Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 47: Chùa An Quốc: Duyên Mới, Tình Cũ

Bồ Châu (Dịch)

  • 8 lượt xem
  • 5301 chữ
  • 2025-12-01 20:50:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sáng nay, vào cuối giờ Mão, Bồ Châu phải theo Khương thị lên đường tới chùa An Quốc lễ Phật. Để kịp giờ, tính cả thời gian sửa soạn, thay y phục, cùng thời gian di chuyển đến cung Bồng Lai, nàng phải thức dậy từ đầu giờ Mão.

Vì sợ ngủ quên, đêm qua nàng đã dặn dò tỳ nữ đến đúng giờ thì nhớ phải gõ cửa.

Sáng sớm, tiếng gõ cửa vang lên đúng hẹn, khi ấy ngoài cửa sổ trời vẫn còn mờ tối.

Những khổ cực hồi nhỏ đã hằn sâu, giống như vết sắt nung trong lòng nàng, dù đã trải qua mười năm giàu sang của kiếp trước, nhưng cũng chưa từng giúp nàng cảm nhận được sự an toàn. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, nàng mơ màng nghĩ mình vẫn đang ở Hà Tây, phải dậy sớm để tới dịch xá làm việc, thì chỉ muốn ngủ thêm một chút. Nhưng nếu nàng không dậy, những việc nhũ mẫu phải làm sẽ càng nhiều hơn.

Rốt cuộc đến bao giờ nàng mới có thể cùng nhũ mẫu sống những tháng ngày yên ổn, phú quý vinh hoa đây…

“Vú ơi.”

Nàng thở dài trong mộng, lẩm bẩm gọi, dụi mặt vào lòng bà theo thói quen …

Khoan đã, có gì đó sai sai.

Ngực của nhũ mẫu vừa ấm lại vừa mềm, còn bây giờ… tuy cũng ấm, nhưng sao lại cứng ngắc thế này?

Bên tai lại vang lên vài tiếng gõ cửa.

Bồ Châu khựng lại, lập tức tỉnh táo. Nàng trợn tròn mắt, phát hiện mình đang ôm chặt Lý Huyền Độ, đã thế còn rúc vào lòng hắn.

Chuyện này đã đủ mất mặt, nhưng càng mất mặt hơn là hắn tỉnh dậy rồi.

Ánh sáng buổi sớm lọt vào trong màn tuy yếu ớt, nhưng cũng đủ để nhìn rõ mọi vật. Bồ Châu thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay của nàng, cái tay đang đặt hẳn lên bụng dưới của hắn. Khuôn mặt hắn căng cứng, vẻ mặt thì vô cùng kỳ quái.

Tiêu thật rồi, có muốn giả vờ ngủ nữa cũng không được.

Bồ Châu vội rụt tay về, lùi sâu vào trong, kéo chăn trùm kín khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài.

“Thiếp không cố ý… thiếp tưởng chàng là nhũ mẫu của thiếp…”

Giọng nàng lí nhí như muỗi kêu, chỉ hận không thể lấy chăn trùm kín luôn cả đầu.

Khóe môi Lý Huyền Độ giật giật, rồi bỗng ngồi dậy, quay người vén rèm bước xuống giường.

Màn đỏ phía sau hắn run lên, giọng nói lạnh nhạt của hắn truyền vào từ bên ngoài bức màn: “Dậy đi, đừng để lỡ giờ.”

Lát nữa hắn cũng phải đi cùng, để hộ tống Khương thị tới chùa An Quốc.

Bồ Châu nhìn bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện đang quay lưng về phía mình bên ngoài màn, cảm nhận được dường như hắn không hề tức giận. Có lẽ hắn độ lượng, không thèm chấp nhặt với nàng. Nàng thầm thở phào một hơi, “ừ” một tiếng coi như đáp lời rồi cũng lật đật bò dậy. Hai người mỗi người một bên, được tỳ nữ hầu hạ rửa mặt thay y phục. Đến giữa giờ Mão, ánh sáng ban mai dần sáng rõ, cả hai cùng xuất phát tới cung Bồng Lai.

Lần này ra ngoài, Thái hoàng Thái hậu chỉ ngẫu hứng muốn dâng hương lễ Phật, không phải Đại Pháp sự, nên người đi theo cũng không nhiều, chỉ có mấy người thân cận bên cạnh bà. Ngoài Hoài Vệ và quận chúa Ninh Phúc, còn lại chỉ có mỗi Bồ Châu. Hôm qua chùa An Quốc đã ngừng đón khách thập phương, Vũ Lâm vệ đã phái người và ngựa đi trước dẹp đường. Sáng sớm hôm nay, Vũ Lâm Trung lang tướng là Hàn Vinh Xương đích thân dẫn đội chờ sẵn bên ngoài cổng cung. Khi thấy Lý Huyền Độ đi tới từ xa, Hàn Vinh Xương thúc ngựa đến đón, hai người chắp tay thi lễ, hàn huyên mấy câu.

