Tòa Cao Dương Quán, nằm ngay sau lớp cổng thứ nhất của hoàng cung, được chọn làm nơi nghị bàn cho kỳ săn thu lần này. Vì công việc dồn dập, mấy hôm nay trong Cao Dương Quán quan viên ra vào không ngớt, ai nấy đều tất bật vô cùng.
Ngày xuất phát của đoàn hộ giá đã gần kề, hôm nay, ngoài Lý Huyền Độ và Trần Tổ Đức, hai chú cháu Thẩm Cao, Thẩm Dương cũng có mặt. Một người phụ trách công việc nội vụ và hậu cần cho chuyến đi, một người đảm nhiệm việc hộ giá và đảm bảo an toàn cho Hoàng đế.
Sở dĩ lần Bắc thượng săn thu này được triều đình trên dưới đặc biệt coi trọng, quy tụ hầu hết những nhân vật nắm đại quyền trong triều, chính bởi đây không chỉ đơn thuần là một cuộc đi săn, mà đằng sau nó còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác.
Các đời tiên hoàng của triều đại này đều coi trọng Bắc thượng săn thu. Đến triều Minh Tông, nhờ quốc lực hưng thịnh, các chuyến Bắc thượng đi săn còn diễn ra thường xuyên hơn, nếu không tính lớn nhỏ thì cũng phải trên dưới mười lần, lần nào cũng điều động mấy vạn người, thời gian kéo dài từ một đến hai tháng.
Đối với kim thượng hiện tại, đây là lần thứ hai tổ chức săn thu kể từ khi đăng cơ.
Lần đầu tiên là vào năm thứ hai sau khi ngài kế vị, nhưng sau nhiều năm liền không tổ chức nữa. Nay Hoàng đế quyết ý, ra Bắc vây săn lần nữa, chưa kể quy mô lần này còn lớn hơn lần trước gấp bội. Khi đó sẽ có tới mấy vạn binh lính tham gia, đến trước trường săn ba ngày, bố trí vòng vây tại hiện trường, từng bước thu hẹp vòng vây cho đến khi dồn hết dã thú vào khu vực trung tâm, tạo thành một bãi săn khổng lồ có đường kính khoảng hai mươi dặm, yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, không được để xổng bất kỳ con thỏ rừng nào ra ngoài.
Dù tiếng là săn bắn, nhưng nói đúng hơn, kỳ săn thu lần này chính là một cuộc tổng động viên quân đội, thử nghiệm đội hình binh sĩ, và là một cuộc tập trận ngầm.
Các đại thần đều hiểu rõ, Hoàng đế quyết định tổ chức lại kỳ săn thu sau nhiều năm, là để phản ứng trước những động thái mới từ Đông Địch. Hai năm nay, cùng với sự hồi phục của quốc lực trong nước, kỵ binh Đông Địch đã bắt đầu tiến chân, đe dọa biên cảnh phương Bắc. Hoàng đế cũng dần lộ rõ dã tâm và khát vọng lập công ở vùng biên cảnh. Vì vậy, kỳ săn thu với quy mô chưa từng có này chẳng khác nào một cuộc diễn binh quy mô nhỏ, cần đến sự phối hợp đồng bộ giữa Nội phủ, Nam Tư cùng quân đội, tránh để xảy ra sơ suất vào lúc mấu chốt.
Những năm gần đây, Trần Tổ Đức và chú cháu họ Thẩm âm thầm ganh đua, giờ cũng vậy, Trần Tổ Đức liên tục lôi kéo Lý Huyền Độ về phe mình, nhằm xác lập vị trí chủ đạo trong kế hoạch lần này. Bàn xong mọi chuyện, Trần Tổ Đức cùng Lý Huyền Độ rời cung trước, còn lại chú cháu họ Thẩm. Thẩm Cao dặn cháu trai nhất định phải chuẩn bị chu đáo, đảm bảo an toàn cho chuyến đi, tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Thẩm Dương lĩnh mệnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng Lý Huyền Độ vừa rời đi, hạ giọng hỏi: “Thúc phụ, bệ hạ muốn trọng dụng hắn thật sao?”
Ánh mắt Thẩm Cao lóe lên, lộ rõ vẻ không vui: “Thiên uy đế tâm, há để ngươi tùy tiện nghị luận?”
Thẩm Dương hoảng hốt, rối rít nhận lỗi.
