Sau khi tiễn đôi tân lang tân nương ra khỏi cung, Trần nữ quan quay lại Đông các, vừa vào đã thấy Thái hoàng Thái hậu đứng bên hồ cá cho cá ăn, bèn bước tới gần.
“Hai đứa đi rồi à?”
Khương thị vừa vung tay rải một muỗng thức ăn xuống nước, vừa hỏi.
Trần nữ quan gật đầu xác nhận, mắt nhìn đám cá chép đỏ béo tròn đã được nuôi mười mấy năm, xúm lại tranh nhau đớp mồi mỉm cười nói: “Hình như Tần vương đã cho cá ăn rồi ạ. Cá cũng như người, ăn nhiều quá sẽ bị bội thực mất.”
Khương thị liền đưa hũ thức ăn cho bà, cười bảo: “Lớn tướng rồi mà vẫn như đứa trẻ, chẳng quên đàn cá của nó. Trong đám con cháu của ta, hồi nhỏ nó là đứa biết giày vò ta nhất, bầy cá này cũng thế, làm phiền ta ngày nào cũng phải cho chúng ăn.”
Giọng của bà nghe như than phiền, nhưng thực chất lại đầy cưng chiều.
Cả đời Khương thị không có con, huyết mạch họ Lý chẳng có ai mang dòng máu trực hệ với bà, nhưng bà lại giống như bao bậc trưởng bối bình thường trong thiên hạ, có lòng thiên vị, dành tình thương cho đứa cháu nhỏ tuổi nhất là Tần vương.
Theo suy nghĩ của nữ quan Trần, lý do Khương thị quý mến Tần vương, là bởi từ nhỏ Tần vương không chỉ có gương mặt khiến người ta yêu mến, mà tính tình cũng rất thật thà, hợp ý Khương thị.
Bà liền cười nói: “Điện hạ giờ đã thành thân, sau này có vương phi làm bạn rồi, Thái hoàng Thái hậu chẳng cần phải lo nghĩ nữa.”
Khương thị mỉm cười, nói: “Ngươi thấy Tần vương phi thế nào?”
Hôm nay Bồ Châu khiến Khương thị vui vẻ cười nói nên ấn tượng của Trần nữ quan dành cho nàng cũng không tệ, nghĩ một lát rồi đáp: “Gan to, nhưng tính tình cũng khá.”
Khương thị gật đầu: “Tiểu nha đầu này gan lớn, thực ra ta biết từ lâu rồi.”
Trần nữ quan hơi ngạc nhiên: “Sao Thái hoàng Thái hậu lại biết từ sớm thế ạ?”
Khương thị nói: “Đêm hội Thiên Thu, ta đã để ý tiểu nha đầu này núp trong đám người lén nhìn ta, chẳng rõ là vì cớ gì. Nay gặp lại, quả nhiên lá gan không nhỏ.”
Vì Tần vương từng thừa nhận rằng hắn yêu quý vương phi, nên yêu ai yêu cả đường đi, Trần nữ quan cũng bất giác, nghĩ theo hướng tích cực: “Vương phi có vẻ rất tôn sùng Thái hoàng Thái hậu, không giống giả vờ, nhìn cử chỉ của nàng cũng có phần hồn nhiên đáng yêu. Có lẽ lúc còn ở Hà Tây, nàng ấy thường nghe dân gian ca tụng người, nên đêm Thiên Thu ấy mới nhất thời thất thố?”
Khương thị nói: “Lần đầu tiên cháu gái của Bồ Du Chi tới gặp ta, làm gì cũng tỏ ra dè dặt, chẳng giống kiểu người ngây thơ đáng yêu như ngươi nói. Ngươi nghĩ xem, từ nhỏ nàng ta đã bị giáng tội, đày ra biên cương, lớn lên ở một nơi như Hà Tây nhưng mới về kinh được mấy hôm đã ứng đối đâu ra đó, lẽ nào lại là người đơn giản? Giấu khéo trong vụng, lấy lui làm tiến, ta cho rằng đấy mới là bản chất thật của nàng ta.”
Lão nữ quan khựng lại trong thoáng chốc.
Khương thị nói tiếp: “Có điều, ta cũng không cho rằng nữ tử thâm sâu là chuyện xấu, mấu chốt nằm ở sự thâm sâu đó dùng vào đâu, có đi theo chính đạo hay không.”
