Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 41: Quân Cờ Trong Vương Quyền

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 4103 chữ
  • 2025-12-01 20:45:41

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Minh ước phản gián sau này hẵng bàn, giờ đây, nàng bị vô số phiền muộn trong lòng quấy nhiễu.

Hôm ấy nàng từng dặn người của Bách Ích tiếp tục dò hỏi tung tích nhà kia ở huyện Vũ Công, thoắt cái đã hai ba tháng trôi qua, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Hôm nay đại hôn, người lẽ ra phải kề cận bên nàng, chải đầu tiễn nàng xuất giá, vốn nên là nhũ mẫu.

Nàng nghĩ bà tạm thời chưa gặp phải nguy hiểm, nên vẫn có thể yên tâm đợi thêm tin tức mới. Nhưng Thôi Huyễn… đêm qua hắn sống chết thế nào còn chưa rõ, nàng không tài nào buông bỏ, trong khi lại không thể hỏi thẳng Lý Huyền Độ.

Nàng vốn là người ham ngủ, chỉ cần không vướng bận gì, là vừa chạm gối đã có thể ngủ ngay. Nhưng đêm nay, trước là đau buồn, sau lại lo lắng, cứ trở mình mãi phía trong giường, đại khái xoay người đến bảy tám lượt, bỗng nghe bên tai có giọng nói bực dọc vang lên: “Nếu cô không ngủ được, thì ra ngoài đi. Gió mát trăng thanh, cũng đủ để thư giãn đầu óc.”

Bồ Châu mở bừng mắt, hắn quay mặt sang trên gối, mở mắt nhìn mình, nét mặt đầy vẻ khó chịu. Biết vừa rồi nàng nhích tới nhích lui quấy rầy giấc ngủ của hắn, nên vội đáp: “Thiếp không ra, thiếp ngủ ngay đây.” Nói rồi liền nhắm mắt lại.

Lý Huyền Độ nhìn gương mặt nhắm tịt mắt làm ra vẻ ngoan ngoãn đi ngủ của nàng, cảm thấy thật cạn lời.

Đầu năm nay, lần đầu tiên hắn gặp nàng là tại dịch xá ở Hà Tây. Khi đó hắn nào có ngờ, tiểu nữ lang lén hẹn hò với tình lang giữa đêm hôm ấy, nay lại cùng hắn đồng sàng, trở thành người đầu gối tay kề?

Tôn nữ của Bồ Du Chi đúng là hết sức xinh đẹp. Tối nay khi tiến lên vén khăn hỉ giúp nàng, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, dung nhan kiều diễm dưới lớp phấn son ấy đã khiến hắn sững sờ một thoáng.

Nhưng chỉ đến thế thôi. Cảm giác ấy vụt qua rồi biến mất.

Nàng xuất thân danh môn, ông là trung thần, cha là liệt sĩ, dung mạo mỹ miều, phẩm hạnh… Trong mắt người ngoài, hẳn là phẩm hạnh đoan trang, không chê vào đâu được.

Thật ra đừng nói người khác, ngay cả hắn, nếu không tình cờ biết được chân tướng, thì cũng không tin được rằng một thiếu nữ có vẻ ngoài thuần khiết như thế, lại có nội tâm trái ngược với vẻ bề ngoài.

Một đóa hoa, ví như mẫu đơn ở chùa An Quốc, chỉ cần nở rộ đủ kiều diễm ngào ngạt, tự khắc sẽ khiến bao nhiêu ong bướm vồ vập tranh nhau. Người đại khái cũng thế. Nhưng rốt cuộc người cũng không phải là hoa.

Dù có vẻ ngoài đẹp đẽ đến đâu, chỉ cần nghĩ tới bản chất thật của nàng, với hắn đã chẳng còn chút hấp dẫn nào.

Gương mặt nàng càng mê hoặc bao nhiêu, thì sự giả dối ẩn dưới lớp mặt nạ đó lại càng khiến người ta ghê tởm bấy nhiêu.

Hắn không thể tưởng tượng, đời này mình lại bị ràng buộc với một nữ tử như thế.