Mành xe gần đó bị vén lên, sau tấm rèm lụa thêu chỉ vàng trên nền xanh thẫm, lộ ra gương mặt kiều diễm của một thiếu nữ. Nàng nở nụ cười ngọt ngào, chỉ nhìn thôi mà đã thấy vui lây.

“Hàn tỷ phu, hôm nay vất vả cho ngài rồi.”

Bồ Châu chủ động gật đầu chào hỏi.

Nàng đã sớm không còn oán trách về việc ông ta khiến mình gả nhầm cho Lý Huyền Độ nữa.

Chuyện đã xảy ra rồi, dù có trách móc ông ta cũng vô ích.

Huống hồ, Bồ Châu vẫn luôn dành cho ông ta sự kính trọng nhất định. Kiếp trước, khi Hoàng đế Hiếu Xương phái Trần Tổ Đức làm Đại tướng quân nghênh chiến người Địch, ông ta cũng tham chiến. Sau khi Trần Tổ Đức tử trận, để mất Hà Tây, trong lúc nguy cấp nhất, ông ta được lệnh dẫn theo mấy ngàn binh sĩ tử thủ Tĩnh Quan, cánh cửa thông vào nội quận, ngăn chặn từng đợt công kích của người Địch. Dù sau đó viện quân đến kịp, nhưng ông ta lại bị trọng thương, bỏ mình trên chiến địa.

Khi tin tức truyền về kinh thành, ai nấy đều bàng hoàng, không ai dám chê cười ông ta lấy nửa câu. Xem ra, ông ta đã dùng cái chết oanh liệt, gột rửa nỗi nhục lớn nhất cả đời.

So với Lý Huyền Độ tính khí ngày một thất thường, Hàn Vinh Xương có phần quý mến tiểu vương phi xinh xắn đáng yêu, đang chủ động mỉm cười chào hỏi với mình hơn. Thấy nàng nhiệt tình như vậy, ông ta vừa ngạc nhiên vừa lấy làm vinh hạnh, vội nói: “Đệ muội nói quá lời rồi. Có thể hộ tống Thái hoàng Thái hậu và đệ muội đi lễ Phật, ấy là vinh dự của ta.”

Bồ Châu mỉm cười, buông rèm xe xuống, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh tiến về phía cổng cung.

Hàn Vinh Xương đưa mắt tiễn chân đoàn xe, nhỏ giọng than phiền với Lý Huyền Độ: “Hôm trước ta mời đệ uống rượu, sao lại không tới? Nếu không nhờ ta, đệ có cưới được vương phi như vậy không hả? Xinh đẹp không nói, tính tình lại còn thùy mị nết na, đúng là cả đời ta chưa từng gặp được ai như vậy…”

Lý Huyền Độ không đợi ông ta nói xong, mặt không đổi sắc giục ngựa đi thẳng.

Hôm nay xuất cung, xe ngựa của Khương thị đi đầu, Bồ Châu và quận chúa Ninh Phúc ngồi chung một cỗ xe. Hoài Vệ vốn định ngồi cùng Khương thị, nhưng trước giờ xuất phát lại chạy ra phía sau, Khương thị cũng chiều theo ý cậu.

Đợi đến khi mặt trời đã nhô cao, những người trong cung Bồng Lai đi theo, gồm các nữ quan, cung nữ, hoạn quan đều lần lượt lên các cỗ xe nhỏ ở phía sau. Đoàn người khởi hành, tiến về ngôi chùa như đã định.

Chùa An Quốc là ngôi chùa do triều đình ban chiếu xây dựng, trụ trì của chùa được phong là quốc sư, hiện đã dẫn các tăng nhân đứng đợi trước sơn môn từ sớm. Sau khi nghênh đón Khương thị vào cổng, vượt qua điện Sơn Môn và điện Thiên Vương, họ đưa bà tới đại điện Hùng Bảo.

Khương thị sai người lui hết ra ngoài lan can, sau khi rửa tay sạch sẽ thì một mình bước vào trong điện.

Trong đại điện Hùng Bảo, ánh sáng mờ ảo, hương trầm phảng phất, bầu không khí vừa tĩnh mịch lại vừa trang nghiêm. Bồ Châu đứng ngoài lan can, nhìn bóng lưng bên trong điện từ xa. Bà lão cầm nén hương trong tay, thành kính quỳ trên bồ đoàn, hồi lâu vẫn không động đậy, tựa như đang thầm cầu nguyện. Sau khi khấn xong, bà khấu đầu ba lần, rồi đứng dậy cắm hương vào lư hương trước tượng Phật, lúc này mới lui ra ngoài.

