Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 42: Bái Kiến Thái Hoàng Thái Hậu

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 3990 chữ
  • 2025-12-01 20:46:43

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Huyền Độ và Bồ Châu, một người ngồi xe, một người cưỡi ngựa, dưới sự hộ tống của thị vệ và tùy tùng, đi qua con đường rợp bóng cây nối liền hai cung, rốt cuộc cũng đến được nơi phải bái tạ cuối cùng trong ngày: cung Bồng Lai.

Trần nữ quan dẫn theo cung nhân đã chờ sẵn bên ngoài cung môn, vui mừng nghênh đón đôi tân lang tân nương, đưa họ vào Đông các của điện Gia Đức, nơi Thái hoàng Thái hậu vẫn ở lại nghỉ ngơi hằng ngày.

Bên cửa sổ phía Nam trong Đông các đặt một chiếc bảo toạ, giường trải đệm ngồi màu trầm hương, ở giữa bày bàn cờ chân thấp. Hoài Vệ và Ninh Phúc đang nằm sấp bên bàn chơi cờ, hai tiểu cung nữ theo hầu thì bận rộn gọt táo cho cậu bé ăn. Khương thị ngồi một bên, mỉm cười nhìn hai đứa trẻ chơi cờ.

Lý Tuệ Nhi ngẩng đầu, trông thấy Lý Huyền Độ đang đứng chờ bên ngoài lan can, đôi mắt sáng rực lên, kéo nhẹ tay Hoài Vệ ra hiệu cho cậu bé nhìn theo, rồi nhanh nhẹn bước xuống giường.

Hoài Vệ ngoảnh đầu lại, thấy là Lý Huyền Độ đã lâu không gặp, mừng rỡ reo lên: “Tứ huynh…” Nhưng vừa trông thấy Bồ Châu đứng bên cạnh hắn, cậu sực nhớ tới chuyện Lý Huyền Độ không cho mình cưới vương phi, thế mà bản thân lại cưới vương phi trước, tâm trạng sa sút hẳn, lập tức sầm mặt, không thèm cười nữa.

Trần nữ quan mỉm cười đi vào bẩm báo rằng vợ chồng Tần vương đã đến. Hoài Vệ hỏi nhỏ Ninh Phúc, vì sao không ai nói với cậu là hôm nay họ sẽ tới.

Thực ra là do Trần nữ quan cố ý dặn trước, không cho Ninh Phúc nói sớm với Hoài Vệ, tránh để cậu chạy tới chạy lui ra cổng cung chờ thêm mệt người. Ninh Phúc chỉ mím môi cười, lắc đầu đáp nhỏ: “Ta cũng đâu có biết đâu.”

Khương thị ngồi ngay ngắn ở chỗ chính giữa. Lý Huyền Độ dẫn theo tân nương đến hành lễ bái tạ. Vừa trông thấy tay phải của hắn, Khương thị đã hỏi ngay vì sao lại để bị thương, ánh mắt đầy sự lo lắng.

Bồ Châu có phần căng thẳng, liếc mắt nhìn Lý Huyền Độ.

Hắn đứng thẳng người dậy, mỉm cười thản nhiên đáp: “Hôm trước ngày thành hôn, con muốn vận động giãn gân giãn cốt, nên lấy kiếm ra tập lại mấy chiêu kiếm pháp hồi nhỏ từng học, không ngờ lâu rồi không động đến, nhất thời sơ sẩy, lỡ cắt trúng tay. Khiến Hoàng tổ mẫu phải lo lắng rồi.”

Khương thị và Trần nữ quan đều lộ vẻ xót xa. Khương thị trách: “Lớn rồi, sao còn bất cẩn thế chứ? Múa kiếm một tí thôi mà cũng làm chính mình bị thương! Ta nhớ trong Thái y viện, Đinh Thái y là người giỏi nhất về chữa trị các loại thương tích ngoài da kiểu này, đã gọi ông ta đến khám chưa?”

Lý Huyền Độ đáp: “Sáng nay chính Đinh Thái y là người thay thuốc cho con, xong rồi con mới ra ngoài. Chỉ là vết thương nhẹ ngoài da thôi, mấy ngày nữa là khỏi, tổ mẫu đừng lo lắng.”