Thẩm Cao liếc nhìn cháu trai, trầm ngâm một lát rồi nhắc nhở: “Lần này đi săn mùa thu, Trưởng công chúa cũng sẽ theo cùng. Những chuyện phong lưu riêng tư của ngươi, ta không quản, nhưng chính sự thì phải rạch ròi, tuyệt đối không được để lỡ việc!”
Thẩm Dương đáp ngay: “Thúc phụ yên tâm, nàng ta là người chủ động trước, cháu không tiện đắc tội, cũng không muốn quay lại nhiều từ lâu. Hiện giờ cháu và nàng ta đã lâu không gặp nhau, cháu tự biết nặng nhẹ, trong lòng tự có chừng mực.”
Thẩm Cao gật gù, lại nói thêm vài câu với cháu trai rồi mới rời đi.
Lý Huyền Độ trở về vương phủ vào lúc chạng vạng tối, vừa vào nội thất thay y phục, không thấy ai ra đón, hỏi một tiếng thì được người hầu cho biết, vương phi đã đi Trừng viên từ sớm.
Hắn nhíu mày: “Đi từ khi nào?”
“Bẩm, vương phi đi từ giờ Thân (15h-17h) chiều nay.”
Lý Huyền Độ ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đổi y phục xong thì vào tĩnh thất.
Mặt trời ngả về hướng Tây, thoắt cái trời chiều đã qua, sắc đen dần đặc quánh lại. Lạc Bảo bước vào thắp đèn. Lý Huyền Độ ngả người trên giường mây, đọc quyển kinh thư mà đại chân nhân gửi đến mấy hôm trước, trong lúc vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, buột miệng hỏi: “Vương phi đã về chưa?”
Lạc Bảo thưa rằng vương phi vẫn chưa hồi phủ.
Lý Huyền Độ bắt đầu mất tập trung, quyển kinh thư trong tay cũng khó lòng đọc tiếp.
Từ hai mươi năm cuối triều Minh Tông, theo đà thắng lợi của chiến tranh, nước Địch rơi vào cảnh phân hóa, bốn phương quy thuận, kinh thành hưởng thái bình đã lâu, nếp sống nơi đây cũng dần có sự biến đổi lớn. Các hào môn quý tộc chẳng những xa hoa, mà nhiều người còn trượt dài trong lối sống truỵ lạc. Thường đến đêm khuya, những buổi yến tiệc tư nhân do các thế gia kinh thành tổ chức mới đạt tới cao trào. Vì muốn lấy lòng khách khứa cũng như khoe mẽ tài lực và địa vị, không ít gia chủ còn bày đủ trò phóng túng, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng.
Lý Huyền Độ sinh ra ở hoàng cung, lớn lên giữa chốn hoàng thành, làm sao có thể xa lạ với những chuyện như thế? Không ít dạ yến đến cuối cùng đều biến thành những cuộc hoan lạc phóng đãng. Nghe nói từng có một quý phụ, sau khi say khướt ở yến tiệc đã tư thông với một nô lệ Côn Luân vạm vỡ như trâu bò của gia chủ, sau đó còn sinh ra một đứa con da đen như mực, bị trượng phu nhẫn tâm dìm chết ngay tại chỗ…
Lý Huyền Độ thấp thỏm không yên, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Trời đã tối đen.
Hắn không khỏi lo lắng.
Tôn nữ họ Bồ đến từ vùng biên thùy, kiến thức được bao nhiêu? Tuổi còn nhỏ, lại ham danh lợi, yêu thích hư vinh. Nghĩ đến việc nàng mới tới kinh thành chưa được bao lâu, nơi đây phồn hoa rực rỡ, vàng son choáng ngợp, nay nàng ra ngoài, nhỡ đâu không giữ được mình, hoặc bị người khác dụ dỗ, hồ đồ làm ra chuyện mất mặt…
Cả người Lý Huyền Độ toát một lớp mồ hôi lạnh, nhớ tới ngày kế tiếp sau khi thành hôn, hắn dẫn nàng vào cung, lúc ra về tình cờ gặp được Thẩm Dương. Khi đó hắn đã có cảm giác nàng có phần e sợ Thẩm Dương, vừa thấy đã muốn nấp ra sau lưng hắn.
Trước mắt hắn lại hiện lên ánh mắt Thẩm Dương nhìn nàng khi đó, trong lòng chợt thấy khó chịu.
Dù Lý Huyền Độ chưa từng nghĩ nàng đẹp đến mức ấy, nhưng cũng không thể ngăn cản những gã đàn ông khác bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn.