Hoàng đế tứ hôn thục nữ Bồ gia từng được nhắm vào vị trí Thái tử phi cho hắn, trong mắt người ngoài, đây tất nhiên là Thánh ân rộng lớn, là một minh chứng hữu lực nữa cho tình cảm keo sơn giữa hắn và hoàng gia.

Nhưng nhiều năm qua, nhờ những trải nghiệm đặc biệt mà hắn rèn được một thứ trực giác nhạy bén. Trực giác ấy đang mách bảo rằng, chuyện này e rằng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hắn không muốn nhìn thêm nữa, bèn nghiêng đầu nhắm mắt, song trong đầu lại không ngăn được cảnh tượng bị ám sát đêm qua hiện về.

Nếu vụ ám sát thật sự không liên quan đến nàng, vậy thì rất có thể là gã thiếu niên xứ Hà Tây kia không cam lòng khi bị nàng vứt bỏ, nên mới ra tay trả thù một cách quyết liệt. Hoặc cũng có thể, gã bị người khác xúi giục, lợi dụng để hãm hại hắn.

Dù là khả năng nào đi nữa, thì kẻ muốn lấy mạng hắn xưa nay vốn chưa từng biến mất. Thêm một hai người cũng chẳng sao. Có điều, gã thiếu niên kia ra tay cực kỳ tàn độc, khiến vết thương trên tay hắn không hề nhẹ. Giờ phút này, chỗ bị thương âm ỉ đau nhức, chưa kể việc đột nhiên có thêm một người ngủ cùng khiến hắn vẫn thấy không quen. Việc nàng thản nhiên trèo lên giường, nằm ngủ ngay bên cạnh hắn, thật khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Đêm tân hôn kết thúc theo cách này, hắn vốn tưởng nàng sẽ bị dọa sợ, không dám tới gần hắn, đêm nay có lẽ sẽ tự giác tìm một chỗ khác trong phòng để ngủ. Dù gì thời tiết vẫn còn nóng, không nằm giường cũng không đến mức không có chỗ nghỉ.

Lý Huyền Độ cố nén ý định đuổi nàng xuống giường, xoay người quay lưng lại, lẩm nhẩm tụng bài Tĩnh Tâm kinh mà hắn đã thuộc làu làu từ lâu, cuối cùng cũng lấy lại sự tĩnh lặng trong lòng.

Đêm ấy, tân lang nằm bên gối nàng có hơi thở đều đặn, xem chừng ngủ rất ngon, còn Bồ Châu thì lại mất ngủ.

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng đợi gả, nàng bị mất ngủ trầm trọng đến thế.

Thôi Huyễn ra tay hành thích Lý Huyền Độ, đương nhiên là vì nàng.

Trong lòng nàng lo lắng cho sự sống chết của hắn, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi thêm điều gì. Nàng mơ màng thiếp đi rồi lại tỉnh giấc nhiều lần, chưa đến giờ Mão (5h-7h) đã hoàn toàn tỉnh táo, chuẩn bị lên triều yết kiến.

Hôm nay có rất nhiều việc phải làm: đầu tiên là ra mắt Hoàng đế và Hoàng hậu, sau đó dựa theo thứ bậc cao thấp, đến cung Bồng Lai trước rồi mới quay lại cung Tích Thiện.

Nàng ngồi dậy. Đêm qua không ngủ đủ, đầu óc hơi mơ màng, còn đang dụi mắt thì đã thấy Lý Huyền Độ xuống giường, dùng một tay với lấy chiếc áo choàng treo trên giá áo. Nàng tỉnh táo lại, vén chăn nhanh nhảu trèo xuống giường, giành lấy áo và nói: “Tay chàng không tiện, để thiếp giúp chàng mặc…”

Lý Huyền Độ liếc nàng một cái, nhận lấy áo choàng nàng đưa, nhưng lại không mặc vào mà tiện tay đặt sang một bên, rồi xoay người mở cửa.

Lạc Bảo từ lâu đã đứng chờ bên bậc thềm phía ngoài, vừa thấy hắn ra liền bước lên bậc thang, truyền người mang nước vào trong để hầu hạ rửa mặt.

Bồ Châu sáng sớm đã tự rước lấy bẽ mặt, ngẩng đầu nhìn Lạc Bảo đang đi tới. Khi đi ngang qua trước mặt nàng, gã dừng lại một chút, cụp mắt gọi một tiếng “Vương phi”, hành lễ, rồi bước tiếp, cẩn thận hầu hạ Lý Huyền Độ thay y phục.

Bồ Châu buồn bực trong lòng.

Nàng vừa mới trở thành vương phi, đêm qua đã mất mặt đến mức ấy, đối với Lý Huyền Độ thì thôi cũng đành, coi như bất đắc dĩ, nàng vẫn nhịn được, dù sao chuyện ám sát cũng quá nghiêm trọng, chẳng phải chuyện nhỏ nhặt gì. Nhưng cứ bị gã thị nhân kia chứng kiến hết lần này đến lần khác, và dù Bồ Châu không thấy vẻ khinh miệt hiện lên trên mặt gã, thì lòng nàng vẫn thấy khó chịu.

Về sau nếu có cơ hội, nàng nhất định phải tìm tống khứ Lạc Bảo đi. Nàng không muốn suốt ngày thấy gã cứ lởn vởn trước mặt mình, nhắc nàng nhớ đến nỗi nhục trong đêm tân hôn, đúng là bực bội chết đi được.

Lúc này, Hoàng mụ dẫn các tỳ nữ vào trong, bắt đầu hầu hạ. Bồ Châu và Lý Huyền Độ mỗi người chiếm một góc Đông – Tây, tự mình rửa mặt, chải đầu, thay xiêm y. Bồ Châu đeo trang sức, mặc chỉnh tề xong thì dùng chút điểm tâm sớm.

Đến giờ Mão, Lạc Bảo ra ngoài mời Đinh Thái y đến thay thuốc cho vết thương ở tay của Lý Huyền Độ. Nhân khoảng thời gian trống ấy, Bồ Châu cho lui hết đám tỳ nữ và bà tử hầu hạ trong tẩm đường ra ngoài, còn lại hai người là nàng và Lý Huyền Độ, thì bước tới, nói: “Điện hạ, thiếp là người mới, dù cố gắng học hỏi nhưng trong cung nhiều quy củ, thiếp không nắm rõ được như điện hạ…”

Lý Huyền Độ đang ngồi bên cửa sổ phía Đông, ánh mắt xuyên qua ô cửa, nhìn về phía bầu trời phía Đông đang bắt đầu mờ sáng. Nghe vậy, hắn hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, nhướng mày.

Tuy không lên tiếng, nhưng Bồ Châu biết hắn đang hỏi nàng muốn nói gì.

Nàng liền nói: “Điện hạ, thiếp có một thỉnh cầu hơi đường đột. Thiếp biết điện hạ rất ghét thiếp. Lúc không có ai thì thế nào cũng được, tất cả đều tuỳ điện hạ. Chỉ xin điện hạ khi ra bên ngoài, có thể nhẫn nhịn đôi chút, che đậy một hai phần được không?”

Nàng nhìn sắc mặt hắn, nói tiếp: “Không phải thiếp mong điện hạ phải tỏ vẻ ân ái gì với thiếp trước mặt người ngoài, mà chỉ mong điện hạ ra khỏi tẩm đường, có thể giữ chút thể diện. Dù sao đi nữa, thiếp với điện hạ cũng là do Hoàng đế ban hôn, lại vừa mới thành thân. Điện hạ không nể mặt thiếp cũng được, nhưng cũng không nên vì lỗi lầm của thiếp mà khiến người khác hiểu lầm điện hạ không hài lòng với hôn sự được ban.”

Nghĩ tới bài học tối qua, nàng uyển chuyển nhắc nhở hắn rằng, ra ngoài không giống như trong tẩm đường, người ngoài và tên Lạc Bảo kia cũng không giống nhau, hắn phải chú ý chừa cho nàng chút mặt mũi.

Thật ra, điều này không chỉ vì nàng, mà còn vì tốt cho cả hai người.

Nàng nói xong, nín thở, nhìn hắn chờ đợi.

Lý Huyền Độ thờ ơ quay mặt lại, tiếp tục ngó ra trời xa ngoài cửa sổ, dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Chuyện này đến cô còn nghĩ đến, chẳng lẽ ta lại không biết sao?”

Bồ Châu lại một lần nữa bị hắn làm nghẹn lời.