Bà dừng lại một chút, nét mặt thoáng lộ ra vẻ quạnh quẽ.
“Ta đã già rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chết…”
“Thái hoàng Thái hậu!” Ánh mắt Trần nữ quan ảm đạm, vội vàng lên tiếng can ngăn.
Khương thị mỉm cười: “Con người ai chẳng có ngày tận số. Dân gian ví ta như Tây Vương Mẫu, lẽ nào ta cũng tự cho rằng mình chính là Tây Vương Mẫu? Có gì phải kiêng kỵ mà không thể nhắc đến cái chết? Chờ khi ta chết rồi, những việc về sau ta chẳng còn nhìn thấy, lại càng chẳng thể can thiệp. Thế nên ta thật lòng mong Tần vương phi là người có thể tự mình đứng vững, tự mình chống đỡ được. Nếu mai này còn có thể giúp Tần vương hóa nguy thành an, hai người bình an đầu bạc, thì ta cũng yên lòng rồi.”
Trần nữ quan theo hầu bên Khương thị đã nhiều năm, thấu hiểu rõ sau một đời quyền thế ngút trời cùng vinh quang tột đỉnh kia là bao nỗi niềm chẳng thể giãi bày. Khóe mắt bà hoe đỏ, nhưng vẫn dùng giọng điệu điềm nhiên để nói: “Lời Thái hoàng Thái hậu thật chí lý. Nếu vương phi có thể giấu khéo trong vụng, lấy lui làm tiến, lại cùng Tần vương cầm sắt hòa minh, đó chẳng phải trời sinh một đôi rồi sao? Thái hoàng Thái hậu cứ yên lòng là được.”
Một chiếc lá vàng rơi xuống mặt nước, khiến vài con cá chép đầu to béo mập đang bơi gần đó lướt tới đớp lấy đớp để, mặt nước gợn lên những vòng sóng lăn tăn.
Khương thị nói: “Chỉ mong vậy. Mong rằng đây không phải nghiệt duyên, mà là một mối lương duyên.”
Bà ngẩn ngơ nhìn đàn cá dưới nước đùa giỡn cùng chiếc lá, hồi lâu không lên tiếng, bỗng nói: “Ta muốn đến chùa An Quốc dâng hương cầu nguyện, ngươi mau chóng sắp xếp cho ta.”
…
Phòng tắm mới được đặt một chiếc thùng tắm lớn, sau khi đổ đầy nước nóng thì dần tỏa ra hương thơm nhè nhẹ thanh mát của gỗ nhãn. Bồ Châu thoải mái ngâm mình trong làn nước ấy, dưới sự hầu hạ của hai tỳ nữ tên là Hồng Nhi và Thanh Nhi do Hoàng mụ đưa đến. Nàng còn cố ý thêm vào nước tắm ít hương liệu làm từ hạnh hoa mà trước đó đã nhờ nhũ mẫu điều chế giúp mình. Sau khi tắm xong, từ mái tóc đến làn da đều phảng phất mùi hương mà nàng ưa thích.
Nàng chải suối tóc dài suôn mượt, những lọn tóc quấn quanh đầu ngón tay như đang nâng niu một dải lụa đen óng ánh, lành lạnh, trơn bóng, khiến nàng gần như không nỡ búi lại. Cuối cùng, nàng chọn ra một chiếc trâm vàng hình rắn ngậm giọt mưa từ trong tráp, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng rất tinh tế, sai tỳ nữ dùng nó búi tóc cho mình.
Sở dĩ chọn trâm vàng thay vì trâm ngọc, là bởi nàng đã cân nhắc tới chuyện dưới ánh sáng lập lòe của ngọn nến trong đêm, suối tóc đen nhánh như lụa và ánh vàng lấp lánh của trâm sẽ phản chiếu lẫn nhau, càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm nõn nà của mình.
Sau khi chải tóc xong, nàng khoác lên mình chiếc áo lụa mỏng màu bạch nguyệt, mặc váy thạch lựu viền gấm, bàn chân ngà ngọc xỏ vào tất lụa trắng như tuyết, đi một đôi vân đầu hài, phù hợp với màu váy. Sau khi sửa soạn thỏa đáng, nàng lại đứng trước gương ngắm mình lần nữa.