Sau khi Khương thị bái Phật xong, một vị cao tăng tinh thông Phật lý trong chùa là pháp sư Đại Tạng đã mở một buổi giảng kinh tại Pháp đường dành riêng cho Khương thị. Lý Huyền Độ, Bồ Châu và Lý Tuệ Nhi có được may mắn dự thính.

Trong tiếng tán thán của các tăng nhân, pháp sư Đại Tạng bước vào Pháp đường, an tọa trên tòa sen. Lý Huyền Độ thay mặt Thái hoàng Thái hậu tiến lên trước pháp sư, chống hai tay xuống đất, cung kính hành đại lễ, sau đó mới đứng dậy trở về chỗ ngồi, ngồi đối diện với Bồ Châu.

Pháp sư Đại Tạng bắt đầu giảng kinh. Bồ Châu nghe được một lát thì cảm thấy kinh văn huyền ảo khó hiểu, giọng giảng của pháp sư trong trẻo vang vọng, lời lẽ hoa mỹ như mưa hoa rơi xuống, nhưng nàng lại không tài nào nắm bắt được ý nghĩa, tựa như đang nghe phải thiên thư, chẳng mấy chốc thì đã thấy buồn ngủ. Song nàng lại phát hiện không chỉ Khương thị chăm chú lắng nghe, mà ngay cả Lý Huyền Độ cũng ngồi thẳng tắp, dáng vẻ nghiêm chỉnh, không chút lơi lỏng. Lý Tuệ Nhi ngồi bên cạnh nàng cũng chú tâm nghe giảng, không chút lơ là. Giữa lúc thần hồn phiêu đãng, vừa ngẩng đầu lên, nàng đã bắt gặp ánh mắt Lý Huyền Độ liếc sang, có lẽ vì chột dạ, nàng luôn cảm thấy hắn đang chế giễu mình, trong lòng không khỏi thấy ngượng ngùng, đành phải cố xua tan cơn buồn ngủ, gắng sức tập trung nghe tiếp.

Buổi giảng kinh kéo dài một canh giờ, mãi đến khi chuông trưa vang lên, phiên giảng buổi sáng mới tạm kết thúc, buổi chiều còn có một phiên nữa.

Khương thị mỉm cười hành lễ cảm tạ pháp sư, sai Lý Huyền Độ tiễn pháp sư thay mình, rồi quay sang hỏi Bồ Châu, sáng nay nghe giảng có thu hoạch được gì không.

Trước mặt Lý Huyền Độ, Bồ Châu rất muốn nói ra thứ gì đó thật cao siêu, khổ nỗi bụng dạ trống rỗng, nếu nói sai thì thật xấu hổ, đành cúi đầu thẹn thùng, thành thật đáp: “Con ngu dốt, không lĩnh ngộ được chút Phật lý nào, vừa phụ diệu âm của pháp sư, vừa phụ sự kỳ vọng của Thái hoàng Thái hậu.”

Gương mặt Lý Huyền Độ như bị kéo căng, xoay đầu sang một bên, bả vai hình như còn run run.

Khương thị bật cười thành tiếng, dịu dàng nói: “Không sao. Kinh văn huyền diệu biến ảo, nhưng ngay cả ta cũng chỉ hiểu được một phần, huống chi là con. Tuy Phật lý thâm sâu khó lường, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là dạy con người phân biệt thiện ác, vươn đến cảnh giới tối thiện. Nhưng trên đời, mấy ai làm được điều đó? Đến lúc lâm chung, nếu việc thiện nhiều hơn việc ác, không thẹn với lòng, vậy là đủ để thành Phật rồi. Con còn nhỏ, sau này trải nghiệm nhiều hơn, tự nhiên sẽ dần hiểu ra.”

Bồ Châu tuy vẫn mù mờ không rõ, nhưng nghe xong lời ấy lại có cảm giác như có dòng suối ngọt tưới qua đỉnh đầu, khoan khoái lạ thường. Từ năm tám tuổi đến nay, đây là lần đầu tiên có người kiên nhẫn dạy dỗ nàng, huống hồ còn đang ở chốn thiền môn, bất giác sinh ra cảm xúc trang nghiêm thanh tịnh, không chỉ vội cung kính đáp lời, mà còn tự nhủ rằng buổi chiều nhất định phải chuyên tâm nghe giảng, tuyệt đối không được ngủ gà ngủ gật, khiến ai kia chê cười thêm nữa.

Trần nữ quan đến mời dùng cơm. Dùng xong bữa chay đạm, Lý Huyền Độ đi ra tiền điện, còn Bồ Châu cùng Ninh Phúc thì tới hậu đường, nghỉ trưa tại một gian thiền phòng vốn được dành riêng cho nữ quyến.

