Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 7: Cướp Vàng Chương Thị

Bồ Châu (Dịch)

  • 10 lượt xem
  • 2935 chữ
  • 2025-11-30 14:44:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Tiền ta đã chuẩn bị xong, ngay cả số bạc tích cóp từ trước cũng đã đổi thành vàng, đây là toàn bộ rồi. Nhất định phải giấu cho kỹ. Ta sẽ thu xếp để dịch sử quan tâm đến bà dọc đường. Khi đến nơi, chỉ cần đưa cho Hoàng mụ hai trăm tiền là được. Phần còn lại dành cho Trưởng sử phu nhân và làm quà mừng thọ, số lượng mỗi khoản khác nhau, đừng để lẫn lộn…”

Lão Lâm thị liên tục cam đoan, bảo bà làm việc thì cứ yên tâm.

Vú nuôi này của bà ta thoạt nhìn có vẻ thô kệch, nhưng thực ra lại khéo léo, lanh lợi. Chương thị quả thật cảm thấy an lòng. Nghĩ ngợi một chút, bà ta lại dặn dò: “Chớ để ông ấy biết! Nếu biết, ông ấy nhất định sẽ cãi nhau với ta! Tính ông ấy vốn qua loa, ta chỉ cần nói bà có việc phải ra ngoài, ông ấy sẽ chẳng hỏi gì thêm…”

Trong phòng, Chương thị cùng lão Lâm thị lại thì thầm bàn bạc cách mang vàng đi đường. Lão Lâm thị nói sẽ dùng một cái túi vải, buộc chặt vào thắt lưng, bên ngoài mặc áo dày, đảm bảo không ai nhận ra.

Bồ Châu nghe gần như đã rõ ràng, lặng lẽ kéo cây chổi, từ từ lui lại, tiếp tục quét sân. Sau khi quét xong, nàng bước vào nhà bếp, giúp A Cúc nhóm lửa. Qua cánh cửa mở hé, nàng lạnh lùng quan sát lão Lâm thị với gương mặt nghiêm trọng, đi ra đi vào, tất bật chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi ngày mai.

Món lễ vật này, tuyệt đối không thể để Chương thị thuận lợi đưa ra ngoài.

Dù bây giờ nàng có tìm Dương Hồng tố giác để ngăn cản, thì cũng chỉ ngăn được một lần.

Với tính cách của Chương thị, không sợ vay nặng lãi, liều lĩnh cược hết mọi thứ, bà ta nhất định sẽ âm thầm sắp xếp lại.

Thay vì lo lắng mà chẳng thể ngăn cản triệt để, chi bằng nhổ cỏ tận gốc.

Bồ Châu nhanh chóng nghĩ ra một kế, cẩn thận cân nhắc, thấy có thể thực hiện được. Nhưng nàng phải hành động thật nhanh, nên bảo với A Cúc rằng nàng muốn đến nhà láng giềng chơi với con gái họ.

Dương Hồng đã về nhà, tiểu nữ quân cũng không còn chịu khổ nữa, đi ra ngoài chơi một chút tất nhiên chẳng sao, không cần lo Chương thị hay lão Lâm thị gây khó dễ.

Đây cũng là lần đầu tiên A Cúc nghe tiểu nữ quân chủ động nói muốn đi chơi, bà rất vui mừng, gật đầu thật mạnh.

Bồ Châu rời khỏi nhà.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, lại bắt gặp chợ phiên, tuy chỉ là tiểu trấn ở vùng biên quận phía Tây nhưng ở chợ vẫn bày bán rất nhiều thứ. Nồi niêu xoong chảo, lụa vải da lông, lá trà thô, muối xanh muối trắng, các loại nhu yếu phẩm hàng ngày. Phụ nữ từ các đồn điền quân doanh xung quanh đều ùa về chọn lựa, cực kỳ náo nhiệt.

Nàng đi về phía đầu trấn, ở đó có một sới bạc, quanh năm diễn ra các cuộc chọi gà đấu chó không ngừng.