Khương thị dặn hắn trước khi khỏi hẳn thì không được dính nước, cũng không được cử động mạnh, phải thay thuốc đều đặn đúng như lời dặn của Thái y. Lý Huyền Độ gật đầu đồng ý từng điều một, lúc này Khương thị mới yên tâm phần nào, bảo hai người đứng dậy, ánh mắt chuyển sang phía Bồ Châu, hỏi nàng có quen với cuộc sống trong vương phủ không, rồi mỉm cười nói: “Đứa cháu này của ta từ nhỏ đã nghịch ngợm, về sau nếu nó bắt nạt con thì nhớ nói cho tổ mẫu biết, tổ mẫu sẽ đứng ra, đòi lại công bằng cho con.”

Bồ Châu biết ấn tượng trước đây của Khương thị đối với nàng chỉ mức bình thường, cho nên lần gặp mặt đầu tiên dưới tư cách Tần vương phi này, trên đường đến cung Bồng Lai, nàng đã nghĩ trước mấy lời mở đầu có thể nghe được từ Khương thị, sau đó chuẩn bị kỹ lưỡng cách ứng đối của mình.

Nhưng nàng không ngờ, lời đầu tiên Khương thị nói ra lại là thế này.

Câu nói này có thể xuất phát từ việc yêu ai yêu cả đường đi, nhưng kể từ khi lên tám tuổi đến nay, ngoại trừ nhũ mẫu, chưa một ai dùng những lời quan tâm và yêu thương ấy để nói với nàng. So với những câu hỏi han sáo rỗng mà nàng nghe được từ Trần Thái hậu sáng nay, cảm giác ấy thực sự rất khác biệt.

Lồng ngực Bồ Châu chợt ấm lên, bất giác nghĩ đến A Cúc, suýt nữa đã đỏ hoe đôi mắt. Nàng vội kiềm chế lại, không để mình lộ ra vẻ khác thường, cúi đầu để che giấu, khẽ đáp: “Điện hạ đối với con rất tốt, chàng không hề bắt nạt con. Đa tạ Hoàng tổ mẫu đã quan tâm.”

Khương thị và Trần nữ quan nhìn nhau mỉm cười.

Lý Huyền Độ liếc nhìn Bồ Châu đang làm ra vẻ e lệ, khóe môi khẽ giật.

Lúc này, nội thị bên Ngự thiện phòng bước vào bẩm báo, thức ăn đã chuẩn bị xong, hỏi khi nào thì bắt đầu dùng bữa.

Trần nữ quan nói: “Thái hoàng Thái hậu cố ý đợi hai ngươi đến mới dùng cơm, chắc ai cũng đói rồi, vậy dùng bữa thôi.”

Sáng nay Bồ Châu đã dậy từ giờ Mão, lúc ấy chẳng có khẩu vị, chỉ ăn sơ qua mấy miếng, sau đó lại nào quỳ, nào bái, chạy tới chạy lui suốt nửa buổi, nên quả thực cũng thấy hơi đói.

Tuy nói là bữa cơm giản tiện, nhưng so với bữa ăn thường ngày của Khương thị thì vẫn thịnh soạn hơn nhiều.

Cung nhân khiêng tới một chiếc bàn ăn hình vuông bằng gỗ tử đàn, mỗi cạnh sáu thước, mặt bàn phủ lớp khăn màu xanh biếc, rồi chuyển thêm ghế đẩu đến đặt chung quanh.

Khương thị ngồi một mình quay mặt về hướng Nam, Hoài Vệ và Lý Tuệ Nhi ngồi hai bên trái phải, đối diện nhau. Vợ chồng Tần vương mới thành hôn thì ngồi đối diện với Khương thị, sóng vai bên nhau.

Thượng thiện dẫn theo cung nữ bày biện mâm bát, chén đĩa đều là ngà voi chạm trổ mạ vàng. Sau đó, từng món ăn được dâng lên, mỗi món đều được xướng tên rõ ràng, chẳng bao lâu đã bày đầy cả bàn ăn.