Ví như cháu trai hắn là Lý Thừa Dục, nếu ban đầu không bị sắc đẹp của nàng cuốn hút, thì sao có thể ngu ngơ tự chui đầu vào lưới, để đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh ngộ?
Nghĩ đến hôm nay, rất có khả năng Thẩm Dương cũng sẽ xuất hiện ở đó, Lý Huyền Độ càng thêm khó chịu.
Hắn ngồi dậy, gọi Lạc Bảo vào, sai hắn thay mình chuyển lời đến Diệp Tiêu, lệnh Diệp Tiêu lập tức đến Trừng viên, chuyển lời nhắn tới vương phi, bảo nàng về sớm, không được chơi bời xuyên đêm, đón nàng ấy về.
Lạc Bảo vâng dạ, quay người định rời đi thì bị gọi giật lại.
Lý Huyền Độ có vẻ đăm chiêu.
Nếu nàng bị yến hội mê hoặc, chưa chắc đã chịu ngoan ngoãn theo Diệp Tiêu đi về.
Lỡ đâu gây ra chuyện thị phi nào đó thì…
“Chát”, một tiếng vang lên, hắn quăng quyển kinh thư đang cầm trong tay, trở mình bước xuống giường mây.
“Thôi, để ta tự đi đón vậy!”
…
Trừng viên nằm ở vùng ngoại thành phía Tây, là sản nghiệp hồi môn của Tiêu thị khi gả cho Thẩm Dương. Dinh thự tư nhân này chiếm diện tích rộng lớn. Tháng tư, tháng năm có thể thưởng mẫu đơn, đến nay thì cả vườn đều ngập tràn hoa cúc.
Hôm nay, yến tiệc thưởng hoa mừng sinh thần của Tiêu thị được tổ chức ngay trong vườn cúc. Cả vườn hoa cúc mùa thu, sắc hoa vàng óng, mấy chục quý phụ ăn vận lộng lẫy vây quanh mấy bàn tiệc lớn, ngồi trên ghế cao, thi nhau khoe sắc, nói nói cười cười. Nhóm tỳ nữ búi kiểu tóc Thùy Luyện [1], dùng lụa đỏ điểm trang, cùng đám nô lệ Côn Luân to khỏe, hiền lành, tay bưng rượu ngon, qua lại phục vụ khách quý. Cảnh tượng phú quý giàu sang, mùi son phấn nồng nàn lan tỏa giữa không khí.
Sau khi trời tối, khắp vườn đều thắp đèn, ánh sáng rực sáng khiến cả gian phòng bừng sáng như ban ngày.
Khi màn đêm buông xuống, yến tiệc hôm nay mới chính thức bắt đầu.
Trong số khách mời được mời đến hôm nay, những người có địa vị cao nhất lúc này đều ngồi quanh chiếc án trải thảm Ba Tư đỏ thẫm ở giữa, trông vô cùng nổi bật.
Hoàng hậu Thượng Quan giữ gìn thân phận, đương nhiên sẽ không dễ dàng xuất hiện ở những nơi thế này, nhưng công chúa Ninh Thọ là Lý Quỳnh Dao thì được mời đến, đang ngồi trên chiếc ghế cao ngay chính giữa.
Người phụ nữ áo tím đang trò chuyện vui vẻ cùng công chúa là dì ruột của nàng ta, Trịnh quốc phu nhân, em gái của Hoàng hậu Thượng Quan.
Bên dưới, ngồi bên trái Trịnh quốc phu nhân là một nữ tử đến từ phủ Sở vương. Sở vương đã qua đời từ vài năm trước, để lại một đứa con trai là Trần vương. Nàng ta là Trần vương phi, cùng vai vế với công chúa Ninh Thọ, gọi Bồ Châu là thẩm mẫu.
Ngồi đối diện Trần vương phi là một nữ tử mặc áo vàng, tên là Trần Thục Viện, trưởng nữ của Cam thị, phu nhân của Trần Tổ Đức. Nàng chính là chị ruột của Trần Thục Viện từng bị bắt quả tang tư thông với thị vệ trên phố, mất đi tư cách cạnh tranh ngôi vị Thái tử phi. Trần Thục Viện và Tiêu thị là bạn khuê phòng lâu năm, những dịp như hôm nay, đương nhiên không thể vắng mặt.
Bên chiếc bàn này còn có hai người khác.