Hoài Vệ đến kinh đô đã tròn mấy tháng, Khương thị không nỡ để cậu bé quay về, thấy cậu cũng chưa có ý muốn về, nên mời thầy dạy văn võ cho cậu, ra quy định mỗi ngày phải đọc sách hai canh giờ, sau đó luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, xong xuôi rồi mới được đi chơi. Sáng nay được thả ra ngoài thì khác nào chim sổ khỏi lồng. Khương thị biết tính cậu không thể ngồi yên nên không bắt cậu cùng đi nghe giảng, chỉ dặn không được nghịch ngợm. Ban đầu, cậu bé theo chân một vị đại hòa thượng trong chùa dạo đông ngó tây, gõ chuông khua mõ, vì ngôi chùa rộng lớn nên tha hồ đùa nghịch suốt một buổi sáng. Đến trưa ăn chút cơm chay, nào có ngủ được, liền chạy tới tiền điện tìm Hàn Vinh Xương đòi cưỡi ngựa, nói rằng ít hôm nữa là mùa thu săn bắn, Hoàng đế đã đồng ý dẫn cậu theo mở mang tầm mắt, nếu giờ không tranh thủ luyện lại tài cưỡi ngựa vốn có, chẳng lẽ đến lúc đi săn lại phải giang chân, đuổi theo nai thỏ hay sao?

Dù nói được lý lẽ đâu ra đấy, nhưng Hàn Vinh Xương biết cậu là nhân vật quý giá, lỡ như ngã ngựa thì chẳng ai gánh nổi, viện cớ mình còn bận canh phòng, sau đó đẩy cậu bé sang cho Lý Huyền Độ. Lý Huyền Độ kiểm tra lại trình độ cưỡi ngựa của cậu, tìm cho cậu một con ngựa cái tầm vóc thấp nhỏ, tính tình hiền lành, nhân lúc giữa trưa nhàn rỗi, đích thân dắt cậu xuống chân núi luyện tập cưỡi ngựa.

Bồ Châu và Lý Tuệ Nhi cùng nghỉ ngơi tại một gian thiền phòng. Nàng vẫn còn nhớ chuyện đã hẹn gặp Thôi Huyễn, sau khi nói với Lý Tuệ Nhi vài câu chuyện phiếm thì dặn nàng ấy cứ nghỉ trước, lại viện cớ muốn đến Quan Âm các ở hậu đường để dâng hương khấn nguyện. Nàng dặn dò xong, không cho các tỳ nữ đi theo mà chỉ dẫn theo Vương mụ đến Quan Âm các, sau khi thắp hương, nàng men theo lối nhỏ, đi thẳng đến cổng sau của ngôi chùa.

Cổng sau của ngôi chùa cũng được một đội thị vệ dưới trướng Hàn Vinh Xương canh giữ. Tần vương phi xuất hiện, bảo rằng nghe nói phong cảnh sau núi rất đẹp nên muốn tranh thủ thời gian nghỉ trưa, ra đó đi dạo tiêu thực, nhóm Vũ Lâm lang nào dám ngăn cản quá nhiều, để nàng bước qua cánh cổng.

Bồ Châu dặn thị vệ không cần đi theo, một mình bước thẳng đến gốc tùng già ở gần đó. Sắp đến nơi, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân, nàng cứ ngỡ là Thôi Huyễn nên lập tức quay đầu nhìn lại.

Một nam tử trẻ tuổi đột ngột bước nhanh ra từ lối nhỏ trong rừng tùng bách, đi về phía nàng, sau lưng y còn có mấy viên tùy tùng đứng chờ, đang đứng cách đó không xa.

Nhưng người này lại không phải Thôi Huyễn mà nàng đã hẹn. Y là Thái tử Lý Thừa Dục, lúc này đang mặc thường phục!

Bồ Châu ngẩn người, không kìm được dừng chân.

Thần sắc Lý Thừa Dục lộ rõ vẻ kích động, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt nàng, vươn tay định nắm lấy tay nàng.

Bồ Châu phản ứng nhanh nhẹn, hơi nghiêng người tránh đi, khiến tay y bắt hụt, lơ lửng giữa không trung. Y dừng lại, nhìn nàng chằm chặp, nụ cười trên mặt dần biến mất, chỉ còn lại nét buồn khổ, hạ giọng nói: “Nàng đang oán trách ta sao? Trách ta không chịu đấu tranh trước mặt bệ hạ, khiến nàng không thể trở thành Thái tử phi của ta?”

Bồ Châu thầm than khổ trong lòng, nhưng nàng cũng hiểu rõ, cửa ải này sớm muộn gì cũng phải vượt qua.

Đều tại nàng gieo gió gặt bão, tất cả đều do nàng tự chuốc lấy.