Khương thị cười, bảo đôi vợ chồng son cứ tự nhiên dùng bữa, không cần giữ kẽ.

Bà vừa dứt lời, cậu bé Hoài Vệ đã chờ đến mức chảy nước miếng, không kịp đợi đã cầm đũa, gắp ngay miếng thịt anh đào pha lê trước mặt lên.

Thịt anh đào pha lê là món ăn ngọt được chế biến từ lớp mỡ ngon nhất của heo sữa, tinh túy nằm ở tỉ lệ bảy phần mỡ ba phần nạc, lại được chế biến ngọt ngào, rất hợp khẩu vị tiểu vương tử. Cậu gắp lên một miếng rõ to, ăn ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn.

Bồ Châu không ham hố gì thịt mỡ, hôm qua nàng bị ép ăn miếng thịt mỡ không hề nhỏ nên giờ nhớ lại vẫn còn có chút buồn nôn. Món ăn khiến nàng tương đối vừa ý là dĩa bánh cuốn gọi là “Kiến xuân yêu” đặt ngay trước mặt. Bánh cuốn không những được làm khéo léo mà còn trắng như tuyết, mỗi chiếc dùng sợi hành xanh mướt cột lại, trông tựa vòng eo mảnh mai của mỹ nhân, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm thuồng. Nhân cua bên trong mềm ngọt đậm đà, ăn rất vừa miệng. Thêm vào cái bụng đang đói meo, nàng ăn liền mấy chiếc, ăn xong vẫn còn thấy chưa đã. Lúc vô tình ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Lý Huyền Độ đang nhìn về phía mình.

Hắn bị thương ở tay phải, một cung nhân đứng hầu bên cạnh, giúp hắn gắp đồ ăn cũng như cầm muỗng bằng tay trái để dùng bữa.

Bồ Châu nghi ngờ hắn đang chê nàng ăn quá nhiều, nhưng không cần hắn nhìn, nàng cũng biết mình không nên gắp tiếp, bèn cúi đầu, không dám liếc ngang.

Hoài Vệ ăn được mấy miếng thịt, chợt nhớ ra gì đó, bèn dừng đũa, bảo người mang ít thịt đến đặt trước mặt Bồ Châu, nói: “A tỷ…”

Cậu ngập ngừng, liếc nhìn Khương thị rồi đổi lời: “A tẩu cũng ăn đi. Ngon lắm.”

Bồ Châu nhìn bát thịt mỡ óng ánh đỏ au trước mặt, gắng gượng nâng đũa gắp một miếng đưa vào miệng, nhai hai lần rồi nuốt xuống. Nàng cố ăn thêm một miếng nữa thì chịu không nổi. Nhìn sang Lý Huyền Độ bên cạnh, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nàng liền đẩy nhẹ bát thịt về phía hắn, dịu dàng nói: “Hoài Vệ nói không sai đâu, món này rất ngon. Điện hạ cũng ăn đi, bồi bổ thân thể.”

Lời nàng vừa dứt, mấy bà vú già đứng hầu một bên liếc nhau, bật cười khúc khích.

Ninh Phúc và Hoài Vệ đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu có gì đáng cười.

Hoài Vệ ngơ ngác hỏi: “Trần ma ma, bọn họ cười gì thế?”

Cậu bé không hỏi thì thôi, vừa mở miệng hỏi, ngay cả Trần nữ quan cũng không nhịn được cười.

Lúc đầu Bồ Châu cũng thấy khó hiểu, nhưng suy nghĩ lại lời mình vừa nói, đột nhiên bừng tỉnh.

Đêm qua vừa thành thân, lẽ ra phải làm lễ động phòng. Hắn ghét nàng nên không động vào nàng, hai người cũng không phát sinh quan hệ vợ chồng, song người ngoài lại không hay biết.

Chẳng lẽ chính câu nói ban nãy của nàng đã khiến Khương thị và Trần nữ quan nảy sinh hiểu lầm không nên có?