Một người là Bồ Châu. Người còn lại nữ tử tóc nâu mũi cao ngồi cạnh nàng, vương phi của một vị vương tử nước Bảo Lặc ở Tây Vực, tên là Mã Diệp Na. Nàng ta theo chồng lưu vong, đến Đế quốc tị nạn sau biến loạn trong nước từ vài năm trước. Mã Diệp Na hay qua lại với Trần Thục Viện, sống ở kinh thành mấy năm, đã học được tiếng, dù vẫn còn nặng khẩu âm nhưng giao tiếp cơ bản thì không thành vấn đề.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những người ngồi quanh chiếc bàn này chính là tâm điểm của bữa tiệc thưởng hoa ngày hôm nay, đặc biệt là Tần vương phi. Ngay từ lần đầu lộ diện, nàng đã thu hút sự chú ý của toàn thể những ai có mặt. Từng ánh nhìn ngưỡng mộ, ghen tị, lộ liễu hay kín đáo đều đổ dồn về phía nàng.
Khi nàng đến nơi, nữ chủ nhân của buổi tiệc hôm nay là Tiêu thị đích thân ra tận cổng hoa viên để nghênh đón.
Vừa chạm mặt, từ ánh mắt dừng lại trên mặt mình, Bồ Châu đã biết cách ăn mặc hôm nay của mình quả không sai.
So với những phụ nữ xung quanh, ai nấy đều búi tóc cao, đầu cài đủ loại hoa điền, vàng bạc, châu ngọc, cành hoa, thì nàng, dù cũng khoác trên mình phục sức hoa lệ, song lại toát lên vẻ thanh nhã không tầm thường, nổi bần bật giữa đám đông. Dù là về dung mạo hay trang điểm, nói nàng áp đảo quần phương cũng không hề quá lời.
Tiêu thị hai mươi ba tuổi, sắc xuân mơn mởn, diện mạo ngọc ngà, nhưng rốt cuộc vẫn không vượt qua được Tần vương phi.
Nàng ta tự biết rất rõ, dù búi tóc cài đầy châu ngọc hay chiếc váy hoa bảy tà, được tú nương thêu dệt công phu suốt mấy tháng trời đang mặc trên người, cũng không thể giúp nàng ta trở thành người đẹp nhất.
Điều này làm nàng ta có phần nản lòng. Dù là vậy, bề ngoài nàng ta càng tỏ ra thân thiết, vừa nhận lễ của Tần vương phi, vừa tỏ lời cảm tạ, vì lớn tuổi hơn nên chẳng bao lâu sau đã xưng tỷ gọi muội vô cùng gần gũi. Vừa tiếp đãi quan khách, nàng ta vừa không quên kín đáo liếc nhìn Tần vương phi.
Đẹp thì có đẹp, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ. Nàng ta từng được nghe kể về Tần vương phi, đoán rằng vị này không có nhiều trải nghiệm. Quả nhiên, sau khi an tọa, Tần vương phi cũng không trò chuyện sôi nổi mà chỉ giữ nụ cười nhè nhẹ trên môi, thi thoảng lắm mới nói vài câu với Trần vương phi hoặc vương phi Mã Diệp Na ngồi hai bên.
Tiêu thị nhanh chóng xóa tan những tâm tư vụn vặt không nên có kia, đợi đến khi trời tối, liền tươi cười rạng rỡ sai quản sự dẫn theo đoàn nhạc kỹ đã chuẩn bị sẵn, mời các vị khách tùy ý chọn ra khúc nhạc để góp vui.
Trần Thục Viện liền chọn một bản nhạc đang thịnh hành nhất hiện nay trong các yến hội để góp phần khuấy động bầu không khí.
Khúc nhạc vừa nổi lên, người huấn luyện chim giấu mình trong bóng tối liền thả thả một đàn bồ câu trắng, chân buộc đèn nhỏ bằng ngọc. Hàng trăm con bồ câu ngọc bay ra từ góc khuất, vỗ cánh bay tới bay lui trên vườn hoa trước sảnh tiệc. Không dừng lại ở đó, chúng còn biết dựa theo tiết tấu giai điệu, lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra, từ xa nhìn lại cứ như sao rơi giữa màn đêm, ánh lửa múa lượn.
Giới hào môn quý tộc ở kinh đô, nhà nào cũng nuôi nhạc kỹ, nhưng có thể huấn luyện được một đàn bồ câu vừa bay, vừa nhảy múa đúng vần đúng điệu như thế này thì Tiêu gia vẫn là nhà đầu tiên.
Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi, Tiêu thị cũng thỏa mãn mỉm cười. Đúng lúc đó, quản sự ở Trừng viên chạy vào sảnh tiệc, thông báo rằng quà mừng sinh thần Thẩm tướng quân chuẩn bị cho phu nhân đã được gửi tới. Vì trong sảnh toàn là nữ quyến nên tướng quân không tiện vào, nhờ mình thay mặt chuyển tận tay cho phu nhân. Nói xong, quản sự dâng lễ vật lên. Đó là một vòng hoa đội đầu khảm đầy châu báu, ánh ngọc lấp lánh, vừa nhìn đã biết giá trị đắt đỏ.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tiêu thị sai bà tử đến nhận vòng hoa.
Trịnh quốc phu nhân che miệng bằng quạt tròn, cười khúc khích nói: “Vòng hoa này e rằng không dưới vạn tiền. Tướng quân đúng là có lòng, tiêu tiền như nước vì cô.”
Nhóm phu nhân của các quan viên khác cũng rối rít phụ họa, không ngớt lời tán dương, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Tiêu thị hớn hở, ngoài mặt lại nói: “Đâu có tốt như vậy, chỉ là một món đồ nhỏ thôi. Có khi y chỉ tiện tay mua về lấy lệ với ta, khiến các vị phải chê cười rồi!”
Mọi người càng ra sức nịnh hót. Tiêu thị liếc mắt nhìn Bồ Châu một cái, rồi mới sai người cất vòng hoa đi.
Nhóm quý phụ người thì tiếp tục tâng bốc Tiêu thị, người thì nâng chén uống rượu, người thì chuyển sang ngắm chim. Bồ Châu nghe thấy vị vương phi Mã Diệp Na ngồi bên tay phải mình đang cùng thị nữ thân cận dùng tiếng tiếng bản địa nhỏ giọng bàn tán về tin đồn giữa Thẩm Dương và Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa.
Chắc vị vương phi đến từ nước ngoài này tưởng rằng không ai hiểu được tiếng mình nên mới ngang nhiên bình phẩm như thế.
Dĩ nhiên Bồ Châu sẽ không vạch trần. Nàng làm như không biết gì, đối đáp qua loa với vị Trần vương phi đang ngồi bên tay trái. Cảm nhận được công chúa Ninh Thọ là Lý Quỳnh Dao đang nhìn mình, bèn ngẩng mắt lên nhìn lại.
Lý Quỳnh Dao mặt mày sa sầm, liếc sang một người phụ nữ ngồi bàn phía sau lưng mình.
Người phụ nữ kia họ Cố, là thê tử của một vị đại phu, sau khi bắt được ánh mắt ra hiệu của Lý Quỳnh Dao, nàng ta liền đứng dậy, nói rằng mình có chuẩn bị một hạ lễ cho Tiêu thị.
“Chẳng phải vật quý báu gì, vốn cũng không tiện mang ra, nhưng đó là tấm lòng của ta. Có điều vật này cồng kềnh, khiêng vác nặng nề, nên vẫn để bên ngoài không dám đưa vào, sợ làm trò cười cho các vị.”
Tiêu thị mỉm cười sai người đưa vào. Chẳng mấy chốc, mấy gã nô bộc khiêng vào một chiếc bồn vuông lớn, cẩn thận đặt lên bàn.
Mọi người cùng vây lại xem.
Thì ra là một tiểu cảnh non bộ. Trong bồn là những dãy núi đá kỳ thú, mô hình thành quách, người qua kẻ lại, cầu nhỏ nước chảy được bố trí khéo léo, tạo hình tự nhiên, phong cảnh hữu tình, vừa nhìn đã thấy thú vị.
Người phụ nữ họ Cố kia mỉm cười nói: “Vật này được đặt riêng với thợ thủ công, sử dụng các loại gỗ thơm khác nhau. Nếu nhàn rỗi, phu nhân cũng có thứ để thưởng ngoạn.”
Tiêu thị ra vẻ mừng rỡ, khen nàng ta có lòng, sau đó gọi mọi người tới, cùng nhau chiêm ngưỡng. Một lúc sau, nàng ta chợt quay đầu, thấy Bồ Châu vẫn ngồi im không động đậy, liền tươi cười vẫy tay gọi nàng: “Muội muội, muội cũng lại đây xem.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
Bồ Châu đứng dậy bước tới.
Tiêu thị thân thiết khoác tay nàng cùng ngắm nhìn, hỏi vị phu nhân họ Cố kia rằng tiểu cảnh này được làm từ những loại hương liệu nào.