Quan phủ tuy cấm cờ bạc, nhưng tại nơi biên giới xa xôi, pháp luật khó lòng quản lý, nên cấm cũng chẳng thể tuyệt. Phần lớn dân cư ở đây, ngoài đám lính trấn thủ và những người bị triều đình cưỡng ép đến khai hoang, đều là tội phạm bị lưu đày hoặc hậu duệ của họ. Chỉ cần không xảy ra án mạng lớn, những việc khác quan phủ thường mắt nhắm mắt mở, không muốn bận tâm.

Sới bạc này mở cửa hàng ngày, người lui tới hầu hết đều là “thiếu hiệp”, mà trong mắt Trương mụ là những thanh niên chơi bời lêu lổng không chịu làm ruộng, ỷ vào chút công phu mèo cào liền huênh hoang. Người trong trấn thấy đám tiểu lưu manh này chỉ sợ tránh không kịp. Hôm nay là dịp chợ phiên, người tụ tập càng lúc càng đông, nàng chưa đến gần đã nghe tiếng hò hét đinh tai nhức óc từ xa truyền đến.

Một thiếu niên gầy đét đang buồn chán đứng bên đường nhìn quanh bỗng thấy Bồ Châu đi tới, hai mắt sáng lên, chạy tới ân cần hỏi: “Sao hôm nay tiểu nữ quân lại đến tận đây? Cô gặp phải chuyện gì đúng không? Nếu cần phân phó thì cứ mở miệng. Phí Vạn ta chỉ cần cau mày một chút cũng không dám nhận là anh hùng hảo hán!”

Thiếu niên tên Phí Vạn này cũng thuộc nhóm “thiếu hiệp” của trấn, và là một trong những người suýt đánh nhau vì tranh chuyển đồ đạc của cả nhà Dương gia lúc mới chuyển đến.

Bồ Châu cười gật đầu: “Ta tìm Thôi Huyễn, hắn có ở đây không?”

“Có chứ có chứ! Cô chờ một lát!”

Phí Vạn lập tức quay người, tốn rất nhiều công sức, liều mạng chen vào đám đông, lôi kéo thiếu niên bên trong ra.

Thiếu niên kia tầm mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người cao lớn, nước da đen sạm, lông mày rậm rạp, trông vô cùng anh khí, nhưng vẻ mặt lại hung dữ. Hắn đeo ngang thắt lưng một thanh kiếm sắt, lớn tiếng hò hét trước hai con gà chọi trong sân đấu. Bị Phí Vạn kéo tay, hắn tỏ vẻ khó chịu, đẩy mạnh ra: “Cút! Đừng quấy rầy ta!”

Phí Vạn có chút e sợ, vội nói: “Là nữ lang nhà họ Bồ! Nàng ấy tới tìm huynh!”

Thiếu niên sững người, hồi thần lại, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau. Hắn lập tức bỏ mặc hai con gà chọi, lớn tiếng hét lên với đám đông: “Tránh ra!”

Những người chen chúc gần đó lập tức lùi lại, tạo thành một con đường thông thoáng chỉ trong chớp mắt. Đám đông vừa nãy đông nghịt như nước, giờ đây tách ra hai bên, để lộ một lối đi thẳng đến nơi nàng đang đứng.

Thôi Huyễn nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, bước chân dứt khoát vội vã. Đứng yên trước nàng, ánh mắt sắc lạnh thường ngày trên gương mặt hắn cũng dịu lại, mang theo một chút thận trọng, như sợ khiến nàng hoảng sợ. Hắn hỏi: “Cô tìm ta có việc gì sao?”

Không biết từ bao giờ, hắn đã không thể nào quên được vị tiểu nữ lang sống nhờ nhà họ Dương này. Nghe nói hoàn cảnh của nàng cũng chẳng khác hắn bao nhiêu, chỉ là chức vị của tổ phụ nàng khi xưa còn cao hơn tổ phụ hắn. Trong lòng, hắn luôn có một cảm giác muốn bảo vệ nàng.

Từ khi nhà họ Dương chuyển đến, Dương Hồng thường xuyên vắng nhà. Dù vậy, không một tên vô lại nào trong thị trấn dám ức hiếp nàng, bởi lẽ hắn đã ngấm ngầm tung lời cảnh cáo.