Sương mỏng vừa tan, dáng ngọc soi bóng, chính nàng cũng thấy rất hài lòng.
Hồng Nhi làm theo lời dặn, đã xách hộp đồ ăn chờ sẵn ngoài cửa.
Bồ Châu chuẩn bị bước ra, nhưng rồi lại dừng chân, từ ngăn kéo cuối cùng của tráp trang điểm lấy ra một quyển sổ nhỏ mỏng nhẹ. Nàng mở sổ ra, dò lại những ngày đã ghi, thầm tính toán thời gian nguyệt sự của mình, xác định không có gì bất ổn mới bước ra khỏi tẩm đường, đón lấy hộp đồ ăn từ tay Hồng Nhi, rồi đi ra từ cửa sau tẩm đường, men theo một hành lang dài, cuối cùng dừng trước cánh cửa ở cuối hành lang.
Nơi này chính là tĩnh thất của Lý Huyền Độ. Sau khi trở về từ cung Bồng Lai, suốt cả buổi chiều hắn đều ở trong đó, chưa từng bước ra.
Tên thái giám Lạc Bảo đứng canh trước cửa, thấy nàng đến thì đi tới khom mình hành lễ.
Bồ Châu dừng bước: “Điện hạ ở trong đó sao?”
“Vâng.”
Bồ Châu liền vòng qua Lạc Bảo đi về phía cánh cửa. Lạc Bảo nhỏ giọng: “Điện hạ đã ngủ rồi…” Vừa thốt lên, thấy vương phi dường như không hề nghe thấy, hắn* cũng không dám ngăn cản, chỉ biết ngoái đầu nhìn nàng tiến đến trước cửa gõ nhẹ.
*Mấy phần trước mình để ngôi ba cho Lạc Bảo là “gã” vì đó là ấn tượng ban đầu của nàng. Về sau, Lạc Bảo xuất hiện nhiều hơn nên mình sẽ để luôn là “hắn” nhé!
Bồ Châu chờ một lúc, không nghe thấy hồi đáp, bèn thử đẩy nhẹ cánh cửa, rồi bước vào.
Trời đã tối hẳn, trong tĩnh thất không thắp đèn, tối đen như mực.
Nàng đứng sau cửa một lúc, chờ mắt làm quen với bóng tối rồi mới bước vào trong, vòng qua lớp màn, trông thấy bóng người nằm nghiêng trên giường mây đối diện, liền đặt hộp đồ ăn xuống, cẩn thận tránh mọi vật cản, cuối cùng bước tới bên cây đèn.
Nàng lần mò châm nến, ánh sáng bừng lên, chiếu rọi khắp gian phòng.
Hai cửa sổ hai hướng Bắc Nam đều đang mở rộng, gió đêm lùa vào từ cửa sổ phía Nam khiến ngọn lửa lay động không ngừng. Nàng nhìn về phía giường mây, bất ngờ thấy hắn đang mở mắt, rõ ràng vẫn thức, nhưng không ngồi dậy, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.
Hiển nhiên hắn không hề ngủ, ban nãy chỉ mặc kệ nàng lục lọi ngay trước mặt mà thôi.
Bồ Châu đang định đóng cửa sổ thì chợt nghe giọng nói của người kia: “Không cần đóng. Cô đến có chuyện gì?”
Bồ Châu quay đầu lại, trông thấy Lý Huyền Độ từ trên giường mây uể oải ngồi dậy, cúi đầu chỉnh lại vạt áo đạo bào rộng thùng thình đang khoác hờ trên người. Sau khi cài áo ngay ngắn, hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng bỗng nhớ đến buổi chiều giông bão nọ, hắn ngồi uống rượu trong tĩnh thất của đạo quán, sắc đỏ của rượu nho chảy dọc theo yết hầu, thấm ướt vạt áo trước ngực.
Nàng nhất thời không dám đối diện với ánh mắt của hắn, vờ như quan sát xung quanh, lảng tránh ánh nhìn.
Căn tịnh thất này có cách bố trí và bày biện gần giống với nơi hắn từng ở trong đạo quán: một chiếc giường mây, một chiếc ghế đôn, vài tấm màn xanh, một bàn dài, một lư hương, thêm một dãy tủ sách kê sát tường, ngoài ra không còn gì khác, vừa lọt vào mắt đã thấy đơn sơ.