Mặt nàng nóng bừng, len lén liếc sang Lý Huyền Độ đang ngồi ngay bên cạnh, chẳng ngờ lại chạm ngay ánh mắt hắn đang nhìn về phía mình. Sắc mặt ấy trông không mấy dễ chịu, nàng vội cúi đầu, không dám ho he gì nữa.

May thay, bát thịt mỡ kia đã được mang đi. Lý Huyền Độ không trả lại nàng, vậy mà lại ăn sạch sẽ.

Cơm nước xong, Khương thị thay y phục, Hoài Vệ ăn no thì hơi buồn ngủ, được dẫn đi nghỉ ngơi.

Bồ Châu và Lý Tuệ Nhi cũng dần quen với nhau, bắt đầu nói chuyện phiếm. Còn Lý Huyền Độ thì đứng một mình bên hồ cá trong sân ở ngoài điện, vung tay rải thức ăn cho cá, bóng lưng mang theo vẻ nhàn nhã.

Lần trước, Bồ Châu từng nghe Hoài Vệ nhắc thoáng qua, đêm mừng thọ Thiên Thu của Khương thị, khi cậu trở về, tình cờ trông thấy mắt Lý Tuệ Nhi đỏ hoe, hình như vừa mới khóc xong.

Bồ Châu đoán rằng đêm đó Lý Tuệ Nhi tức cảnh sinh tình, nhớ về thân thế của mình, khi ấy nàng đã dặn Hoài Vệ đừng nói với ai.

Vốn là con gái Thái tử, chỉ trong một đêm mất tất cả, phải sống nhờ vào sự che chở của tằng tổ mẫu. Tuy rằng áo cơm không thiếu, nhưng nỗi đau trong lòng, người thường sao có thể hiểu được.

Kiếp trước Bồ Châu và nàng ấy không hề qua lại, đương nhiên cũng chẳng để tâm, nhưng giờ đây, Lý Tuệ Nhi lại tỏ ra rất thân thiện, như muốn gần gũi với nàng, có qua có lại, Bồ Châu cũng sinh thêm vài phần cảm thông với nàng ấy. Vừa tán gẫu với nhau, thỉnh thoảng Bồ Châu lại liếc ra bóng dáng ngoài kia.

Lý Tuệ Nhi cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, che miệng cười khẽ, nói: “Cá trong hồ đều được tiểu hoàng thúc nuôi từ thời niên thiếu, từng ấy năm vẫn chưa đổi lần nào.”

Hình như Lý Huyền Độ nghe thấy có người nhắc tới mình, nghiêng đầu nhìn lại.

Bồ Châu hoảng hốt, vội quay mặt đi.

Khương thị thay y phục trở lại, ngồi ổn định rồi thì nhìn về phía Trần nữ quan. Lão nữ quan bước lên, dâng một chiếc tráp bạc chạm trổ dài chừng một thước, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Có lẽ vì trải qua nhiều năm nên hoa văn bạc khảm bên ngoài đã xỉn màu, nhìn càng có vẻ cổ kính mộc mạc.

Trần nữ quan đặt hộp trước mặt Bồ Châu, nói đây là một ít đồ trang sức mà Thái hoàng Thái hậu ban cho nàng.

Bồ Châu vội từ chối.

Khương thị nói: “Cứ nhận đi. Không phải là cố tình chuẩn bị riêng cho con đâu, chỉ là mấy món trang sức ta từng đeo lúc còn trẻ thôi. Giờ già rồi, giữ lại cũng chẳng có ích gì, con còn trẻ, dùng thì vừa đẹp.”

Bồ Châu không dám từ chối thêm, đành dập đầu, cảm tạ ân thưởng.

Khương thị cũng gật đầu: “Sau này con cũng giống như Ngọc Lân Nhi, cứ gọi ta là tổ mẫu. Bất kể là chuyện gì, nếu cần thì cứ nói với ta. Con đã là Tần vương phi, về sau cứ xem tổ mẫu như người nhà, không nên gò bó bản thân.”