Chỉ là nàng không ngờ, chuyện này lại đến nhanh và đột ngột thế này.

Thôi được, chuyện đã đến nước này, nếu Lý Thừa Dục đã chủ động đến tìm thì nhân dịp này nói rõ mọi chuyện cũng tốt.

Bồ Châu liếc mắt ra hiệu cho bà tử đang kinh ngạc nhìn mình và Lý Thừa Dục, ý bảo bà ta lui ra xa.

Bà tử hoàn hồn, vội vã tránh đi thật xa.

Bồ Châu vừa cân nhắc nên mở lời thế nào, vừa cất giọng hỏi: “Sao hôm nay Thái tử cũng tới đây?”

Lý Thừa Dục đáp: “Ta nghe nói hôm nay Thái hoàng Thái hậu đến chùa dâng hương, dẫn nàng theo cùng, vì mong được nàng nên cải trang tới đây. Ban nãy vốn định nhờ một vị hòa thượng vào truyền tin, không ngờ lại đúng lúc gặp được nàng đi ra.”

Y vừa giải thích xong, vẻ mặt đã trở nên sốt sắng.

“Nàng hãy nghe ta nói, không phải ta cố tình phụ bạc nàng. Chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi ta biết được thì phụ hoàng đã hạ Thánh chỉ, tứ hôn cho nàng và…”

Y dừng lại, nghiến răng nói: “Tần vương. Khi đó ta cũng muốn vào cung tìm phụ hoàng, cầu xin người thu hồi Thánh chỉ, nhưng với thân phận Thái tử, có nhiều chuyện thân bất do kỷ, chỉ mong nàng thấu hiểu được. Ta biết nàng đã phải chịu biết bao ấm ức, hôm nay đến gặp là vì muốn nàng yên lòng. Ta chưa từng quên lời hứa trước kia với nàng. Nàng hãy cố gắng nhẫn nhịn, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đón được nàng về, ban cho nàng tất thảy những gì nàng mong muốn, cùng nàng hưởng trọn vinh hoa!”

Bồ Châu nghe xong, trong lòng chua xót vô cùng.

Ai mà ngờ ông trời lại sắp đặt thế này, khiến nàng phí công vô ích? Nếu mọi chuyện tiến triển theo đúng kế hoạch, giờ phút này hẳn nàng đã là Thái tử phi rồi.

Thôi, đường này đã bị chặn, nàng cũng không muốn nghĩ tới nữa.

Bồ Châu đáp: “Điện hạ, việc đã đến nước này, duyên phận giữa ta và điện hạ cũng đã hết, sau này mỗi người hãy sống tốt cuộc đời của riêng mình, mong điện hạ đừng lưu luyến chuyện cũ nữa. Điện hạ thâm tình, ta không dám nhận…”

Sắc mặt Lý Thừa Dục lại lần nữa trở nên kích động.

“Ta không muốn nghe nàng nói vậy! Nàng đừng nản lòng, chỉ cần cho ta thời gian, nhất định ta sẽ đưa nàng trở lại bên ta…”

Y đưa tay ra định nắm lấy tay nàng, nhưng lại bị nàng tránh đi.

Vẻ xúc động thoáng hiện trên gương mặt Lý Thừa Dục tan biến lần nữa, y ngơ ngác nhìn nàng, bỗng hỏi: “Trước kia nàng không đối xử với ta như vậy. Nàng sao thế này?”

Bồ Châu không khỏi nhớ đến kiếp trước.

Mười sáu tuổi làm Thái tử phi, hai mươi sáu tuổi chết, ở bên Lý Thừa Dục suốt mười năm, y đối với nàng cũng không đến nỗi tệ. Tuy rằng chẳng thể sinh ra thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm giữa đàn ông đàn bà, nhưng sống bên nhau lâu ngày, rốt cuộc vẫn có phần tình nghĩa như người thân.

Giờ đây, cục diện biến thành thế này, nàng cũng có vài phần áy náy, nhưng cũng đâu còn cách nào khác. Nàng thực sự không thể tiếp tục dây dưa với y.

Bồ Châu nói: “Không giấu gì điện hạ. Lúc trước ta tham lam phú quý, hy vọng điện hạ có thể đưa ta rời khỏi Hà Tây, thoát khỏi biển khổ nên đã cố ý tiếp cận, lấy lòng điện hạ. Điện hạ nên khinh thường ta mới đúng, dù có hận cũng chỉ là do ta gieo gió gặt bão, nhưng ta vạn mong ngài đừng để bản thân bị qua mặt thêm nữa.”

Lý Thừa Dục lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bồ Châu đợi y mắng mỏ mình, ai ngờ lại nghe y nói: “Ta không tin! Có phải nàng sợ phụ hoàng, cố tình nói vậy để khiến ta tuyệt vọng? Hay là do Lý Huyền Độ?”

Giọng y đột nhiên cao vút.

“Phải rồi! Nhất định là hắn! Hắn ép nàng phải nói thế với ta đúng không? Ta biết nàng chẳng thể tự quyết được gì. Từ khi gặp nàng ở Hà Tây, ta đã coi nàng là tri âm hiếm có trên thế gian, đối với nàng nhớ mãi không quên. Ta chỉ hận mình bây giờ chẳng thể làm gì, cũng không có sức bảo vệ nàng. Vẫn câu nói đó, nàng cứ chờ đi, sẽ có ngày…”

Bồ Châu khổ sở, vội liếc nhìn xung quanh, cắt lời y.

“Không liên quan gì đến Tần vương cả! Thái tử, chẳng lẽ điện hạ vẫn chưa hiểu? Ngày Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng được ban xuống, mối duyên giữa ta và điện hạ đã chấm dứt rồi. Xin điện hạ hãy tự bảo trọng. Nơi này gần cổng sau núi, ta sợ có người đến đây, điện hạ mau quay về đi, nếu chẳng may bị ai nhận ra, chỉ e điện hạ sẽ gặp phải bất lợi!”

Lý Thừa Dục nhìn nàng không rời, ánh mắt chan chứa khổ đau, nhưng vẫn chưa chịu bước đi. Lúc này, trong khu rừng, cách đó không xa, chợt vang lên từng tiếng phập phập nho nhỏ, như thể có tiều phu đang chặt củi trong rừng.

“Trong rừng có người! Thái tử mau trở về đi!” Bồ Châu hạ giọng, giục giã lần nữa.

Lý Thừa Dục liếc nhìn nàng lần cuối, cắn răng xoay người rời đi theo lối mòn lên núi khi nãy, mấy tên tùy tùng cũng vội vàng theo sát phía sau.

Nhìn dáng vẻ của Lý Thừa Dục, dường như y vẫn chưa cam tâm, cũng chẳng tin lời nàng nói là thật.

Bồ Châu đè nén nỗi phiền muộn trong lòng, nhìn về phía phát ra âm thanh trong rừng ban nãy, đoán rằng có lẽ là do Thôi Huyễn gây ra.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, nàng đã thấy Thôi Huyễn bước ra từ sau một bụi cây rậm rạp, cất từng bước chân tiến về phía này.

Vừa chạm mặt, Bồ Châu đã cảm nhận được điều khác lạ, mới chỉ mấy tháng không gặp thôi nhưng Thôi Huyễn dường như đã khác hẳn lúc xưa.

Nàng cũng không thể nói rõ hắn thay đổi ở điểm nào, đó là thứ cảm giác lạ lùng, không thể lý giải bằng lời.

Bồ Châu chủ động bước lên mấy bước, gật nhẹ đầu với hắn: “Huynh tới rồi? Vết thương của huynh thế nào rồi?”

Thôi Huyễn đáp qua loa rằng không sao, rồi dừng lại trước một gốc tùng già. Hắn nhìn nàng một lúc, bỗng hỏi: “Chẳng phải trước kia, cô từng nói là muốn gả cho Thái tử sao?”

Bồ Châu ngẩn ra, lập tức đáp: “Hoàng mệnh khó trái, làm Tần vương phi cũng không tệ.”

Nàng không muốn bàn luận thêm với Thôi Huyễn về chủ đề này, nên chuyển lời: “Thôi Huyễn, hôm nay ta hẹn huynh đến đây là muốn nói với huynh rằng, ta thực lòng cảm kích vì huynh đã nghĩa khí giúp ta, nhưng chuyện lần này, thật không đáng để huynh phải liều lĩnh đến thế. May mà huynh không gặp chuyện gì, nếu không ta làm sao có thể yên lòng được? Về sau đừng đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm như thế nữa, không đáng đâu!”

Nàng ngừng lại giây lát rồi nói thêm: “Trước kia đúng là ta từng nói muốn làm Thái tử phi, nhưng nay chuyện không thành, làm Tần vương phi cũng không sao cả.”

Thôi Huyễn im lặng, dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng chằm chặp, khiến nàng không khỏi cảm thấy bất an. Cảm giác trong lòng rằng hắn đã thay đổi, lại càng rõ rệt.

Từ khi hắn bị cuốn vào chuyện của nàng rồi bị dẫn đến kinh thành, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?

Sau một thoáng chần chừ, nàng nhỏ nhẹ hỏi: “Thôi Huyễn, huynh làm sao vậy?”

Thôi Huyễn thong thả nói: “Nữ quân, phải chăng chỉ cần cho cô quyền thế, một thứ quyền thế chí cao tối thượng, thì dù đó có là ai đi nữa, cô cũng sẽ một lòng một dạ đi theo?”

Bồ Châu giật mình: “Thôi Huyễn?”

Đây có còn là thiếu niên đất Hà Tây, tên là Thôi Huyễn mà nàng từng quen biết hay không?

Sao hắn lại đột nhiên nói ra những lời như thế với nàng?

Nàng không thể phủ nhận, những gì hắn nói đúng là sự thật. Dù là Lý Thừa Dục trước kia hay Lý Huyền Độ của bây giờ, thì đều như thế cả.

Nếu những lời nói sắc bén đâm thẳng vào lòng thế này được thốt ra từ Lý Huyền Độ hay Lý Thừa Dục, thì nàng đều sẽ không thấy buồn, cũng không thấy bận tâm.

Nhưng giờ, khi những câu tra hỏi ấy đến từ Thôi Huyễn, chúng đã khiến nàng vừa hổ thẹn vừa đau lòng.

Nàng không muốn tiếp tục bàn luận với hắn về chuyện này, liền tránh né ánh mắt đang khóa chặt lấy mình của hắn, nhìn về hướng cổng sau của ngôi chùa, lấy lại bình tĩnh rồi khẽ nói: “Chuyện này không liên quan gì đến huynh. Ta ra ngoài cũng đã lâu, cần phải trở về ngay lập tức. Những gì ta muốn nói, chắc huynh cũng hiểu cả rồi, sau này tuyệt đối không được liều mạng vì ta nữa. Ngoài ra, nếu huynh không muốn ở lại kinh thành mà muốn về Hà Tây, ta vẫn có thể giúp huynh. Đợi khi huynh về rồi, ta sẽ viết thư cho Dương a thúc, nhờ ông ấy nâng đỡ huynh…”

Thôi Huyễn ngắt lời nàng: “Về Hà Tây làm gì? Để cả đời ăn cát à? Cảm ơn cô có lòng, ta xin nhận.”

Giọng điệu hắn lạnh lẽo, sắc nhọn như lưỡi dao.

Bồ Châu khựng lại, gật đầu: “Huynh không muốn về đó cũng không sao. Lý Huyền Độ đã nói sẽ không truy cứu chuyện hành thích đêm đó nữa, huynh cứ yên tâm trở về.”

Nàng liếc nhìn hắn, cố gắng đè nén cảm giác lo lắng trong lòng, nói tiếp: “Kinh thành không giống Hà Tây, sau này huynh phải tự biết giữ mình. Nếu có việc cần ta giúp, cứ đến tìm ta.”

Lần này nàng hẹn gặp Thôi Huyễn ra đây, ban đầu vẫn còn giữ một suy tính khác, đó là muốn nhờ hắn giúp mình tìm tung tích của nhũ mẫu.

Nhưng giờ nàng lại thôi.

Hắn đã quyết tâm ở lại kinh thành, nàng không thể để vị cố nhân đất Hà Tây này bị cuốn vào thế cục do Hoàng đế bày ra thêm nữa.

“Ta đi trước đây…”

Thôi Huyễn bỗng nhìn về con đường núi phía sau lưng nàng. Bồ Châu giật mình, lập tức ngoảnh đầu nhìn theo.

Một thiếu nữ khoác váy lụa màu vàng nhạt đang thướt tha đi tới từ cổng sau của ngôi chùa. Bóng dáng ấy càng lúc càng đến gần.

Quận chúa Ninh Phúc, Lý Tuệ Nhi, đã dẫn theo hai tỳ nữ xuất hiện.

Dường như nàng đã nhìn thấy Bồ Châu và Thôi Huyễn đứng trong lùm cây thưa thớt, bèn đứng lại ven đường ngó nghiêng, vẻ mặt thoáng chút nghi hoặc.

Bên kia, Vương mụ cũng đã nhìn thấy, nhanh chân bước lên đón đường, định tìm cách đẩy nàng ra chỗ khác.

Bồ Châu cảm nhận được sát khí quen thuộc trong ánh mắt của Thôi Huyễn, nàng giật thót, cuống cuồng hạ giọng ngăn cản: “Huynh đang nghĩ gì đó? Nàng ấy là quận chúa Ninh Phúc! Ta và nàng ấy có quan hệ khá tốt, nhìn thấy cũng chẳng sao. Huynh mau đi đi, để ta giải thích với nàng ấy!”

Thôi Huyễn nhìn lướt qua nàng, không nói gì thêm. Hắn cúi đầu xoay người, bước nhanh vào sâu trong rừng, chẳng mấy chốc đã khuất hẳn sau những tán cây.

Bồ Châu trấn tĩnh lại, cũng vội xoay người bước ra, lệnh cho Vương mụ lui xuống. Nàng tự mình tới đón, mỉm cười nói: “Sao quận chúa cũng ra đây vậy?”

Lý Tuệ Nhi đáp: “Vừa rồi con trằn trọc khó ngủ, cũng muốn đến Quan Âm các dâng hương cùng Tứ thẩm, nhưng đến nơi lại chẳng thấy người đâu, con không yên tâm nên mới ra ngoài tìm…”

Nàng nghiêng mặt, nhìn theo hướng Thôi Huyễn vừa rời đi, ngập ngừng một lát nhưng không dám hỏi thêm.

Bồ Châu kéo nàng tới bên đường, hạ giọng hỏi: “Chuyện vừa rồi con đều trông thấy cả rồi, đúng không?”

Lý Tuệ Nhi cắn môi, thỏ thẻ đáp: “Tứ thẩm đừng giận, con không cố ý. Con sẽ không nói với ai đâu.”

Bồ Châu mỉm cười nói: “Thực ra cũng không có gì. Huynh ấy là một người bạn cũ ta quen ở Hà Tây, tính tình nghĩa hiệp, ta coi huynh ấy như huynh đệ. Huynh ấy mới đến kinh thành không lâu, có chuyện muốn tìm ta nên mới hẹn gặp.”

Vừa nãy cách một khoảng khá xa, Lý Tuệ Nhi không thể nhìn rõ mặt người kia, chỉ loáng thoáng thấy được đó là một chàng thanh niên có nước da ngăm ngăm, dáng dấp tuấn tú đang đứng cùng Tứ thẩm. Dù sao Tứ thẩm cũng chỉ mới thành thân, nay lại bí mật hẹn riêng với nam tử trẻ tuổi xa lạ khiến nàng không khỏi lo nghĩ. Thấy Tứ thẩm kể rõ một cách thẳng thắn như thế, nàng liền tin ngay, sau khi thở phào nhẹ nhõm, vẻ vui mừng hiện rõ trên gương mặt: “Thì ra là vậy! Con hiểu rồi. Tứ thẩm yên tâm, con sẽ không nói với ai đâu, kẻo sinh thêm chuyện thì không hay.”

Bồ Châu cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng. Hai người dắt tay nhau cùng quay về, rất nhanh đã trở lại cổng sau của ngôi chùa.

Lính canh giữ cổng sau thấy Tần vương phi ra ngoài nhưng lại không cho mình phái người đi theo, không lâu sau quận chúa cũng ra ngoài, trong lòng vốn đã sốt ruột. Khi y đang định phái người bám theo thì chợt thấy hai người dắt theo bà tử và tỳ nữ trở về, y như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, vội vàng tiến lên nghênh đón.

Lúc này dưới chân núi, Lý Huyền Độ đang cùng Hoài Vệ cưỡi ngựa. Thấy thời gian cũng đã gần đủ, hắn liền bảo cậu bé thu lại dây cương, dặn Diệp Tiêu đi cùng, đưa tiểu vương tử trở về ngôi chùa.

Ngựa đã toát khá nhiều mồ hôi, Lý Huyền Độ dắt ngựa tới bên một khe nước gần đó, cho ngựa uống nước. Đúng lúc ấy, đằng xa chợt truyền đến tiếng vó ngựa lẫn trong gió, hắn liền tập trung lắng nghe, xác định phương hướng, nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy trên con đường xuống núi, có mấy kỵ mã đang phóng vụt qua.

Người thanh niên dẫn đầu tuy mặc thường phục, đầu đội mũ rộng vành, nhưng chỉ liếc qua, Lý Huyền Độ đã nhận ra y chính là Thái tử Lý Thừa Dục.

Sao hôm nay y lại đến đây? Lại còn cải trang thế này?

Đoàn người của Thái tử phi ngựa rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt.

Lý Huyền Độ nhìn về hướng đoàn người xuất phát, đó hẳn là ngọn núi phía sau lưng của ngôi chùa.

Ánh mắt hắn vụt qua một tia u ám. Hắn vốn không định xen vào, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được. Đợi cho ngựa uống đủ nước, hắn mới dắt ngựa đi thẳng tới cổng sau. Khi tới nơi, lính canh tiến lên hành lễ.

Lý Huyền Độ mỉm cười hỏi: “Vừa rồi có ai từng đến đây không?”

Lính canh lắc đầu, nói không có.

Lý Huyền Độ lại nhìn cổng sau, hỏi tiếp: “Có ai ra ngoài không?”

Lính canh gật đầu: “Vương phi vừa ra ngoài một lát, nói là muốn thưởng ngoạn cảnh sắc, tiểu nhân không dám ngăn cản. Sau đó quận chúa cũng đi theo, nhưng chẳng bao lâu hai người đã cùng trở về.”

Lý Huyền Độ gật đầu, dặn lính canh phải trông coi cổng sau cẩn thận, không được để bất kỳ ai ra vào nữa, rồi xoay người rời đi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top