Sau khi nhìn quanh một lượt, lòng nàng cũng ổn định lại, quay sang nhìn Lý Huyền Độ, mỉm cười nói: “Bữa tối không thấy chàng đến, thiếp đoán chàng lại bế thực? Thiếp sợ chàng đói, vừa khéo rảnh rỗi nên mang ít thức ăn đến đây. Hôm nay có món bồ câu hầm sữa, thiếp đã nếm thử, mùi vị không tệ, nên cố tình chừa lại một phần cho chàng, vẫn còn nóng đấy, chàng ăn đi.”
Nàng lấy chén đựng thức ăn ra khỏi hộp, làm bộ muốn đưa cho hắn, lại nghe hắn nói: “Không cần, ta không đói.”
Sự từ chối này vốn đã nằm trong dự liệu. Nàng cũng không trông mong hắn sẽ dùng thử, dù sao đó cũng chỉ là cái cớ để đến tìm hắn.
Nàng không nài ép, đặt đồ xuống rồi bước đến trước giường mây, nói: “Có một chuyện thiếp không dám giấu, sáng nay thiếp đã hỏi Diệp Tiêu về chuyện chàng bị thích khách tập kích đêm trước, biết được chàng đã ém nhẹm chuyện ấy, không cho người truy xét. Thiếp thật sự rất cảm kích…”
Lý Huyền Độ lộ vẻ không kiên nhẫn. Bồ Châu nhìn sắc mặt đoán ý, vội lên tiếng trước khi hắn kịp mở miệng: “Chàng nghe thiếp nói đã, thiếp nhắc tới chuyện này, ngoài việc cảm ơn sự độ lượng của chàng, còn là để xin lỗi chàng vì tai họa vô cớ ấy. Thôi Huyễn và thiếp đều là con cháu tội thần, quen biết nhau ở Hà Tây, cùng cảnh ngộ nên sinh ra tình bạn. Tất cả là lỗi của thiếp, ngày trước nói năng mập mờ, khiến Thôi Huyễn hiểu lầm. Có lẽ vì nghĩa khí, hắn mới gây ra đại hoạ. Thiếp thật lòng cảm tạ sự khoan dung của điện hạ, xin điện hạ nhận từ thiếp lễ này.”
Lý Huyền Độ nhìn nàng hành lễ, mặt không biểu cảm, chỉ hờ hững đáp: “Về đi.” Nói rồi kéo áo nằm nghiêng, đưa lưng về phía nàng.
Dĩ nhiên nàng không rời đi, ngắm nhìn bóng lưng hắn, khẽ nói: “Điện hạ, thiếp đến tìm chàng, còn có một chuyện rất quan trọng cần thương lượng, không thể để người ngoài biết được. Thiếp sợ người của chàng sẽ không nghe lệnh thiếp, phiền chàng hãy cho họ lui xuống trước.”
Lý Huyền Độ chậm rãi xoay đầu, ánh mắt hướng về phía nàng, cùng nàng đối diện một hồi, rồi khẽ nhíu mày, cất cao giọng nói với ra bên ngoài: “Lui xuống!”
Bồ Châu nghe thấy Lạc Bảo bên ngoài đáp một tiếng “Vâng”, rồi đến tiếng bước chân xa dần.
Nàng bước tới, lần lượt đóng lại những ô cửa sổ đang mở. Vừa quay lại, nàng đã thấy hắn nhíu mày nhìn mình, hiển nhiên là rất không vui với hành động của nàng, trong bụng thầm trách hắn sao cứ thích ăn mặc phong phanh, mở toang cửa sổ khi ngủ, không sợ về già bị đau đầu gối nhức xương hay sao, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chờ thiếp nói xong, sẽ mở cửa lại cho chàng.”
Lý Huyền Độ không tỏ rõ thái độ, chỉ nhìn nàng khép chặt cửa sổ rồi trở lại, quỳ ngồi xuống chiếc đệm của mình. Giữa hai người là một lò hương, nàng mở lời: “Điện hạ, chàng có từng nghĩ vì sao bệ hạ lại ban hôn cho thiếp và chàng không?”
Lý Huyền Độ liếc qua gương mặt nghiêm túc của nàng, hơi nhướng mày xem như đáp lại.
Bồ Châu hít sâu một hơi, nói: “Không dám giấu điện hạ, ba tháng trước, hôm sau khi thiếp nhận được Thánh chỉ tứ hôn, vào cung tạ ân, được diện Thánh tại điện Nguyệt Quế của cung Tử Thần, thiếp mới biết dụng ý của Hoàng đế.”
“Hoàng đế hết sức đề phòng chàng, biết chàng âm thầm mưu đồ chuyện lớn, khổ nỗi không có chứng cứ, nên không tiện ra tay. Thế nên người hạ chỉ, lệnh cho thiếp dùng thân phận vương phi ngày đêm giám sát chàng. Bà tử họ Hoàng đi theo thiếp, chính là người do Thẩm Cao phái đến.”
Nàng nói xong, nhìn chằm chằm vào bóng người đang ngồi trên giường mây đối diện, chờ hắn biến sắc, kinh hoảng bất an, rồi thương nghị từng điều kiện với nàng.
Một luồng gió đêm không biết len lỏi từ đâu đến làm ánh lửa bập bùng, cái bóng đổ lên tường sau lưng hắn cũng chập chờn theo.
Thế nhưng, hắn không có chút phản ứng nào giống như nàng dự đoán, nét mặt lãnh đạm, im lặng một lúc rồi thản nhiên nói: “Đã vậy, sao cô còn nói cho ta biết?”
Bồ Châu không khỏi sửng sốt, bởi phản ứng của hắn không giống như điều nàng mong đợi, trong phút chốc, nàng thất vọng vô cùng.
Nhưng rất nhanh, nàng đã kịp bình tĩnh lại.
Lý Huyền Độ ắt hẳn cũng là hạng đa nghi, chẳng kém gì Hoàng đế. Một khi đã ôm dã tâm lớn, tất sẽ phòng bị mọi bề, không dễ dàng tin vào Hoàng đế. Việc ban hôn có lẽ đã khiến hắn sinh nghi từ sớm, nay nàng có nhắc đến thì cũng chỉ như một sự chứng thực, vậy nên hắn mới không có những phản ứng đáng ra nên có.
Bồ Châu lấy lại lòng tin, đáp: “Đây chính là điều thiếp muốn bàn với chàng. Không giấu gì chàng, để khống chế thiếp, Hoàng đế hứa hẹn rất nhiều lợi lộc, thậm chí còn giam lỏng cả nhũ mẫu của thiếp. Ông ta cho rằng làm vậy là có thể khiến thiếp ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ lại khiến thiếp càng thêm phản cảm. Thiếp không muốn làm con cờ trong tay Hoàng đế, nên mới đem mọi chuyện nói với chàng. Sau này chàng cứ yên tâm, không những thiếp không tiết lộ bí mật của chàng, mà đến khi chàng hành sự, còn có thể mượn thân phận thiếp trợ lực không ít.”
Nói xong, nàng lại một lần nữa dõi mắt nhìn sang người đối diện.
Lý Huyền Độ im như phỗng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng, ngắm nhìn kỹ càng, sắc mặt có phần khó lường.
Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng lâu đến vậy.
Bồ Châu bị hắn nhìn đến run rẩy.
Thật quái dị.
Tối nay, từng phản ứng của hắn đều nằm ngoài dự tính của nàng.
Trong kế hoạch ban đầu, sau khi nàng tiết lộ bí mật, hai người sẽ thuận lợi bàn xong điều kiện, rồi thì… thuận theo lẽ thường, làm nốt lễ động phòng còn dang dở đêm qua.
Trước khi đến, nàng đã xem lại quyển sách ấy. Đó là thứ nàng mua được từ một vị lang trung chuyên về phụ khoa ở Nam thị bằng cái giá rất cao, trong những ngày chờ đợi hôn kỳ. Cuốn sách ấy có bí truyền về cách giúp phụ nữ sinh con trai, không chỉ dạy cách điều dưỡng thân thể, bồi dưỡng âm khí, mà còn chỉ rõ ngày nào sau khi sạch kinh thì nên hành phòng, cực dễ đậu thai. Nếu còn chọn đúng giờ ghi trong sách, muốn sinh quý tử cũng chẳng phải là mộng tưởng xa vời.