Trước đây, mỗi khi nàng gặp hắn trên đường, nàng luôn sợ sệt tránh xa, nhưng không ngờ hôm nay lại chủ động đến tìm hắn. Lời vừa dứt, hắn bắt gặp ánh mắt nàng khẽ liếc nhìn, nụ cười nhẹ nhàng như ánh nắng buổi sớm. Lần này nhìn kỹ hơn, hắn mới nhận ra dung mạo nàng còn mỹ lệ hơn so với trong trí nhớ. Làn da trắng nõn, đôi tai nhỏ nhắn, trên dái tai mềm mại còn hiện lên lớp lông tơ mịn màng như trẻ sơ sinh. Trong lòng hắn bất giác lóe lên một suy nghĩ vô lại: Nếu cắn lấy và ngậm vào, cảm giác sẽ thế nào nhỉ?

Tim hắn bỗng đập thình thịch, khuôn mặt nóng bừng. May mà làn da ngăm đen đã giúp hắn che giấu, không để ai nhận ra sự xấu hổ này.

Nhác thấy đám người phía sau vẫn tò mò ngó về phía mình và nàng, hắn lập tức quay đầu, quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn, ta móc mắt!”

Đám đông hoảng hốt, đồng loạt quay đi, không ai dám ngó thêm.

Thiếu niên mười bảy tuổi tên là Thôi Huyễn, hắn đã đánh bại toàn bộ địch thủ từng bất khả chiến bại trong vòng một trăm dặm quanh đây, trở thành thủ lĩnh nhóm “thiếu hiệp”. Võ nghệ và tài bắn cung của hắn đều thuộc hàng xuất chúng. Giống như Bồ Châu, hắn cũng là hậu duệ của tội thần. Tuy nhiên, gia đình hắn đã bị lưu đày đến đây từ đời tổ phụ, vốn là người từng là Kỵ lang tướng dưới triều Thái Tông, hưởng bổng lộc hơn ngàn thạch.

Bốn năm trước, khi Hiếu Xương Đế lên ngôi và đại xá thiên hạ, gia đình hắn chỉ còn sót lại mình hắn. Không nơi nào để đi, hắn đành ở lại nơi chôn nhau cắt rốn sinh sống. Với võ nghệ cao cường, không ai dám đụng đến hắn, nhưng hắn cũng chẳng chịu làm ruộng hay gia nhập quân đội, vì ghét sự gò bó. Hằng ngày, hắn chỉ mang thanh thiết kiếm gia truyền rong ruổi khắp nơi.

Nghe đồn, năm đó hắn mới mười bốn tuổi, theo lệnh quan phủ tạm thời nhập ngũ, vượt qua quan ải chống lại đám người Địch đến săn bắn mùa thu. Hắn đã chặt đầu năm, sáu tên Địch, treo lủng lẳng bên hông trở về. Từ đó, người trong thị trấn đều kinh sợ hắn như sợ hổ. Dẫu vậy, ngoài việc thu phí bảo kê mỗi khi có phiên chợ và cho đám đàn em phá phách nếu không được trả, hắn cũng chẳng gây ra thêm chuyện ác nào khác.

Bồ Châu bước chậm rãi đến khoảng đất trống ngoài trấn. Đến nơi không một bóng người, nàng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, thấy Thôi Huyễn vẫn đứng ở đó chăm chú nhìn mình. Nàng giơ tay vẫy, gọi hắn đến gần.

Thôi Huyễn dần bình tĩnh lại từ sự kích động ban đầu, nhanh chóng sải bước đến chỗ nàng.

Nhìn quanh bốn phía, nàng hạ giọng nói: “Ta muốn cùng huynh làm một giao dịch. Có việc này ta cần huynh giúp đỡ, không biết huynh có nguyện ý không?”

Thôi Huyền lập tức nói: “Vợ Dương Hồng và lão bà kia lại bắt nạt cô sao? Chỉ cần cô mở miệng, ta liền thay cô giết người.” Lời vừa nói ra, giọng hắn điềm nhiên như thể đây chỉ là chuyện thường tình, ánh mắt không hề chớp lấy một cái.