Bồ Châu nhìn người bà lão trước mặt, người mà từ kiếp trước nàng đã âm thầm ngưỡng mộ, một lòng xem như hình mẫu để noi theo, trong lòng chợt nóng lên, ý niệm vẫn luôn lởn vởn dưới đáy lòng bao lâu nay bỗng nhiên bật thốt thành lời: “Hoàng tổ mẫu có thể kể cho con nghe về chuyện người Địch nam hạ vào buổi đầu những năm Tuyên Ninh không ạ?”

Khương thị khựng lại, nhìn nàng.

Trần nữ quan cũng sửng sốt, rồi lập tức hoàn hồn, vội nói: “Vương phi, hay là nói chuyện khác đi ạ.”

Bồ Châu vừa nói xong đã biết mình lỡ lời, nàng có phần chột dạ, vội phủ phục xuống dưới, đầu chạm đất, mở miệng thỉnh tội.

Khương thị xua tay, ngăn lão nữ quan, rồi nhìn Bồ Châu, cười nói: “Con là người đầu tiên hỏi ta chuyện đó. Hỏi cũng không sao. Con muốn biết điều gì?”

Bồ Châu thầm thở phào một hơi.

Nếu Khương thị đã cho phép, chưa kể nhìn thần sắc của bà, quả thực không thấy điểm nào gọi là không vui, Bồ Châu cũng mạnh dạn hơn, hỏi điều nàng vẫn luôn thắc mắc: “Hoàng tổ mẫu, con nghe nói năm ấy người Địch thế như chẻ tre kéo xuống phía Nam, phần lớn triều thần đều e ngại chiến tranh, chỉ có Hoàng tổ mẫu giữ vững ý chí, kiên quyết nghênh chiến. Khi ấy người vẫn còn rất trẻ, làm sao người biết được trận ấy nhất định sẽ thắng?”

Hỏi xong, nàng hơi cúi đầu, nín thở chờ đợi hồi đáp, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì.

Nàng lén nhìn Khương thị đang ngồi trên ghế, chỉ thấy bà đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ bất động, như thể đang chìm trong hồi ức nào đó. Bồ Châu thấp thỏm âu lo, sợ câu hỏi vừa rồi của mình có chỗ không phải, mạo phạm đến bà.

Khi nàng đang thấy bất an thì chợt nghe Khương thị lên tiếng: “Con nói không sai, khi đó đúng là ta vẫn còn rất trẻ, năm Thái Tông băng hà, ta mới hai mươi lăm tuổi…”

Bà khẽ thở dài một tiếng.

“Lúc ấy, một Thái hậu nhiếp chính mới hai mươi lăm tuổi, sao có thể kiên quyết như con tưởng tượng? Ta cũng từng lưỡng lự, cũng từng nghĩ đến nghị hòa. Nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng vượt qua. Nghị hòa chẳng khác nào một loại độc dược, là thứ thuốc khiến người trúng độc mà không hay biết, cả đời say mê trong đó, không thể tự thoát ra. Nó ăn mòn con người trong vô hình, hút máu rút tủy, cho đến khi đoạt lấy tính mạng. Một khi quốc gia vì sợ chiến mà mở đầu cho nghị hòa, vận nước ắt sẽ suy tàn, cho dù có thể tiếp tục duy trì, thì cũng chỉ là sống lay lắt trong cảnh tạm bợ. Quan lại chỉ nghĩ cầu lợi, binh sĩ sẽ hóa thành phường hèn yếu. Thái Tông giao Hoàng đế nhỏ tuổi cho ta, nếu ta dùng cách này để đối phó, sau khi chết còn mặt mũi nào để đi gặp liệt tổ liệt tông?”

Giọng bà dần trở nên kích động, rồi bất chợt dừng lại.

Nắp lò hương ở góc điện nhẹ nhàng tỏa khói, hương khói lượn lờ bay lên, tan dần vào không khí.

Bồ Châu không dám lên tiếng, cả Trần nữ quan cũng im lặng. Trong điện tĩnh lặng như tờ.

Khương thị lại nói tiếp: “Ta rất biết ơn hai người. Một là lão Khuyết vương, ngoại tổ phụ của Ngọc Lân Nhi…”

Bà hơi dừng lại một chút.

“Người còn lại là phụ thân của Kim Hi, Định Bắc vương Lý Diên. Năm ấy nếu không nhờ hai người đó ủng hộ, ta cũng không thể hạ quyết tâm lấy chiến tranh để giành hòa bình.”

Ánh mắt bà chuyển sang nhìn nàng.

“Vừa rồi con hỏi, sao ta có thể đoán chắc trận đó nhất định sẽ thắng? Ta không dám khẳng định, nhưng vẫn nắm được phần thắng không nhỏ. Từ thời Thái Tổ, triều đình ta vừa an dân nghỉ ngơi, vừa rèn binh luyện ngựa, để chuẩn bị đối phó với kẻ địch phương Bắc. Đến thời Thái Tông lại càng không dám chểnh mảng. Qua hai đời Hoàng đế, lượng lương thảo và binh mã ta có thể điều động tuy không thể sánh với nước Địch vốn nổi danh với trăm vạn cung nỏ, nhưng tuyệt đối không đến nỗi không chịu nổi một đòn. Người Địch giỏi đánh dã chiến, mỗi trận đều theo lối tốc chiến tốc thắng, đánh đâu ăn đấy, dùng chiến thắng để nuôi chiến tranh, khi thắng thế thì tiến công rầm rộ, khí thế không gì cản nổi, thế nhưng chúng không giỏi đánh lâu dài. Một khi bị chặn lại, hậu cần sẽ đứt đoạn, không có hậu cần thì lấy gì nuôi quân? Khi đó, Lương lão tướng quân của triều ta là người giỏi nhất về phòng ngự, còn tộc đệ ta, Khương Hổ, chính là thanh đao sắc bén để phản công. Chỉ cần cầm cự được giai đoạn đầu gian khổ nhất, kéo dài chiến sự, kiên trì ba tháng, lòng quân người Địch tất sẽ dao động.”

Đôi mắt đục ngầu của bà lão nay bỗng sáng rực, ánh nhìn sắc bén, dung mạo như bừng lên, khiến người ta không khỏi tưởng tượng đến hào quang rực rỡ và khí thế lẫm liệt năm xưa của vị Thái hậu trẻ tuổi đã từng một mình xoay chuyển cả cục diện.

“Binh sĩ bị đè nén quá lâu, càng cần một cơ hội để được ra chiến trường uống máu đoạt công. Nếu không, dẫu nhiệt huyết có sục sôi đến đâu, cũng sẽ nguội lạnh theo năm tháng.”

“Quốc vận như núi, nhà Chu cũng chỉ thịnh vượng tám trăm năm, triều ta cũng đi lên từ gian nan. Ta chỉ hy vọng nhờ trận chiến này, có thể đẩy bánh xe khổng lồ của Đế quốc vượt qua con dốc gian truân nhất, để con cháu họ Lý về sau không phải hao tâm tổn sức, cực khổ tranh đấu như tổ tiên đời trước.”

Bồ Châu nghe xong liền ngây ngẩn, máu huyết sôi trào, chân thành thốt lên: “Thái hoàng Thái hậu đúng là quá khiêm nhường! Khi con còn ở Hà Tây, dân chúng nơi đó đều gọi người là lão Vương mẫu. Trong mắt con, người thật sự là lão Vương mẫu giáng trần, phù hộ thiên hạ thái bình!”

Khương thị thoáng ngẩn ra, rồi bật cười ha hả: “Thế gian này làm gì có lão Vương mẫu? Ta nào có bản lĩnh lớn lao gì, chẳng qua là nhờ ơn trời cao cùng tổ tông phù hộ, khi ấy mới không làm nhục sứ mệnh, may mắn đạt được thành công.”

Tuy bà nói vậy, nhưng niềm vui trong giọng điệu chẳng thể che giấu nổi.

Ban đầu Trần nữ quan còn lo vương phi nói năng không khéo, sẽ khiến Khương thị không vui, nào ngờ đoạn chuyện xưa này kể ra lại khiến Khương thị đã lâu không cười nay được bật cười sảng khoái, chính bà cũng không khỏi bất ngờ.