Cố thị vỗ trán, cười nói: “Người thô kệch như ta, sao biết được chứ? Nguyện lắng nghe phu nhân chỉ giáo.”
Tiêu thị liếc nhìn tiểu cảnh non bộ, mỉm cười nói: “Có trầm hương, sầm hoắc, đinh hương, nhũ hương, hoàng đàn, bạch đàn.”
Nàng ta vừa kể một món, đám người lại xuýt xoa một tiếng, đợi nàng ta kể xong hết thì tiếng tán tụng lại rộ lên, ca ngợi nàng ta tinh thông sành sỏi.
Tiêu thị mỉm cười khoát tay: “Có gì đâu, chỉ là mấy loại hương liệu dễ phân biệt mà thôi.”
Tiếng tán dương càng lúc càng vang. Lúc này, công chúa Ninh Thọ bỗng mở miệng gọi Bồ Châu: “Tứ hoàng thẩm, mấy loại hương liệu này cháu gái chỉ nhận ra được vài loại. Cháu nghe nói khi xưa mẫu thân của thẩm là tài nữ trứ danh ở kinh thành, Tứ thẩm xuất thân danh môn, không biết thẩm có thể chỉ dạy thêm cho cháu không?”
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều hướng về Bồ Châu.
Nàng liếc nhìn công chúa Ninh Thọ hôm nay cư xử khác hẳn ngày thường, rồi lại nhìn Tiêu thị vẫn cười mà không ngăn cản, trong lòng hiểu rõ: đây là một màn “dằn mặt” được sắp đặt riêng cho nàng.
Nếu nàng không đáp được, chỉ e ngày mai sẽ trở thành trò cười trên đầu lưỡi của các quý phụ kinh thành.
Nàng bị đày đến Hà Tây từ năm tám tuổi, ở một nơi như thế, làm sao có được cơ hội học cách phân biệt các loại hương liệu như Tiêu thị?
Nhưng đáng tiếc, lần này e rằng họ sẽ phải thất vọng rồi.
Kiếp trước nàng từng ở Đông cung tám năm, làm Hoàng hậu hai năm, thiên hạ này có bảo bối nào mà nàng chưa được thấy, huống hồ chỉ là mấy món hương liệu cỏn con này.
Bồ Châu chợt nổi hứng muốn trêu đùa đám người này, bèn làm ra vẻ ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm vào món đồ kia, hồi lâu không lên tiếng.
Khóe môi công chúa thoáng hiện nụ cười giễu cợt, nhóm người cũng bắt đầu xì xào bàn luận. Riêng Tiêu thị thì không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tần vương phi, tựa như an ủi, đang định mở miệng giải vây cho nàng thì chợt nghe nàng nói: “Trầm hương là ngọn núi nhỏ, sâm hoắc và đinh hương nằm ở rừng cây, huân lục là thành quách, hoàng đàn chạm thành nhà cửa cầu cống, về phần bạch đàn, chắc chắn là mô hình ông lão câu cá.”
Nàng bước lên, cúi người ngửi thử mùi nước trong bồn, nói tiếp: “Nước trong hồ hẳn là trộn từ nước hoa hồng với dầu tô hợp.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu thị: “Ta lớn lên ở Hà Tây, hiểu biết có hạn nên chỉ tùy tiện đoán bừa, nếu có nói sai hay dạy sai công chúa, mong tỷ tỷ chỉ bảo cho, chứ đừng chê cười ta.”
Vẻ mặt Tiêu thị cứng đờ, nhưng nàng ta lấy lại biểu cảm rất nhanh, vừa nở một nụ cười vừa hết lời khen ngợi: “Muội muội khách sáo rồi. Không hổ xuất thân danh gia, đoán không sai chút nào.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nét mặt công chúa trở nên khó coi.
Bồ Châu làm ra vẻ ngượng ngùng: “Ta sao sánh được với tỷ tỷ? Mới vào kinh thành chưa lâu, điều gì cũng chưa quen, sau này mong tỷ tỷ chỉ dạy nhiều hơn.”
Tiêu thị vui vẻ đáp lời, đưa Bồ Châu trở về chỗ ngồi. Mọi người cũng lần lượt ngồi xuống theo. Bồn tiểu cảnh non bộ kia cũng được nô bộc bưng đi, chẳng rõ về sau sẽ bị xử lý thế nào.
Yến tiệc lại tiếp tục.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận