng trên đôi vai mảnh mai ấy, trong lòng xúc động: “Cô mẫu, người vất vả quá rồi.”

Kim Hi sững lại, rồi mỉm cười nói: “Một căn nhà tranh, một mảnh ruộng nhỏ, tuy có cái yên bình mà cả con và ta đều khó lòng chạm tới, nhưng chẳng phải họ cũng đang phải bươn chải vì miếng cơm manh áo đó sao? Ngọc Lân Nhi, con thử nói xem, sống ở đời, ai thật sự dễ dàng? Được như thế này đối với cô mẫu đã là rất tốt rồi. Những năm nay ta đều lo lắng cho con, giờ gặp được con rồi, cô mẫu thực sự rất vui.”

“Phải rồi, ta nghe nói thê tử của con là cháu gái của Bồ công, con gái của Bồ Tả Trung lang tướng?” 

Bà khẽ thở dài: “Năm xưa phụ thân của con bé rời khỏi nơi này, không ngờ lại bất hạnh gặp nạn giữa đường…”

Lý Huyền Độ hiểu ra, chắc là bà đã nghe Hoài Vệ kể lại.

“Cô mẫu đừng quá buồn. Chuyện này… vốn cũng chẳng nằm trong khả năng người có thể xoay chuyển được.” Lý Huyền Độ lên tiếng an ủi.

Kim Hi trầm ngâm một thoáng, rồi nói tiếp: “Ta đã nghe không ít chuyện về con bé từ Hoài Vệ. Nghe nói đợt đi săn mùa thu vừa rồi, nó còn xung phong theo Đoan vương phi ra sân đánh mã cầu, và còn đánh bại cả công chúa Đông Địch ngạo mạn kia nữa?”

Lý Huyền Độ gật đầu: “Vâng.”

Hắn chợt nhớ đến buổi sáng trước lúc chia tay, nàng từ trong trướng vội vàng bước ra, nói với hắn đôi lời.

“Cô mẫu, nàng rất tốt với Hoài Vệ, luôn bảo vệ thằng bé. Lần này con đi, nàng còn dặn con phải nhắc người rằng có kẻ muốn làm hại Hoài Vệ, bảo con nhất định phải báo với cô mẫu một tiếng. Giờ xem lại, cảm giác của nàng quả thực không sai.”

Kim Hi kinh ngạc: “Cô mẫu hiếu kỳ lắm đấy! Con kể cho cô mẫu nghe xem, rốt cuộc con bé là một cô gái thế nào?”

Lý Huyền Độ đáp: “Nàng rất đẹp, rất thông minh, tính cách hoạt bát, dường như lúc nào cũng đầy sinh lực…”

Tính khí cũng chẳng tốt mấy, suốt ngày chê con vô dụng.

Người muốn theo đuổi nàng cũng chẳng ít… Biết đâu sau này, vào một ngày nào đó, nàng sẽ chẳng cần đến con nữa…

Miệng thì nói vậy, mà trong lòng thì lại mơ hồ nghĩ đến viễn cảnh ấy.

Kim Hi khẽ cười, nhìn hắn nói: “Hẳn là con rất thích con bé.”

Lý Huyền Độ khựng lại.

“Nhìn ánh mắt con khi nhắc về con bé là cô mẫu đoán ra được ngay thôi.” Kim Hi mỉm cười giải thích.

Lý Huyền Độ hơi lúng túng, quay mặt đi hướng khác.

“Cô mẫu thật lòng hy vọng, sau này nếu có cơ hội, con sẽ đưa con bé đến đây một chuyến. Cô mẫu rất muốn gặp con bé.” Kim Hi dịu dạng nói, nụ cười vẫn nở trên môi.

Lý Huyền Độ định thay nàng nhận lời, nhưng khi lời sắp thốt ra, hắn lại khựng lại, chỉ cười mà không nói gì. Một lúc sau, hắn bỗng nhớ đến một chuyện khác.

Hắn biết lúc này có lẽ không thích hợp, nhưng vẫn không nhịn được, khẽ nói: “Cô mẫu, mấy năm nay Khương biểu thúc vẫn một mình nuôi ngựa ở Thượng quận. Nếu người có điều gì muốn nhắn, xin cứ dặn dò. Sau này nếu có dịp, con có thể thay người truyền đạt.”

Nét cười trên môi Đại Trưởng công chúa thoáng chững lại, rồi biến mất.

Bà nhìn bóng trăng đổ dài trên mặt sông, rơi vào trầm tư.

Lý Huyền Độ thấy dáng vẻ đăm chiêu của bà thì chợt thấy hối hận, hắn vội nói: “Cô mẫu thứ tội, vừa rồi con lỡ lời!”

Đại Trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn hắn.

“Lúc cô mẫu xuất tái, con vẫn còn nhỏ, sao con lại biết chuyện giữa ta và ông ấy khi xưa?”

“Một năm trước năm cô mẫu xuất tái, đúng vào đêm hội Nguyên Tiêu ở kinh đô, trong thành giăng đèn kết hoa, con lén trốn khỏi hoàng cung đi chơi, vô tình gặp hai người trên phố. Hai người đứng bên đường, dòng người chen chúc qua lại ngắm đèn, ông ấy nắm tay người, người thì đang ngắm hoa đăng, còn ông ấy thì đang ngắm người…”

“…Lúc ấy con còn chưa hiểu, sau này mới dần hiểu ra.” Lý Huyền Độ khẽ nói.

Kim Hi hơi sững người, mắt nhìn bóng trăng lấp lánh trên mặt nước, như đang chìm vào ký ức xa xăm.

Lý Huyền Độ đứng bên cạnh, không dám lên tiếng quấy rầy. Một lúc sau, giọng bà khẽ vang lên: “Ngày sau nếu tiện, thay ta nói với ông ấy một câu. Ông ấy vẫn đang ở tuổi tráng niên, đừng để lỡ dở thêm nữa. Nếu có người thích hợp thì nên sớm thành gia lập thất. Ta chỉ mong bên cạnh ông ấy có một người biết lạnh biết nóng, cùng ông ấy đầu bạc răng long, như vậy ta mới có thể yên lòng.”

Lý Huyền Độ nghẹn giọng nói: “Cô mẫu, con thật lòng không muốn thay người nói ra những lời như thế! Chẳng lẽ người chưa từng nghĩ đến, một ngày nào đó, người có thể buông bỏ hết thảy nơi đây, trở về cố quốc hay sao?”

Đại Trưởng công chúa ngây người giây lát, rồi nói: “Ngọc Lân Nhi, một ngày Đông Địch chưa diệt, Tây Vực chưa yên, thì đời ta không mong đến ngày hồi hương. Cô mẫu xuất tái là vì trách nhiệm của một công chúa hoàng thất. Từ ngày gật đầu đồng ý, cô mẫu chưa từng nghĩ tới chuyện trở về.”

Bà đứng dậy khỏi tảng đá, dịu giọng nói: “Con đừng nghĩ nhiều nữa. Gió đêm lạnh lắm, con cũng nên quay về nghỉ ngơi đi.”

Lý Huyền Độ vẫn nhìn mặt sông: “Cô mẫu cứ về trước. Con không sợ lạnh. Cảnh sắc nơi này rất đẹp, con muốn ngồi thêm một lúc.”

Đại Trưởng công chúa nhìn bóng lưng đầy sự cố chấp của hắn, dường như lại thấy được hình ảnh của cậu bé năm nào, ngày tiễn đưa cứ mãi không chịu buông tay mình, khẽ thở dài, vỗ vỗ vai hắn, rồi quay người rời đi.

Lý Huyền Độ nằm ngửa trên bãi sỏi trắng ven sông Ngân Nguyệt, hai tay gối sau đầu. Bãi đá ấy là do nước sông chảy qua bao năm, xói mòn mà thành, hắn nhắm mắt lại.

Không phải cô mẫu không muốn, mà là từ trước tới nay, bà không dám nghĩ tới. Hắn hiểu điều đó.

Những ký ức đã lùi vào dĩ vãng bỗng chốc lại ùa về.

Năm ấy hắn mới bảy tuổi, nghe tin cô mẫu phải xuất giá sang tận biên tái, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể trở lại.

Hắn từng đến cầu xin phụ hoàng, hy vọng người thu hồi mệnh lệnh. Phụ hoàng xưa nay vốn yêu thương hắn, nhưng chỉ sai người đưa hắn ra ngoài.

Hắn lại tìm đến tổ mẫu cầu khẩn, song tổ mẫu cũng không chấp thuận, chỉ ôn tồn nói: cô mẫu của hắn, gả đi là vì Đế quốc.

Chính vào lúc đó, cuối cùng hắn cũng hiểu ra một điều.

Công chúa một Đế quốc hòa thân có hai loại.

Một là để biểu lộ ân điển. Loại còn lại là sự sỉ nhục.

Việc cô mẫu phải hòa thân chính là sự sỉ nhục. Bà phải rời quê hương, là bởi quốc gia này và những người đàn ông trong đó chưa đủ mạnh mẽ. Vậy nên cô mẫu của hắn, một nữ tử vốn yếu đuối, chỉ có thể dùng cách của mình để gánh vác những việc mà lẽ ra cánh đàn ông phải là người đảm đương.

Mãi cho đến nay, Lý Huyền Độ vẫn chưa từng quên cảnh tượng hôm cô mẫu xuất giá. Hắn tiễn bà ra khỏi thành, lại tiễn thêm một đoạn, rồi lại một đoạn nữa, đến tận khi chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ngồi trong cỗ xe ngựa lục mã, rời xa hắn, cái bóng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mất hút khỏi tầm mắt.

Khi ấy, đứa trẻ nhỏ là hắn đã từng đứng trước người cô mẫu trẻ tuổi, xinh đẹp ấy và thề rằng: đợi hắn trưởng thành, trở thành một người đàn ông, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ giết sạch kẻ thù, đón cô mẫu trở về.

Hắn còn nhớ cô mẫu lúc đó đã mỉm cười, nhứng không nói gì, chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, rồi xoay người lên xe, rời đi.

Lý Huyền Độ nằm ngửa trên bãi đá ven sông lạnh lẽo, không hề động đậy, tựa như đã thiếp đi. Đột nhiên, hắn mở bừng mắt, trở mình ngồi dậy, xoay người về một hướng, quỳ cả hai gối xuống đất, đối mặt với đường chân trời mịt mùng xa thẳm trong đêm tối, trịnh trọng dập đầu bái lạy.

Hắn dập đầu ba lần liên tiếp, xong xuôi thì đứng thẳng người dậy, nhưng chưa vội rời khỏi, mà ngửa mặt lên, nhắm mắt, hít sâu một hơi, hứng luồng không khí lạnh giá và trong lành ấy, để nó thấm tận đáy phổi.

Đúng lúc này, phía sau có người rón rén lại gần.

Hắn không quay đầu, chỉ nói: “Đệ trốn ra đây làm gì? Mau về ngủ đi!”

Hoài Vệ thấy bị phát hiện, bèn ỉu xìu chui ra khỏi bóng tối, đá đá mấy viên sỏi ven đường, bước tới bên cạnh Lý Huyền Độ, đứng yên nhìn hắn chăm chú.

Lý Huyền Độ liếc cậu một cái: “Nhìn cái gì?”

“Nghe nói tối nay có người tặng cho huynh mấy nữ nô xinh đẹp, nên đệ đến xem thử. Nếu huynh dám ôm nữ nhân khác ngủ, đệ sẽ mách a tẩu.” Hoài Vệ chống nạnh nói

Lý Huyền Độ khựng lại.

“Thôi được thôi được, dù huynh có ôm đi nữa, đệ cũng không thể nói. A tẩu mà biết, hẳn sẽ đau lòng.” Hoài Vệ lại nhíu mày, cân nhắc một lúc rồi nói thêm.

Lý Huyền Độ cười khổ: “Đệ lo thừa rồi. Cho dù ta có ôm người khác, dù có biết nàng cũng sẽ không đau lòng đâu.”

Hoài Vệ kinh ngạc: “Vì sao?”

Lý Huyền Độ im lặng.

Hoài Vệ nhìn hắn một lúc, đột nhiên lông mày giật nhẹ: “Hay là… a tẩu không hề thích huynh?”

Lý Huyền Độ bật dậy khỏi mặt đất: “Đừng nói nhảm! Đi, ta đưa đệ về!”

Hoài Vệ lại không đi, đứng sau lứng hắn cười ha hả.

Lý Huyền Độ cau mày: “Cười cái gì?”

“Huynh thật đúng là…” Cậu dừng một chút.

“Tứ huynh, huynh đúng là…” Cậu bé ngừng lại, rồi cười tiếp: “Đã có bao nhiêu tiểu thư nhà quý tộc tranh nhau đòi gả cho đệ rồi. Còn huynh… Ha ha ha!”

Cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo, suýt chút nữa thì lăn lộn trên bãi đá ven sông.

Lý Huyền Độ lạnh mặt đứng chờ cậu bé cười xong, lạnh lùng nói: “Về thôi!” Dứt lời liền quay người bước đi.

Hoài Vệ thấy hắn giận thật, nhanh nhẹn đuổi theo, kéo tay áo hắn lại.

“Tứ huynh, đừng nhỏ mọn thế! Đệ không cười huynh nữa. Huynh đã giúp đệ bao nhiêu chuyện, sau này đệ cũng sẽ giúp huynh!”

Lý Huyền Độ không đáp, tiếp tục bước đi. Hoài Vệ vừa chạy theo vừa nịnh nọt: “Vừa rồi đệ thấy huynh quỳ bái trời đất. Huynh bái ai thế? Nói cho đế biết đi, nếu là người đáng kính, đệ cũng sẽ bái!”

Lý Huyền Độ dừng bước, cất giọng trầm thấp: “Phụ thân của nàng. Năm ấy gặp nạn, đến nay hài cốt vẫn lưu lạc nơi đất khách.”

Hoài Vệ sững sờ, quay đầu nhìn về hướng mà Lý Huyền Độ vừa quỳ lạy, rồi lập tức chạy ra bờ sông, quỳ xuống cung kính cúi đầu ba lần. Xong đâu vào đấy, cậu bé mới đứng dậy, nói với vẻ đầy hào hứng: “Tứ huynh, đệ có một kế này giúp huynh lấy lòng a tẩu. Chúng ta phái người lẻn vào Ô Ly, bí mật mang hài cốt phụ thân a tẩu về! Tả trung lang tướng đã nằm đó bao nhiêu năm, hẳn cũng mong được trở về quê nhà. A tẩu sẽ cảm kích huynh lắm. Huynh yên tâm, đến lúc đó, đệ sẽ nói toàn bộ công lao là của huynh, không tranh giành gì với huynh!”

Lý Huyền Độ nhìn về phía bầu trời đen kịt đằng xa, chậm rãi lắc đầu..

“Vì sao?” Hoài Vệ không hiểu, “Huynh không muốn lấy lòng a tẩu sao?”

“Hoài Vệ, đệ nhớ kỹ, chỉ khi nào chúng ta thật sự đánh bại được kẻ thù, khiến người Ô Ly mất đi chỗ dựa để cậy thế làm càn, khiến chúng phải cúi đầu khuất phục dưới chân nàng, thì lúc đó nàng mới có thể đường hoàng bước chân lên mảnh đất ấy, mang hài cốt phụ thân mình về. Đó mới là sự an ủi chân chính cho vong linh của Tả Trung lang tướng, cũng là cách làm nàng cảm động thật sự. Không phải bằng cách lén lút lẻn vào rồi mang ông ấy đi. Ông ấy đã chờ đợi ở đó nhiều năm, nếu chúng ta giữ vững tâm nguyện này, ta tin ông ấy sẽ không ngại chờ thêm chút nữa, chờ đến ngày ấy.”

Vẻ đùa cợt trên mặt Hoài Vệ biến mất. Cậu bé nghĩ ngợi một lúc, rồi trở lại chỗ khi nãy, dập đầu thật sâu về phía hướng ấy lần nữa. Sau khi đứng dậy, cậu nghiêm túc nói: “Đệ sẽ ghi nhớ lời của Tứ huynh!”

Lý Huyền Độ gật đầu: “Đi thôi, ta đưa đệ về.”

Sau khi tiễn Hoài Vệ về phòng, Lý Huyền Độ quay lại chỗ ở của mình, nằm một mình trên giường, nhắm mắt, cơn mệt mỏi của một đêm không ngủ cuối cùng cũng từ từ ập đến.

Giấc mộng lại tìm đến hắn, vẫn là một giấc mộng mơ hồ. Nhưng lần này, cuối cùng cũng hắn nhìn rõ mộng cảnh mà trước kia hắn không thể nắm bắt.

Đó là khuôn mặt của một nữ tử.

Hắn bỗng choàng tỉnh, tim hắn đập mạnh và dồn dập, như tiếng trống trận vang dội trong lồng ngực.

Hắn nằm thêm một lát, hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mơ.

Sáng hôm đó, nàng từ trong trướng chạy vội ra tìm hắn nói chuyện, bờ mi ửng hồng, mí mắt sưng lên, rõ ràng là tối qua đã khóc.

Vậy mà hắn lại có thể nhẫn tâm đến vậy, chỉ vì nàng vô tình làm vỡ một món đồ cũ của hắn, chẳng những không nói lấy một lời an ủi, mà còn lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Ngày hôm đó, sao hắn có thể nhẫn tâm đến mức ấy vậy? Lòng Lý Huyền Độ nghẹn lại, nghẹn đến khó chịu.

Bỗng nhiên, hắn khao khát được gặp nàng, ngay bây giờ.

Mi mắt giật nhẹ, hắn mở bừng mắt, bật dậy khỏi giường, nhanh chóng khoác áo, xoay người rảo bước đi ra ngoài.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top