Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 40: Đêm Tân Hôn Đầy Biến Cố

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 4326 chữ
  • 2025-12-01 20:43:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phủ Tần vương được Tiên đế ban cho Lý Huyền Độ từ năm hắn mười bốn tuổi.

Là đứa con út được Tiên đế yêu chiều, vương phủ không chỉ tọa lạc tại vị trí đắc địa là trung tâm phường Thừa Phúc phía Bắc, mà xét về diện tích và quy mô, nơi này cũng thuộc hàng nhất nhì trong các đại trạch xa hoa của kinh thành. Tiền đường cao và rộng, đình đài các tạ đan xen ở hậu uyển, giả sơn nước chảy được bài bố ở khắp mọi nơi, cùng hằng hà sa số các loại hoa thơm cỏ lạ. Nghe nói khi mới lập phủ, Tiên đế còn đích thân lệnh cho Nội phủ xây riêng trong đó một bãi nuôi chim săn và chó săn, phái những kỵ nô chuyên chăm thú đến, phục vụ Tần vương vốn có sở thích đi săn.

Những phong lưu ngày đó sớm đã bị mưa gió gột rửa, vương phủ vắng bóng chủ nhân từ hai năm trước đến nay vẫn mực bỏ hoang, khiến không ít quyền quý chốn kinh thành đỏ mắt, lần lượt mưu toan chiếm đoạt. Thế nhưng Hoàng đế Hiếu Xương thương yêu Tần vương, dứt khoát không cho phép. Nay Tần vương hồi kinh lại gặp dịp đại hôn, diện mạo toàn phủ dẫu khó mà khôi phục cảnh tượng rực rỡ muôn hoa như thuở ban đầu, song trong ngoài trước sau đều đã được quét dọn sạch sẽ, những nơi hư hại cũng được tu sửa, nô bộc vào vị trí hầu hạ chu đáo. Vì để chuẩn bị hôn sự, Lý Tiến, quản sự trong phủ quận vương Tây Hải, cùng một hoạn quan thân cận đã theo hầu Tần vương từ nhỏ tên là Lạc Bảo cũng vào kinh.

Tân phòng của Tần vương và vương phi được bố trí ở Quỳnh viện phía sau Đông các. Qua khỏi tường viện được sơn sửa lại mới tinh, bước vào cổng viện, đi men theo hành lang uốn lượn, sẽ thấy trước mắt là một dãy nhà. Đây chính là nơi cử hành đại lễ đêm nay, đồng thời cũng là tẩm điện vợ chồng Tần vương sẽ sống chung từ nay về sau.

Nhóm tư phụ đã bày biện xong bàn đối tịch [1] trong phòng.

[1] đối tịch: một phần trong nghi thức cưới hỏi của người Trung Quốc, đại biểu cho phu thê hợp thành một thể.

Trên án đặt khay vàng bình vàng, một đôi chén nhỏ dùng để uống rượu hợp cẩn, cùng một thố nước sạch dùng để rửa tay trước khi dùng bữa. Bên cạnh còn có một hộp gỗ sơn đen, trong đựng dao, đũa và hai chiếc khăn tay trắng muốt được xếp gọn gàng.

Đoan vương phi dìu Bồ Châu bước lên bậc thềm, bước qua hai dãy nô tỳ cầm quạt nâng nến hai phía Đông Tây của hành lang, tiến vào chính thất. Nàng đứng yên theo lời căn dặn của Đoan vương phi, chợt nghe bà bật cười, nói: “Tần vương vén khăn hỉ được rồi đó.”

Nàng nín thở, mắt nhìn chằm chằm một khoảng đất trước mũi giày dưới tấm khăn che, thấy trước mặt xuất hiện vạt áo dài của một người đàn ông trong bộ trường bào màu đỏ sậm, biết Lý Huyền Độ đã bước đến gần mình, thì không khỏi căng thẳng tới mức nín thở. Còn chưa kịp nhận ra động tác của hắn, trước mắt bỗng sáng bừng lên.

Lý Huyền Độ đã vén khăn che mặt của nàng. Một tỳ nữ đứng bên nhanh nhẹn nâng khay bước tới. Bồ Châu thấy hắn nhanh chóng đặt khăn xuống, xoay người bước đến vị trí của mình, đứng ở phía Đông bàn lễ, chờ nghi thức bắt đầu.

Ánh mắt của hắn, không hề dừng lại trên người nàng, dù chỉ một thoáng.

Bồ Châu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị hắn lạnh nhạt. Một ngày sau khi nghe tin được ban hôn, nàng từng chủ động đến tìm hắn, nhưng hắn thậm chí còn không thèm lộ mặt.

Nhưng sự thờ ơ đến mức trong lúc lấy khăn che mặt, khi hai người đứng đối diện nhau gần trong gang tấc, cũng không nhìn nàng lấy một lần, thì quả thật vẫn khiến nàng có phần bất ngờ.

Xem ra, nàng vẫn đánh giá thấp sự chán ghét mà hắn dành cho mình.

Nàng không để lộ cảm xúc, im lặng nghe theo chỉ dẫn của tư phụ, được dẫn tới ngồi ở phía Tây của bàn lễ.

Sau khi đứng đối diện, nàng không khỏi nhìn hắn lần nữa.

Hắn mặt mày vô cảm, chỉ nhìn mỗi Đoan vương phi.

Thường ngày hắn vẫn luôn ăn vận giản dị. Nhất là ngày đó, lần đầu tiên nàng đến Tử Dương tìm đã bắt gặp hắn áo xống xộc xệch, một mình trong tĩnh thất đối ẩm cùng giông tố ngoài cửa sổ, giữa cảnh hoàng hôn đầy phong ba.

Một màn núi ngọc sắp đổ [2] ấy khắc sâu vào trong đầu nàn như một dấu ấn khó phai, đến nay chỉ cần nghĩ lại thì vẫn cảm thấy mới mẻ, dù muốn xóa cũng chẳng xóa đi nổi.

[2]

Thế nhưng đêm nay, trông hắn lại rất khác. Hắn mặc hôn phục thân vương màu đỏ thẫm, đầu đội mũ miện, cổ áo trong bằng lụa mỏng tương tự nàng lộ ra ngoài, vòng eo gầy siết bằng đai ngọc khảm vàng chạm trổ tinh xảo.

Bên cạnh là một cây đèn cao hơn thân người, ngọn lửa sáng rực cháy trên đầu cành. Hắn đứng đó, dáng người cao ngất như tùng hạc, ánh nến lung linh chiếu rọi dung nhan tuấn mỹ, toát ra vẻ cao quý bức người.

Bồ Châu nhìn hắn, trong đầu bất giác sinh ra một ý nghĩ.

Kiếp trước về sau, nhất định là hắn đã lập Hậu rồi. Chỉ không biết, kiếp trước, nữ tử đứng đối diện hắn thế này vào đêm hành lễ hợp cẩn ấy là ai?

Bồ Châu bỗng cảm thấy vô cùng tò mò, tiếc rẻ vì đời trước chết quá sớm, nếu có thể gắng gượng thêm một khoảng thời gian, có khi đã biết được rồi…

Đang mải suy nghĩ, bỗng thấy hắn như phát hiện ra điều gì, ánh mắt lướt qua, nhíu mày nhìn nàng một cái.

Nàng giật mình, lập tức bày ra vẻ thản nhiên, vội chuyển ánh mắt đi nơi khác, cũng quay sang nhìn Đoan vương phi.

Đoan vương phi lệnh cho tư soạn vào nội thất. Tư soạn dẫn theo bảy tám tỳ nữ, bưng mâm lễ vật nối đuôi tiến vào, soạn sửa các món ăn trong mâm theo đúng lễ nghi, lần lượt dâng lên trước mặt Tần vương và vương phi.

“Mời ngồi.” Người điều lễ lên tiếng.

Kiếp trước, Bồ Châu đã từng trải qua nghi thức này.

Lễ đồng lao trong đại hôn của Thái tử cũng không khác mấy so với hôn lễ của thân vương. Lần này sống lại, tuy không dám nói là quen tay dễ làm, nhưng trong lòng cũng biết rõ trình tự. Huống hồ vừa rồi bị Lý Huyền Độ bắt ngay tại trận, nàng không dám phân tâm thêm nữa, nghiêm túc giữ lễ, nghe theo chỉ dẫn, cùng Lý Huyền Độ quỳ gối ngồi xuống.

Tư soạn cũng quỳ xuống, lấy ra một con dao nhỏ bằng vàng từ trong hộp, cắt hai miếng thịt từ cùng một khối, chia ra đặt vào hai chiếc đĩa, dâng lên trước mặt Tần vương và vương phi. Tỳ nữ bưng chậu, múc nước giúp Tần vương và vương phi rửa tay, chuẩn bị phân thực.

Lúc Bồ Châu rửa tay, phát hiện Lý Huyền Độ chỉ đưa tay trái ra, tay phải buông thõng bên người không động đậy, dường như có phần bất tiện.

Điều này thu hút sự chú ý của nàng. Nàng nhận khăn trắng lau khô tay, cầm đôi đũa mạ vàng bạc ở một đầu, ngẩng lên nhìn hắn.

Sau lưng hắn có một gã hoạn quan trẻ tuổi, trông lớn hơn hắn vài tuổi, khom lưng bước vội đến, quỳ xuống bên cạnh, thay hắn gắp thịt đưa lên miệng.

Lần này Bồ Châu cũng thấy rõ. Tay phải của hắn bị thương, đang được băng bó bằng vải trắng. Chẳng qua lúc đầu không cử động, lại bị tay áo rộng của lễ phục che khuất, nên nàng mới không để ý.

Sắp đại hôn đến nơi, tay hắn sao lại bị thương thế chứ?

Bồ Châu sợ lại bị hắn bắt thóp, không dám nhìn lâu, đè nén lòng hiếu kỳ, cúi đầu ăn miếng thịt trong đĩa.

Thịt là loại thịt trắng đã được cúng tế, không hề có gia vị, mùi vị nhạt nhẽo, lại còn lấy béo làm quý.

May mà chỉ có một miếng.

Nàng không nhai, cố nén cảm giác buồn nôn, khó khăn lắm mới nuốt trôi xuống bụng. Nuốt xong miếng thịt, nàng ngước mắt lên nhìn hắn lần nữa thì thấy hắn đã ăn xong, ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nhìn nàng. Khi thấy nàng ngẩng đầu, hắn lập tức rời mắt nhìn sang Đoan vương phi.

Tiếp theo là nghi lễ uống rượu hợp cẩn.

Tư soạn rót rượu vào chén hợp cẩn của hai người. Tân lang tân nương đứng dậy, giữ khoảng cách hành lễ đối bái, rồi cùng ngồi xuống, nâng chén uống cạn. Tới đây, đại lễ xem như hoàn tất.

Đoan vương phi mặt mày rạng rỡ bước lên chúc mừng hai người, sau đó tư phụ dẫn tân lang tân nương tháo bỏ mũ miện và trang sức, rửa mặt sơ qua, hầu hạ hai người thay lễ phục thành thường phục dành cho đêm tân hôn. Sau khi mọi việc hoàn thành nhóm người theo hầu rút lui, khép cửa lại. Trong chính phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới của đêm nay.

Ánh nến trong phòng rực sáng như ban ngày, hai người đứng đối diện qua bàn lễ vẫn bất động như cũ, không ai nói với ai câu nào.

Dù đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần, cũng cho rằng mọi chuyện đêm nay nên diễn ra suôn sẻ, nhưng sau khi thực sự làm lễ xong, trở thành phu thê, chỉ còn lại hai người đối diện nhau thế này, Bồ Châu vẫn thấy hồi hộp, hành xử cũng có phần lóng ngóng.

Đang do dự xem nên chờ hắn lên tiếng trước hay là nên mở lời trước, thì chợt thấy hắn bỏ nàng lại, sải bước đi thẳng về phía tẩm đường.

Mặc dù thái độ hắn hờ hững, nói mặc kệ là mặc kệ nhưng bầu không khí gượng gạo ban nãy cũng theo đó biến mất.

Thôi, hắn ghét thì cứ ghét. Vốn dĩ nàng cũng chẳng định lấy lòng ai. Kiếp trước đã sống như thế, nghĩ lại thật quá mỏi mệt, may sao kiếp này chẳng cần phí tâm thế nữa.

Chờ đến khi hoàn thành ước định, sinh được một đứa con trai, từ đó về sau ra ngoài thì là vợ chồng vương phi Tần vương, còn khi không có ai thì ai nấy tự sống vui vẻ, chẳng phải càng thanh tịnh hay sao?

Nàng ổn định lại tâm thần, theo hắn bước vào tẩm đường.

Động tác của Lý Huyền Độ rất nhanh, hắn đã ngồi ngay ngắn trên chiếc giường trải đệm gấm đỏ thẫm, đá bay đôi ủng dưới chân, rồi dùng tay trái còn lành lặn tiện tay nhặt lấy một quyển sách, lật người nằm lên giường, tựa vào đầu giường đọc sách.

Bồ Châu ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở chiếc hộp đựng gương khảm hoa, làm bộ như đang soi gương, thực chất là âm thầm quan sát người phía sau qua mặt gương. Một lúc lâu sau, thấy hắn đọc sách có vẻ hết sức chăm chú, nàng ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy bước về phía hắn, đi đến trước giường, dừng lại cạnh tấm màn lụa thêu chỉ bạc đỏ như mây chiều, khẽ nói: “Điện hạ đói không? Nếu chàng đói thì để thiếp gọi người mang đồ ăn lên nhé. Bình thường chàng thích ăn món gì?”

“Không cần.”

Người đàn ông trên giường không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán vào quyển sách trong tay, đáp một câu cụt lủn.

Bồ Châu khựng lại, gương mặt thuần khiết sau khi gỡ bỏ đồ trang sức lộ ra nụ cười mỉm: “Điện hạ, thiếp không ngờ lại có duyên gặp điện hạ ở dịch xá Phúc Lộc Hà Tây, hôm nay lại thành ra cục diện thế này. Âu cũng là ý trời rồi. Thiếp muốn điện hạ hiểu rằng, bất kể trước kia ra sao, kể từ hôm nay, thiếp nhất định sẽ làm tròn bổn phận của một vương phi. Có điều thiếp vụng về ngu dốt, về sau nếu có điều gì không chu toàn, mong điện hạ cứ thẳng thắn chỉ dạy.”

Lý Huyền Độ vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách trong tay, lạnh nhạt nói: “Cô chấp nhận số phận cũng nhanh đấy.”

Bồ Châu nghẹn họng.

Phản ứng của hắn khi mở đầu đêm động phòng này hoa chúc này, vượt xa dự liệu của nàng.

Nàng quyết định đổi sách lược.

Ánh mắt nàng rơi lên cánh tay bị thương của hắn, tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Điện hạ, tay chàng làm sao thế? Chàng bị thương ở đâu vậy?”

Nếu nàng không tỏ ra quan tâm thì thôi, đằng này vừa mới thể hiện một chút thiện ý, thái độ của hắn liền trở nên kỳ quặc.

Từ lúc nàng bước vào tẩm điện đến giờ, hắn chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần, thế mà lúc này lại chịu rời mắt khỏi cuốn sách, ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi hiện ra một nụ cười như có như không, thong thả nói: “Bồ thị, đêm qua ta chưa chết, chắc làm cô thất vọng rồi phải không? Nếu ta chết thì cô cũng khỏi phải gả đến đây.”

Bồ Châu kinh ngạc thật sự, mở to mắt ngỡ ngàng hỏi: “Điện hạ nói vậy là có ý gì? Ta không hiểu.”

Lý Huyền Độ lại là người có tính khí khiến người ta phải sốt ruột, nói được nửa câu thì ngậm miệng lại, Bồ Châu thấy hắn mím môi, dứt khoát phớt lờ nàng, cứ thế cúi đầu, tiếp tục đọc sách.

Vừa nãy nàng đã sớm để ý, thấy hắn đang đọc “Trang Tử”, trong lòng thầm khinh bỉ. Rành rành là một kẻ từng hao tâm tổn trí mưu đồ đoạt vị bất thành, nay bị ép ẩn nhẫn chờ thời, còn bày đặt làm người theo Đạo, đúng là giả dối đến nực cười. Dĩ nhiên, ý nghĩ này tuyệt đối không thể để hắn biết. Thấy hắn nói nửa chừng, nàng nhịn không nổi nữa, đi đến trước giường, đưa tay giật lấy quyển sách trong tay hắn.

Hai tay hắn rỗng không, liền ngẩng đầu nhìn nàng, lông mày nhíu chặt, thần sắc hiện rõ vẻ không vui.

Bồ Châu làm như không thấy, tự mình đặt quyển Trang Tử xuống, nói: “Điện hạ chớ trách, có gì xin cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo ám chỉ. Thiếp biết điện hạ rất ghét thiếp, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt. Nhưng đã thành vợ chồng, như thể trời định, thì nên gạt bỏ thành kiến, đối xử thẳng thắn với nhau. Thiếp không dám nói đến chuyện tương kính như tân, cử án tề mi, nhưng chỉ có như vậy, về sau mới có thể đồng tâm hiệp lực, vợ chồng một thể. Điện hạ thấy có phải không?”

Lý Huyền Độ nhìn nàng, như nghe được chuyện tiếu lâm, hắn bật cười ha hả.

Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên Bồ Châu thấy hắn cười.

Hắn vốn đã tuấn tú, giờ nở nụ cười, lại càng khiến dung mạo quyến rũ mê người.

Nhưng Bồ Châu chẳng có tâm trạng thưởng thức gương mặt ấy, chỉ thấy khó hiểu trong lòng. Nàng đang định hỏi thì thấy hắn bỗng thu lại nụ cười, gật đầu, xoay người bước xuống giường, đi đến trước một chiếc tủ kê sát tường ở phía Nam, lấy ra vật gì đó, rồi quay lại, đặt lên chiếc bàn dài bên cạnh.

Dưới ánh nến, Bồ Châu nhìn thấy đó là một thanh kiếm gãy, trên lưỡi kiếm còn dính vết máu đã khô.

Nàng không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lý Huyền Độ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Bồ thị, ta vốn tưởng cô chỉ là kẻ tham danh cầu lợi, cũng chưa đến mức đại gian đại ác. Nào ngờ tâm địa ác độc, tâm cơ sâu xa, lại còn mặt dày đến mức này, đúng là cả đời ta chưa từng được thấy, coi như mở mang tầm mắt. Cô không muốn gả cho ta, đêm qua sai người tới hành thích, đáng tiếc, khiến cô phải thất vọng rồi, ta vẫn chưa chết. Cô tự cho là thông minh, nghĩ rằng tên thiếu niên người Hà Tây kia bịt mặt thì ta sẽ không nhận ra hắn sao?”

“Ta tự hỏi từ khi gặp cô ở dịch xá Hà Tây đến giờ, chưa từng làm gì có lỗi với cô…”

Hắn ngừng lại, nhìn nàng chòng chọc, vẻ chán ghét hiện rõ giữa hàng lông mày.

“Cho dù lần này ta có lỗi, khiến cô không làm được Thái tử phi, bị ép gả cho ta, nhưng tội này cũng không đáng chết…”

Những gì hắn nói sau đó Bồ Châu đã không còn nghe rõ nữa.

Đêm qua hắn bất ngờ bị ám sát? Đúng là Thôi Huyễn ư? Sao có thể chứ!

Nhưng “thiếu niên Hà Tây” mà hắn vừa nhắc tới, nếu không phải Thôi Huyễn thì còn là ai được nữa?

“Điện hạ nói gì? Thôi Huyễn? Hắn sao rồi? Giờ này hắn ở đâu?”

Không phải đêm qua hắn ám sát bất thành nên bị giết hoặc bị bắt rồi đấy chứ?

Nàng bị kinh hãi đến tột độ, vô thức cắt ngang lời trách mắng như trút nước của hắn, hỏi xong thì thấy Lý Huyền Độ mím môi không nói, ánh mắt liếc xéo nhìn nàng, ngoài mặt là nụ cười lạnh tanh, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh.

Dù thế nào nàng cũng không ngờ, Thôi Huyễn lại lẳng lặng hành thích mà không báo trước. Vết thương ở lòng bàn tay của Lý Huyền Độ hiển nhiên là hậu quả của cuộc ám sát đêm qua.

Giờ thì rắc rối thật rồi.

Bồ Châu vốn cho rằng, Lý Huyền Độ chán ghét nàng, cùng lắm cũng chỉ vì xem thường nàng thôi, mọi thứ vẫn có thể cứu vãn được.

Nhưng bây giờ, bởi vì vụ hành thích đêm qua, mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Trong mắt hắn, nàng không chỉ là người bị “lòng tham che mắt”, mà còn là người có “lòng dạ độc ác”. Hắn cho rằng vì hắn ngăn cản nàng gả cho Thái tử nên nàng mới dùng thủ đoạn tàn độc ấy để loại bỏ hắn.

Dù Bồ Châu thừa nhận trước đây đúng là nàng từng có dự định như thế, nhưng đó là khi nàng vẫn xem hắn là kẻ địch. Chẳng lẽ hắn sẽ không giết kẻ ngáng đường mình lên ngôi, mà lại cung phụng người đó chắc? Loại bỏ kẻ địch là lẽ thường ở đời, chuyện ấy tuyệt đối không sai.

Nhưng bây giờ, tình thế lại rất khác. Lý Huyền Độ không còn là kẻ địch mà là đồng minh nàng muốn cắt máu ăn thề. Ấy vậy mà thời khắc then chốt lại xảy ra chuyện phức tạp cỡ này đây.

Giờ hắn còn chưa cầm thanh đoản kiếm kia đâm thẳng vào ngực nàng, e là đã nhẫn nhịn đến cực hạn, vậy mà nàng lại còn dám đứng trước mặt hắn hỏi chuyện sống chết của Thôi Huyễn, khó trách hắn lại phản ứng thế này.

Bồ Châu biết mình thất thố, đã lỡ lời rồi nên không dám hỏi thêm về tung tích của Thôi Huyễn. Nàng cố nén lo lắng trong lòng, bước lên một bước giải thích: “Điện hạ à có khi nào chàng nhìn lầm người không…”

Thấy vẻ mặt hắn lạnh băng, nàng không do dự, lập tức vén váy quỳ xuống trước mặt hắn: “Dù có là Thôi Huyễn gây ra, thiếp cũng mong điện hạ cho thiếp một cơ hội giải thích. Việc này thiếp hoàn toàn không hay biết, lại càng không thể là do thiếp bày mưu sắp đặt. Thiếp chỉ là một đứa con gái lớn lên ở vùng biên khổ cực, từ nhỏ đã chịu đủ đắng cay, chỉ mong đổi đời, mưu cầu phú quý mà thôi. Trước kia tìm đủ cách để gả vào phủ Thái tử, cũng là bởi tâm niệm ấy. Nay Thánh chỉ đã ban, dù thiếp có mạo hiểm giết hại điện hạ, chẳng lẽ Hoàng đế sẽ thu hồi Thánh chỉ, lập thiếp làm Thái tử phi? Thánh chỉ đã hạ, thiếp đã không còn đường lui.”

Nàng ngừng lại một thoáng, dè dặt liếc nhìn hắn một cái. Hắn vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêng nghiêng, thậm chí không buồn liếc chính diện dù chỉ một lần.

Giọng nàng càng thêm mềm mỏng.

“Trước mặt điện hạ, thiếp không dám giấu giếm. Thiếp thừa nhận khi nghe Thánh chỉ, trong lòng từng hối hận không cam, nhưng những ngày chờ gả này, thiếp đã lặng lẽ dò hỏi thêm về điện hạ. Điện hạ là thiên chi kiêu tử, anh tài xuất chúng, sau này ắt không phải là vật trong ao. Cuộc đời thiếp có hai nguyện vọng thì điện hạ đều biết cả rồi, một là vinh hoa phú quý, hai là đưa di cốt của phụ thân hồi hương trở về. Chỉ cần theo điện hạ, tận tâm tận lực làm tròn bổn phận một vương phi, thiếp nghĩ điện hạ cũng không đến nỗi bạc đãi thiếp. Nếu đã như thế, tại sao thiếp phải mạo hiểm hành thích điện hạ ngay trước thời điểm hôn lễ? Chưa kể Thái hoàng Thái hậu tinh tường như thần, trong thiên hạ này có việc gì che mắt được người? Nếu điện hạ bị sát hại, Thái hoàng Thái hậu nào có thể khoanh tay đứng nhìn? Nếu thiếp thực sự ra tay, dù cho thành công, nhưng liệu Thái hoàng Thái hậu có để yên cho thiếp sống sót? Tóm lại, sát hại điện hạ, với thiếp mà nói, có ích lợi gì chứ?”

Nói xong, nàng vẫn quỳ nguyên tại chỗ, cúi đầu không nhúc nhích.

Trong tẩm điện lặng ngắt, bên tai không một âm thanh, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim đang đập. 

Một lát sau, nàng len lén liếc về vạt áo của hắn, không hề xê dịch chút nào, không biết hắn đang nghĩ gì. Trong lòng nàng như có lửa đốt, không kìm được mở miệng lần nữa, cẩn trọng hạ giọng: “Còn về thích khách đêm qua, điện hạ đã nói là Thôi Huyễn, vậy thì hẳn là hắn rồi. Thiếp không dám bênh vực hắn, nhưng đoán chừng hắn cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Không biết điện hạ có thể nói cho thiếp biết hắn hiện đang ở đâu không? Chi bằng để thiếp đi hỏi hắn, cho điện hạ một lời giải thích rõ ràng!”

Một lát sau, bên tai vang lên một giọng nói: “Ngẩng đầu lên!”

Bồ Châu vội vã làm theo, ngẩng đầu nhìn hắn.

Thần sắc Lý Huyền Độ vẫn lãnh đạm như cũ, nhìn chằm chặp nàng nói: “Về sau cô nên biết tự lo liệu lấy, không cần thiết phải giả vờ thân thiện trước mặt ta.” Dứt lời liền gọi với ra ngoài: “Đem áo ngủ vào!”

Hoạn quan trẻ tuổi từng giúp Lý Huyền Độ dùng bữa trong lễ hợp cẩn ban nãy lập tức bước vào trong. Hẳn là vừa rồi vẫn luôn đứng chờ trực ở gian ngoài, chuyện trong nội thất e là cũng đã nghe rõ mồn một, nhưng nét mặt gã vẫn không lộ nửa phần cảm xúc, sải bước lướt qua trước mặt Bồ Châu vẫn còn đang quỳ trên đất, đi thẳng đến trước mặt Lý Huyền Độ, cẩn thận cởi đai giải y, thay áo ngủ cho hắn.

Lý Huyền Độ lên giường nằm. Hoạn quan đắp kín chăn cho hắn, buông màn xuống, đoạn xoay người, một lần nữa đi ngang qua Bồ Châu, im lặng lui ra ngoài.

Bồ Châu đoán người này hẳn chính là thái giám tên Lạc Bảo từng theo Lý Huyền Độ thủ lăng suốt ba năm ở cung Vạn Thọ trong hoàng lăng khi xưa, rất có thể là tâm phúc bên cạnh hắn.

Hắn không thèm nể mặt nàng đến mức này, cũng chẳng cần kiêng dè hoạn quan. Đúng là chủ nào tớ nấy.

Nhìn dáng vẻ Lạc Bảo, e rằng gã cũng rất căm ghét nàng.

Bồ Châu quỳ được một lúc, đầu gối đau nhức không chịu nổi, quay đầu nhìn về phía giường nằm.

Qua một tầng gấm đỏ rũ thấp và bất động, nàng lờ mờ trông thấy bóng dáng nằm ngủ của Lý Huyền Độ.

Nàng chống tay đứng dậy, xoa xoa đầu gối đau buốt, nhớ lại câu nói vừa rồi của hắn, biết vụ ám sát lần này miễn cưỡng được cho qua, liền đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng xốc màn lên nhìn vào.

Lý Huyền Độ nằm ngửa ở phía ngoài, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, sắc mặt yên ổn, dường như đã thiếp đi rồi.

Trong nội thất chỉ có duy nhất một chiếc giường, đêm dài dằng dặc, nàng không ngủ ở đây thì còn biết ngủ ở đâu?

Nàng rón rén, trèo lên giường, nằm vào phía bên trong còn trống, cũng nhắm mắt lại, nhưng tâm trí không giây nào ngừng xoay chuyển.

Hắn vẫn chưa nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra với Thôi Huyễn. Bị giết tại chỗ, bị bắt hay giống như điều nàng hi vọng nhất là đã trốn thoát được?

Ngoài việc lo lắng cho Thôi Huyễn, nàng lại nghĩ đến kế hoạch ban đầu của mình.

Đêm động phòng này tồi tệ đến khó tin, những chuyện ngoài ý muốn không ngừng xảy ra, vượt khỏi sức tưởng tượng của nàng.

Nhìn hắn có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, đêm nay dĩ nhiên không phải thời điểm thích hợp để bàn tính chuyện tương lai.

Cũng may nàng không vội.

Tạm thời cứ bình tĩnh, xem xét từng bước, từng bước một, đợi vài hôm nữa, khi tâm trạng hắn ổn hơn, rồi lại bàn tiếp, có lẽ sẽ dễ hơn nhiều.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top