Trần nữ quan cũng thở phào một hơi, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhõm.

Lý Huyền Độ tựa người vào lan can bên hồ cá, nhắm mắt đón gió, loáng thoáng nghe thấy tôn nữ họ Bồ đang nịnh nọt bên trong, đánh bậy đánh bạ cuối cùng lòi ra được điểm tốt, hắn nhếch môi, cười khẩy đầy chế giễu.

Vợ chồng son nấn ná thêm một lúc ở cung Bồng Lai, sau đó Tần vương cùng vương phi cáo biệt Khương thị, trước lúc rời đi, hắn còn dặn dò Lý Tuệ Nhi vài câu, bảo nàng có thời gian thì thường xuyên đến vương phủ chơi.

Bồ Châu thấy Lý Tuệ Nhi nhìn mình, tươi cười nói: “Hoàng thúc của con nói đúng lắm, ta cả ngày nhàn rỗi, con cứ việc tới làm bạn với ta.”

Lý Tuệ Nhi vui mừng, gật đầu, nhỏ nhẹ nói lời cám ơn.

Hai người rời khỏi cung Bồng Lai thì không ai nói thêm câu nào, một người lên xe, một người lên ngựa. Về đến vương phủ, Lý Huyền Độ không nói một tiếng, bỏ mặc Bồ Châu, đi thẳng đến gian tĩnh thất kiêm thư phòng của hắn, cả buổi chiều không thấy mặt mũi đâu.

Trời về chiều, hoàng hôn dần buông, vương phủ bắt đầu thắp đèn. Bồ Châu ngồi một mình trong nội điện, ngắm tráp quý được Khương thị ban tặng hôm nay.

Trong tráp có không ít đồ trang sức, dưới ánh lửa từ chân đèn, châu ngọc phát ra tia sáng lấp lánh, lộng lẫy chói mắt.

Nàng thất thần hồi lâu, hồi tưởng lại những người đã gặp trong cung Trường An ban ngày và cả những câu chuyện xưa về Đế quốc Khương thị đã kể cho nàng nghe. Đó là những chuyện mà trước đây nàng chưa từng biết tới. Trong lòng như được tiếp thêm tự tin, không còn do dự nữa. Nàng hạ quyết tâm, định bụng nhân lúc còn nóng thì nói rõ với hắn đêm nay, để hắn hiểu rằng, về sau chỉ khi hai người cùng hợp tác, cùng nâng đỡ nhau, hắn mới có thể đạt được dã tâm của mình với cái giá thấp nhất.

Về phần tính toán của bản thân, tất nhiên không thể để hắn biết hết. Nhưng chuyện sinh con trai thì có thể sớm đưa vào kế hoạch.

Những việc khác, sau này có thể từ từ tính toán. Nhưng nếu sớm có được đứa con của chính mình, đối với nàng mà nói, mối quan hệ đồng minh này mới coi như có được nền tảng bước đầu.

Cả ngày tiếp xúc, Bồ Châu đã cảm nhận được tính tình của Lý Huyền Độ rất khó lường. Thế nên, việc có con trai lại càng quan trọng với nàng hơn. Bằng không, mọi chuyện đều quá bấp bênh, khiến nàng không thể có được chút cảm giác an toàn.

Hoàng mụ lặng lẽ mang vào một chén trà, đứng sau lưng nàng, khẽ nói: “Vương phi, không phải lão nô hối thúc, nhưng ngài với điện hạ vừa mới thành thân, càng thân cận thì càng tốt chứ chẳng hại gì.”

Bà lão này không chỉ là người Thẩm Cao phái đến để truyền lời, chạy việc, mà còn là tai mắt để giám sát nàng. Tuy lời nói vẫn còn phần khách khí, nhưng rõ ràng bà ta đang trách móc nàng vô dụng. Mới ngày thứ hai sau hôn lễ, Lý Huyền Độ đã chui tọt vào tĩnh thất của hắn, nửa ngày không ló mặt ra.

Bồ Châu nén lại nỗi chán ghét trong lòng, hờ hững nói: “Chuẩn bị nước thơm, ta muốn tắm.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top