Kiếp trước, Bồ Châu từng gặp qua nhiều kẻ ác nhân tàn nhẫn, nhưng nghe thiếu niên này dùng giọng điệu bình thản như đang nói chuyện ăn uống rồi thốt ra ý định giết người, nàng vẫn bị dọa đến sửng sốt. Nàng vội lắc đầu: “Không phải, không phải! Huynh hiểu lầm rồi. Là chuyện khác. Ta muốn huynh giúp ta đi cướp.”

Chính nàng cũng không nhận ra, khi thốt ra hai chữ “đi cướp”, giọng điệu lại nhẹ nhàng như không, không có chút băn khoăn nào.

Thôi Huyễn nhướn mày cười: “Ta còn tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ nhặt ấy thôi! Cô cứ việc nói rõ!”

Bồ Châu liền thuật lại việc sáng mai lão Lâm thị sẽ ngồi dịch xa đi đến quận thành.

“Bà ta mang theo vàng. Ta muốn huynh giúp ta cướp số vàng đó, ta sẽ chia hai phần mười làm thù lao cho huynh. Ý huynh thế nào?”

Thôi Huyễn đồng ý ngay lập tức: “Không vấn đề gì, tự ta sẽ thu xếp thỏa đáng, gọi thêm người đáng tin, không để bà ta nhận ra! Cô yên tâm, ta sẽ làm sạch sẽ!”

“Ta không cần cô trả thù lao, toàn bộ đều giao cả cho cô!” Hắn lại nói.

Bồ Châu sững sờ: “Sao ta có thể nhờ huynh làm việc không công được? Ta đã nói đây là giao dịch, nếu huynh không nhận tiền ta sẽ không nhờ huynh nữa. Hơn nữa kể cả huynh không muốn nhận tiền, cũng không thể để huynh đệ của huynh mạo hiểm vô ích.” Giọng điệu của nàng rất kiên định.

Thôi Huyễn hơi chần chờ: “Cũng được, vậy lấy mười một quan tiền, phân phát cho các huynh đệ khác.”

Bồ Châu lúc này mới mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng muốn giải thích, cuối cùng không yên lòng, liên tục căn dặn: “Cũng được, ta chỉ cần tiền của bà ta, đừng đả thương người khác!”

Thôi Huyễn đáp ứng, quay người liền đi.

Bồ Châu có chút nhịn không được, nhìn bóng lưng thiếu niên hỏi thêm một câu: “Sao huynh không hỏi vì sao ta muốn cướp của bà ta?”

Thiếu niên dừng bước quay đầu: “Dù có chuyện gì xảy ra, sau này nếu cô cần ta làm gì thì cứ nói với ta, ta đều không hỏi lý do.”

Bồ Châu nhìn theo bóng lưng thiếu niên đang bước nhanh kia, trong lòng có chút tiếc nuối.

Trước đây, nàng thật sự e ngại thiếu niên tên Thôi Huyễn này, một kẻ có tiếng là tàn bạo.

Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối không bao giờ dám chủ động tiếp cận hắn.

Nhưng nay đã khác.

Làm những việc không thể đưa ra ánh sáng, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là hắn.

Vốn dĩ, nàng đã chuẩn bị tinh thần rằng hắn sẽ đòi thêm tiền, nên mới đưa ra giá thấp ban đầu, chờ hắn ra giá cao hơn để mặc cả. Không ngờ hắn chẳng những đồng ý mà còn gật đầu dứt khoát như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Chẳng bao lâu nữa, Lưu Sùng sẽ dùng khoản tiền thưởng để thu nạp những “thiếu hiệp” như hắn. Một kẻ như Thôi Huyễn hẳn sẽ nghĩ rằng lại sắp có một trận chiến với người Địch, mà đâu ngờ rằng Lưu Sùng đang dùng họ để tiến hành mưu loạn.

Nếu nhớ không lầm, kiếp trước, Thôi Huyễn và những người bạn của hắn cũng có kết cục chẳng khác gì Dương Hồng.

Bồ Châu lắc đầu, liếc nhìn quanh một lượt, rồi lặng lẽ vào trấn. Nàng tìm con gái nhà hàng xóm, chuyện trò đôi ba câu phiếm, đợi đến khi thời gian gần kề, nàng lại thản nhiên trở về Dương gia.

Vừa vào cổng, nàng liền trông thấy lão Lâm thị ôm một chiếc túi vải lớn, lén lút đi về phía cửa chính. Thấy nàng trở về, bà ta lập tức quay lưng lại, vội vàng rảo bước vào trong, hành động nhanh nhẹn đến mức đáng kinh ngạc.

Bồ Châu không khỏi bật cười trong lòng, thong thả đi về phòng mình.

Hôm sau, Dương Hồng lại rời nhà từ sáng sớm.

Ông vừa đi, lão Lâm thị đã chuẩn bị đầy đủ, mặc một kiện áo bông dày sụ rồi bước ra khỏi cửa.

Chương thị giao đứa con nhỏ cho bà A Cúc trông nom, còn bản thân thì tiễn lão Lâm thị ra ngoài. Trở về, không rõ vì tâm trạng tốt hay bị chồng nhắc nhở, những ngày sau đó, Chương thị không sai khiến Bồ Châu làm việc, cũng chẳng làm khó dễ nàng như thường lệ.

Từ đây đến quận thành, nếu đi bằng dịch xa, thì chỉ mất ba ngày đường.

Sang đến ngày thứ tư, tính theo hành trình, lão Lâm thị hẳn đã xong việc và đang trên đường về. Trong lòng Bồ Châu thấp thỏm chờ đợi, cả ngày cứ ra ra vào vào sân viện không ngừng, thậm chí còn đứng chờ ngoài cửa hồi lâu.

Tâm trạng của Bồ Châu cũng không còn thư thái như ban đầu, mà dần trở nên căng thẳng.

Theo tính toán trước đó, lẽ ra hôm qua lão Lâm thị đã phải quay về giữa chừng, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi. Không biết đã xảy ra chuyện gì, sao bà ta còn chưa về?

Nàng cố tình ra ngoài một vòng quanh trấn, nhưng cũng chẳng thấy Thôi Huyễn đâu.

Liệu có phải hắn đổi ý, không giúp nàng nữa?

Bồ Châu nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ đó.

Thiếu niên kia cho nàng cảm giác, hắn nói được thì sẽ làm được.

Vậy chẳng lẽ là chưa chặn được người, hắn thất bại rồi?

Rốt cuộc là chuyện gì…

Trời dần tối, đã gần đến giờ Hợi, trong trấn chỉ còn chiếc đèn lồng đỏ lớn treo ở trên cổng dịch xá, bốn phía tĩnh mịch và u tối.

 A Cúc mệt mỏi suốt cả ngày, giờ đã ngủ say, nhưng Bồ Châu vẫn thao thức, đôi mắt mở lớn nhìn lên trần nhà bị bóng đêm bao phủ, bất chợt nghe tiếng chó sủa vang lên, rồi ngoài cửa có tiếng gõ cửa rầm rập.

“Mở cửa, mở cửa—”

Giọng của lão Lâm thị vọng vào, nghe ra vội vã và mệt mỏi.

Bồ Châu lập tức bật dậy, vội vã từ trên giường nhảy xuống, mở cửa, thò đầu ra ngoài, chỉ thấy Chương thị cầm ngọn đèn dầu, khoác vội bộ áo, nhanh chóng từ trong đại sảnh chạy ra, tháo chốt cửa, mở cửa rồi thấp giọng quát: “Bà điên rồi sao? Con ta đang ngủ, bà dám làm ồn thế hả…”

“Trời đánh chết ta đi—”

Chương thị chưa kịp dứt lời, thì đã nghe thấy lão Lâm thị phát ra một tiếng thảm thiết xé lòng, người lao vào, hai tay túm lấy cánh tay của Chương thị, như thể vừa mất người thân, mặt đầy nước mắt và sụt sùi.

Chương thị giật mình, tim bỗng chốc thắt lại, lúc này cũng không còn quan tâm đến chồng nữa.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giọng bà ta run rẩy theo sự lo lắng.

“Bị cướp rồi! Tiền bạc giữa đường bị bọn khốn kiếp cướp sạch, không còn một đồng nào! Ta phải đi bộ về, chân như sắp gãy rồi…”

Lão Lâm thị vừa lau mũi vừa khóc nức nở.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top