Không sao cả.

Hắn đã biết giữ thể diện cho nàng trước mặt người ngoài, thế thì còn gì bằng.

Lúc này, Lạc Bảo vội vã chạy đến ngoài bậc thềm của tẩm đường, nói rằng Thái y đã tới, đang chờ ở tiền đường.

Lý Huyền Độ đứng dậy nói: “Ta xử lý xong sẽ ra ngay, cô cứ lên xe ngựa đợi trước.”

Bồ Châu dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, làm theo lời hắn dặn, đi ra ngoài trước.

Dù sắc trời phía Đông đã dần ửng sáng, nhưng bầu trời trên đỉnh đầu vẫn còn âm u mờ tối.

Đêm qua là ngày đại hôn, dọc theo lối đi từ đại môn vương phủ dẫn về chính điện, cứ cách vài trượng lại đặt một chiếc đèn cung đình để chiếu sáng sân vườn. Lúc này, đèn lồng vẫn còn cháy rực, ánh đỏ lờ mờ, tựa như con rồng đỏ dài uốn lượn vươn người về phía trước.

Quản sự của vương phủ là Lý Tiến dường như không hề hay biết gì, vẫn rất cung kính vị vương phi là nàng. Hành lễ xong, ông ta tự mình dẫn nàng đi.

Bồ Châu dẫn theo đám tỳ nữ bà tử, đi thẳng về phía trước, suốt đoạn đường im ắng không ai nói gì, bên tai chỉ còn lại tiếng bước chân và tiếng xiêm y của nhóm nữ tử cọ xát tạo nên âm thanh sột soạt.

Nàng băng qua hành lang, đi đến trước cổng lớn, đến trước cửa thì thấy xe ngựa đã đỗ sẵn bên ngoài, đang định bước lên xe, thì bỗng nhìn thấy Diệp Tiêu dẫn theo thị vệ của vương phủ đứng ở một bên.

Trong lòng nàng khẽ động, lập tức bước tới, gọi hắn lại gần.

Diệp Tiêu tiến đến, Bồ Châu đưa hắn tới chỗ vắng người, hỏi han tình hình việc Lý Huyền Độ bị thích khách tập kích đêm qua, nói: “Đường đường là một thân thiên kim, vậy mà lại bị thương đến mức này! Ta vừa nghĩ đã thấy hoảng sợ. Nếu điện hạ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì biết phải làm sao đây?”

Hai ngày nay Diệp Tiêu vì thất trách mà day dứt không nguôi, thấy vương phi trách mắng, liền xấu hổ nói: “Vương phi dạy rất phải. Về sau thuộc hạ nhất định sẽ cẩn trọng gấp bội, tuyệt đối không để đám tiểu nhân xấu xa có cơ hội nào nữa. Nếu lại xảy ra sơ suất, thuộc hạ xin chịu tội chết!”

Bồ Châu gật đầu, giọng điệu dịu lại đôi chút, hỏi thêm về thích khách.

Diệp Tiêu nói: “Thuộc hạ vô dụng. Lúc chạy tới, điện hạ đã phản thương thích khách, đối phương lợi dụng địa thế để chạy trốn. Không rõ là ai, điện hạ dặn không cần truy xét.”

Tần vương đã hạ lệnh như thế, ắt hẳn có suy tính riêng. Nhưng khi nhắc đến chuyện này, Diệp Tiêu vẫn không cam lòng.

Còn Bồ Châu thì nhẹ nhõm thở phào.

Mặc dù bị thương nhưng Thôi Huyễn đã trốn thoát.

Vậy là tốt rồi. Nếu đã thoát, chắc hẳn mạng sống cũng không gặp nguy hiểm.

Tâm sự canh cánh suốt cả đêm, cuối cùng cũng có thể tạm gác lại. Đợi vài hôm nữa, khi sự việc lắng xuống, nàng nhất định phải tìm gặp Thôi Huyễn một chuyến, đề phòng lần sau lại xảy ra chuyện tương tự.

Nàng bước lên xe ngựa, chờ một lát, bên ngoài truyền vào tiếng động lạ.

Lý Huyền Độ tới rồi, nhận ngựa từ chỗ người hầu rồi nhảy lên lưng ngựa. Diệp Tiêu hạ lệnh, đoàn xe ngựa rời khỏi vương phủ, tiến thẳng về hoàng cung. Trời vừa sáng, đôi vợ chồng Tần vương mới cưới tiến cung, đứng ngoài ngự điện chờ Hoàng đế và Hoàng hậu triệu kiến để bày tỏ lòng cảm tạ Thánh ân.

Mọi việc sáng nay đều được sắp đặt chính xác đến từng khắc. Giờ Thìn, (7h-9h) Tống Trường Sinh lộ mặt, mỉm cười chúc mừng tân hôn, rồi dẫn cả hai vào điện.

Bồ Châu theo chân Lý Huyền Độ đi xuyên lối vào đại điện được bố trí đầy cung vệ hai bên.

Các vị Thượng nghi [1] lần lượt vào tấu thỉnh Hoàng đế và Hoàng hậu, lát sau, đoàn nghi trượng và thị tùng đi trước, mở bình phong, Hoàng đế xuất hiện, ngồi xuống ngự tọa quay mặt về hướng Nam, tiếp đó là Hoàng hậu, an tọa quay mặt về hướng Tây.

Lý Huyền Độ dẫn Tần vương phi mới cưới tạ ơn, hành lễ với Đế Hậu.

Hoàng đế nhận lễ xong, giọng điệu thân tình như người một nhà, mỉm cười: “Tứ đệ thành hôn, tâm nguyện bấy lâu nay của trẫm coi như đã được hoàn thành. Từ nay về sau, vợ chồng hai người phải ghi nhớ điều này, kính trọng yêu thương lẫn nhau, bạch đầu giai lão.”

Lý Huyền Độ cung kính đáp: “Thần đệ ghi nhớ trong lòng, nhất định không phụ lòng yêu thương sâu nặng của bệ hạ dành cho thần đệ.”

Bồ Châu cũng cung kính dập đầu tạ ơn, sắc mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác vô cùng lạ lẫm.

Vị Hoàng đế ngồi trên cao kia có nụ cười hiền hậu, lời nói chân thành. Nếu không phải đích thân trải qua chuyện hôm ấy, chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, ai có thể tưởng tượng nổi đằng sau Thánh ân dạt dào ấy lại ẩn giấu biết bao nghi kỵ sâu sắc và cả sát ý vô tình?

Mà Lý Huyền Độ, cũng chẳng khác là bao. Dưới vẻ ngoài phiêu dật không màng thế sự, thờ phụng Lão Trang [2] ấy, chẳng lẽ lại không ấp ủ một âm mưu phản nghịch động trời và cốt cách phản nghịch trời sinh?

Huynh đệ Thiên gia, diễn đến bậc này, lòng dạ xa cách đến bậc này, xét đến tận gốc rễ, cũng chỉ vì thanh kiếm Thái A chí tôn độc nhất vô nhị [3] trong thiên hạ kia mà thôi.

Quyền lực thật đúng là một thứ tốt đẹp.

Ai mà không thích? Nàng cũng thích.

Thượng Quan Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ, nói mấy câu chúc mừng đôi tân lang tân nương, rồi bảo: “Sáng sớm, bên Thái hoàng Thái hậu đã truyền lời, bảo hai người cứ đến bái tạ Thái hậu ở gần hơn trước, khỏi phải qua lại giữa hai cung cho vất vả.”

Lý Huyền Độ lĩnh mệnh.

Hoàng hậu quay sang nhìn Bồ Châu, ánh mắt quét qua một lượt rồi mỉm cười, gật đầu: “Chỗ này không còn việc gì, hai người đến cung Tích Thiện đi, đừng để Thái hậu phải chờ lâu.”

Bồ Châu theo Lý Huyền Độ khấu tạ Đế Hậu. Bóng dáng Hoàng hậu Thượng Quan khuất dần khỏi tầm mắt, nhưng ánh nhìn bà ta dành cho nàng khi nãy vẫn khiến Bồ Châu cảm thấy sống lưng lành lạnh.

Kiếp này, nàng đã đắc tội với Hoàng hậu Thượng Quan thật rồi.

Nàng theo chân Lý Huyền Độ đi tiếp đến cung Tích Thiện, phát hiện ngoài Trần Thái hậu, còn có cả Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa và công chúa Ninh Thọ.

Phu thê cùng hành lễ, dập đầu cảm tạ Trần Thái hậu.

Theo cảm nhận của Bồ Châu, gương mặt đầy đặn của Trần Thái hậu vẫn mang theo nụ cười, thái độ với nàng cũng tỏ ra thân thiện, nhưng ánh mắt nhìn đến đã trở nên khác biệt, hờ hững xa cách, không giấu nổi sự lạnh nhạt.

Nàng đoán có lẽ là vì Thái tử. Dù gì, Lý Thừa Dục cũng là đứa cháu nội được Trần Thái hậu vô cùng yêu quý.

Trưởng công chúa đứng bên cạnh cười đùa trêu chọc nàng và Lý Huyền Độ, nói cái gì mà sau khi thành thân, nhìn Tứ đệ có tinh thần hơn hẳn, có lẽ đều là nhờ công của vương phi, cái gì mà hai người là một đôi trời sinh, càng nhìn càng thấy có tướng phu thê. Nàng ta còn nói hy vọng về sau Bồ Châu sẽ thường xuyên qua lại với mình.

Trưởng công chúa là một người đàn bà giỏi giang giảo hoạt, tuyệt không thân thiện như vẻ bề ngoài. Nàng ta cũng là kẻ khát khao quyền thế chẳng kém ai.

Về phần công chúa Ninh Thọ, chỉ gọi một tiếng “Hoàng thúc” với Lý Huyền Độ, còn đối với Bồ Châu thì hoàn toàn làm ngơ, chẳng buồn liếc mắt lấy một lần.

Từ cung Tích Thiện bước ra, Bồ Châu đi cùng Lý Huyền Độ xuất cung, định đến cung Bồng Lai. Trên đường đi, nàng hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra.

Hoàng đế tâm cơ thâm sâu, nàng chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay ông ta.

Hoàng hậu và Trần Thái hậu đều ghét bỏ nàng.

Trưởng công chúa và công chúa Ninh Thọ, một người khẩu Phật tâm xà, một người thì khỏi cần giả bộ.

Bồ Châu cảm thấy bản thân đang bị bao vây bởi một mối thù địch sâu sắc từ khắp bốn phương tám hướng.

Việc tìm kiếm đồng minh, hợp tác đối phó bên ngoài càng trở nên quan trọng.

Nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn Lý Huyền Độ.

Hắn đi bên cạnh nàng, bước chân ổn định, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Bồ Châu ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của hắn, bỗng khựng lại.

Họ đã gần tới cổng cung, phía trước có một người đang tiến lại, không ngờ lại là tướng quân Nam Tư, Thẩm Dương.

Thẩm Dương đã nhìn thấy Lý Huyền Độ, trên mặt nở nụ cười, nhanh chân bước tới, hành lễ với hắn rồi nói: “Hạ quan chúc mừng điện hạ tân hôn đại hỉ! Từ khi điện hạ hồi kinh, hạ quan vẫn luôn muốn được kết giao, chỉ tiếc điện hạ chuyên tâm tu đạo, hạ quan sợ quấy nhiễu sự thanh tu của điện hạ, thành ra vẫn chưa dám tới bái phỏng. Nếu vì thế mà lỡ mất cơ hội, thật là đáng tiếc. Hôm nay trùng hợp gặp nhau, cơ hội hiếm có, hạ quan xin mạo muội ngỏ lời. Nghe nói từ thuở niên thiếu điện hạ đã tinh thông săn bắn, hạ quan cũng có cùng sở thích. Vừa khéo chẳng bao lâu nữa, bệ hạ sẽ dẫn các thần tử thu săn, tới khi đó, mong điện hạ chỉ giáo đôi điều, hạ quan rất lấy làm vinh hạnh!”

Lý Huyền Độ đáp lễ: “Tướng quân quá lời, ta thật không dám nhận. Khi ấy nếu còn ở lại kinh thành, tất nhiên sẽ cùng đi.”

Ánh mắt Thẩm Dương chuyển sang Bồ Châu, dừng lại trên mặt nàng một thoáng, sau đó lập tức cúi đầu, hành lễ cung kính: “Hạ quan Nam Tư Thẩm Dương, bái kiến vương phi.”

Lần vào cung hôm nay, điều khiến Bồ Châu lo nhất chính là chạm mặt Thái tử Lý Thừa Dục. Nếu ba người cùng xuất hiện, e sẽ khó tránh khỏi cảnh khó xử. May mắn không thấy y, nàng mới tạm thở phào, không ngờ lại gặp phải Thẩm Dương.

Nàng vô cùng căm ghét kẻ mang nặng dã tâm này, bóng ma gã để lại trong lòng nàng cũng lớn không kể xiết.

Kiếp trước nàng chết, chính là do gã gây nên. Theo phản xạ nàng lặng lẽ nép về phía sau Lý Huyền Độ mấy bước. Nhưng vừa đi được vài bước, nàng bỗng bừng tỉnh: cớ gì phải sợ?

Nàng đâu còn là vị Hoàng hậu thất thế bị người chèn ép như kiếp trước nữa. Chỉ cần sớm đạt được đồng thuận với Lý Huyền Độ, kiếp này, gã đàn ông lòng lang dạ sói này muốn ức hiếp nàng cũng không dễ thế đâu.

Nàng giữ vẻ mặt lạnh nhạt, hơi ngẩng chiếc cằm thanh tú, gật nhẹ đầu xem như đáp lễ.

Lý Huyền Độ thu lại ánh mắt từ gương mặt nàng, chuyển sang nhìn Thẩm Dương đang đứng đối diện, mở miệng nói: “Ta cùng vương phi phải đến cung Bồng Lai bái tạ Thái hoàng Thái hậu, thất lễ rồi, hẹn dịp khác trò chuyện.”

Thẩm Dương lập tức tránh sang bên mép cung đạo, cung kính nói: “Hạ quan kính tiễn điện hạ và vương phi.”

Lý Huyền Độ đưa Bồ Châu đi tiếp về phía trước, rời khỏi cung môn, ra khỏi cổng cung, đưa nàng đến bên xe ngựa. Lúc nàng vén váy, đặt chân lên bậc thềm do thị tùng đặt sẵn chuẩn bị bước lên, hắn bất ngờ tiến lên một bước, chủ động vươn bàn tay không bị thương, nhẹ nhàng đỡ nàng lên xe.

Bồ Châu hơi ngạc nhiên.

Dù sáng nay trước khi ra khỏi phủ, nàng từng yêu cầu hắn giữ thể diện cho mình khi ở bên ngoài, nhưng cũng không mong hắn sẽ chu đáo được đến mức này.

Nàng cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn bình thản, tựa như việc này là điều đương nhiên.

Nàng đè xuống sự kinh ngạc trong lòng, vịn nhẹ vào cánh tay hắn rồi bước lên xe, chui vào trong khoang.

Lý Huyền Độ lên ngựa, thoáng liếc mắt nhìn về phía sau, nơi Thẩm Dương vẫn đứng bên cung đạo, tựa như đang đưa tiễn. Hắn xoay ngựa, hướng về cung Bồng Lai.

[3] Thái A kiếm (太阿劍) là một trong những thanh kiếm nổi tiếng nhất trong truyền thuyết Trung Hoa cổ đại, thường được nhắc đến như biểu tượng của vương quyền, chí tôn và sự chính thống của thiên tử. Theo ghi chép trong sách “Thuyết Uyển” (说苑) và một số cổ thư như “Ngô Việt Xuân Thu” (吴越春秋), Thái A là một thanh bảo kiếm được rèn bởi thợ rèn trứ danh Âu Dã Tử (欧冶子) thời Xuân Thu. Cùng với một số kiếm khác như Cự Khuyết (巨阙), Canh Táp (干将), Mạc Tà (莫邪), Trảm Xà kiếm, Thái A được xem là tuyệt phẩm kiếm thuật cổ đại.

[2] Lão Trang: Trang Tử, có tên là Mông Lại, Mông Trang hay Mông Tẩu, là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên thật của ông là Trang Chu và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử. (Nguồn: Wikipedia)

[1] Thượng nghi: Là chức quan phụ trách nghi lễ trong cung, thường là nữ quan, lo về trang phục, lễ nghi, nghi chế… 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top