Sách này truyền lưu rộng rãi, nghe nói vô cùng linh nghiệm. Dù phụ nữ không chọn đúng giờ sinh con trai, thì mười phần cũng có tám chín phần là sinh được con gái.
Nàng đã tính kỹ, hôm nay chính là ngày cuối cùng trong tháng có thể sinh được con trai. Nếu để qua ngày hôm nay, những ngày còn lại trong tháng, dù có cùng phòng với Lý Huyền Độ cũng uổng công vô ích. Cho nên, phải nắm lấy cơ hội này thật chắc.
Nàng không ngờ rằng phản ứng của Lý Huyền Độ lại như vậy, chỉ nhìn chằm chặp nàng, không nói một lời.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy?
Nàng đè nén nỗi bất an trào lên trong lòng, hơi hắng giọng, nói: “Chàng có ý gì? Chẳng lẽ chàng vẫn chưa tin Hoàng đế đang sinh lòng nghi kỵ với chàng? Không phải thiếp cố ý dọa dẫm, nhưng rõ ràng, Hoàng đế đang muốn trừ khử chàng sớm ngày nào hay ngày ấy. Thiếp có thể thề với trời, nếu lời thiếp có nửa câu gian dối, thì để thiếp…”
“Điều kiện của cô là gì?” Hắn đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời nàng.
Bồ Châu thở phào.
Cuối cùng cũng quay lại đúng quỹ đạo nên có rồi.
“Thiếp mạo hiểm lớn đến thế, từ bỏ khoản thượng hậu hĩnh Hoàng đế hứa hẹn để trợ giúp chàng, đương nhiên cũng cần một sự đền đáp. Thiếp muốn chàng thề độc, sau này khi chàng đăng cơ làm Hoàng đế thì phải lập thiếp làm Hoàng hậu, lập con trai thiếp sinh ra làm Thái tử, thiếu điều nào cũng không được!”
“Thiếp chỉ có một điều kiện như vậy thôi. Thân phận hiện nay của thiếp vẫn là vương phi của chàng, điều kiện ấy hẳn là không quá đáng chứ?”
Lý Huyền Độ vẫn nhìn nàng như vậy, nhìn một lát, nét cười bỗng thoáng hiện trên gương mặt: “Thì ra cô từ bỏ việc trở thành Thái tử phi sớm như thế, là vì luôn chắc mẩm rằng sau này ta sẽ soán ngôi, cho cô cơ hội làm Hoàng hậu?”
Trước mặt hắn, Bồ Châu không cần che giấu làm gì.
Từ khi còn ở Hà Tây, vì để ngăn hắn phá hỏng chuyện giữa nàng và Lý Thừa Dục, nàng đã sớm thẳng thắn bày tỏ điều mình mong cầu. Bây giờ, sự tình đã tới nước này, cần gì phải giấu diếm nữa?
Nàng lựa lời rồi nói tiếp: “Điện hạ, giữa thiếp và chàng vốn không có tình cảm. Thiếp biết thậm chí chàng còn ghét bỏ thiếp nữa kìa. Nếu thiếp nói rằng mình yêu chàng, chàng cũng sẽ không tin, đúng không? Vậy nên thiếp mới nói thẳng. Thiếp cảm thấy như vậy là tốt nhất cho cả hai, sau này cùng giúp đỡ nhau, cùng hưởng lợi. Chuyện thành rồi, chàng làm Hoàng đế, nắm giữ thiên hạ, những gì thiếp có chẳng qua chỉ là một nơi chốn nhỏ trong hậu cung mà thôi, cũng không tính là yêu cầu quá mức.”
Lý Huyền Độ nói: “Những điều cô muốn, thực sự không hề quá đáng, nhưng e rằng, ta sẽ khiến cô phải thất vọng…”
Hắn chăm chú nhìn dung nhan diễm lệ mờ ảo phía sau lò hương, thoắt ẩn thoắt hiện giữa làn khói mỏng manh bay lên lững lờ.
“Tiếc là, đời này ta e rằng chẳng thể giúp cô thực hiện tâm nguyện đó được.”
“Ta vốn không có ý định soán vị.”
Hắn thong thả nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận